Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 941: Tông chủ nói ngươi rất đáng ghét

- Tông chủ, tượng đá ở đại điện tông môn nói chuyện, Lâm sư huynh kêu tông chủ đi qua xem là ai đang nói chuyện.
Mặc Kinh Chập nằm trên ghế, cùng tông chủ cảm nhận thiên địa, đã cảm ngộ được bình yên, bước tiếp theo thì gã chưa chạm tới được.
Tông chủ bình tĩnh phun ra hai chữ rồi im lặng:
- Bình tĩnh.
Tông chủ nhủ thầm trong bụng:
- Suýt nữa phá hỏng tâm tình, không nóng nảy, hư vô, không tồn tại.
Mỗi tội cảnh giới của Mặc Kinh Chập còn hơi thấp, tạm thời chưa đến cảnh giới như tông chủ.
Mặc Kinh Chập hỏi tiếp:
- Tông chủ, đó là tượng đá của Viêm Hoa Đại Đế thì có khi nào Viêm Hoa Đại Đế chưa chết, lại trở về không? Thật sự không cần đi nghênh tiếp sao?
Viêm Hoa Đại Đế có tầm quan trọng không thể xóa nhòa trong lòng bất cứ ai, nên thấy tông chủ bình tĩnh được chứ gã thì không thể.
- Bình tĩnh.
Tông chủ không có hành vi quá kích hay hưng phấn nhảy nhót, ngược lại chắc chắn bình thản. Mặc Kinh Chập cảm giác hình như tông chủ không để bụng việc tượng đá nói chuyện, Viêm Hoa Đại Đế hiện thế.
Mặc Kinh Chập không nói gì thêm, tông chủ đã bảo vậy thì gã hết đường nói chuyện, nhắm mắt tu luyện tiếp.
Việc bên đại điện tông môn thì Mặc Kinh Chập không quan tâm, chẳng liên quan đến gã, lo cảm ngộ bình yên thì hơn.
Trong thời gian này gã đi theo tông chủ cảm nhận yên bình đã được lợi nhiều, cảm giác cuộc đời có biến đổi lớn.
Mặc Kinh Chập cảm thấy trước kia không tìm được chân lý cuộc đời.
Đại điện tông môn.
Các đệ tử hai mặt nhìn nhau, giữ im lặng.
Tượng đá sừng sững ở đây thật lâu lần đầu tiên lên tiếng.
Lâm Phàm hỏi bốn phía:
- Tông chủ đâu?
Không ai trả lời.
Mọi người nhìn sư huynh, muốn xem sư huynh giải quyết thế nào.
Thiên Tu nhỏ giọng nói:
- Đồ nhi, từ từ, đừng giỡn.
Nói thật ra trong lòng Thiên Tu hơi căng thẳng. Không đùa, đây đúng là Viêm Hoa Đại Đế, trước kia xem như lão tổ tông, dù là bây giờ vẫn có sức ảnh hưởng lớn với thế hệ trước như bọn họ.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, đồ nhi đâu có giỡn. Nhưng bây giờ có vấn đề, tượng đá biết nói là điều lạ, theo đồ nhi thấy thì nên đập bể tượng đá.
- A?
Khi Lâm Phàm nói mấy lời này thì tượng đá lại phát ra âm thanh, nghe hơi ngạc nhiên, dường như không dám tin.
Lời nói của Lâm Phàm đã hù sợ đối phương.
- Thôi, ta là Viêm Hoa Đại Đế đây, chẳng lẽ các ngươi đã quên ta?
Tượng đá vốn định lòng vòng nhắc nhở, khiến đám đồ tử đồ tôn lộ ra vẻ ngạc nhiên và cảm giác hưng phấn vì núi dựa đã trở về.
Viêm Hoa Đại Đế đã tính hết rồi, nhưng sự việc diễn ra làm y hoang mang.
Chuyện quái quỷ gì đây?
Hoàn toàn khác với suy nghĩ của y.
Đã hứa sẽ giật mình, hưng phấn, tôn sùng đâu?
Giờ còn chơi trò giả ngu, không biết y là ai nữa.
Viêm Hoa Đại Đế hơi tức giận.
Lâm Phàm nhìn tượng đá, hỏi:
- Không quên, Viêm Hoa Đại Đế sáng lập Viêm Hoa tông, sao quên được. Nhưng ngươi là ai?
Tượng đá cứng rắn, nhưng ý chí bao bọc làm khuôn mặt tượng đá có nét dịu dàng.
Giọng tượng đá trầm ổn chất chứa uy nghiêm, xen lẫn đắc ý và tự tin:
- Ta là Viêm Hoa Đại Đế, người sáng tạo Viêm Hoa tông.
Nói ra lai lịch của mình trước mặt đám hậu bối, cảm giác này miễn bàn, rất sung sướng.
Viêm Hoa Đại Đế chờ đám hậu bối hò reo, hoan hô sự trở về của y.
Nhưng hiện trường im ắng, rộ lên tiếng thảo luận chói tai.
- Cái gì? Đó là Viêm Hoa Đại Đế? Sao biến thành pho tượng đá?
- Có vấn đề, theo kinh nghiệm lâu năm của ta thì chắc Viêm Hoa Đại Đế gặp rắc rối, muốn nhờ sư huynh của chúng ta giúp đỡ. Ngươi tin không?
- Ừ, tin chứ, sư huynh của chúng ta lợi hại biết bao, dù là Viêm Hoa Đại Đế chắc chắn cũng cần người giúp.
Các đệ tử tông môn thả hồn suy nghĩ, đoán đủ điều không có căn cứ.
Càng thảo luận càng có lớp có lang, nói y như thật.
Viêm Hoa Đại Đế khá thính tai, nghe hết những lời nói của đám vãn bối, y bật cười.
- Ha ha ha ha ha ha! Đám tiểu bối các ngươi thật biết nghĩ nhiều, ta trở về không phải muốn nhờ các ngươi hỗ trợ mà đến xem các ngươi như thế nào.
Viêm Hoa Đại Đế phát hiện tông môn thay đổi rất lớn, biến đổi trời long đất lở so với lúc y vừa đi. Viêm Hoa tông khi đó một nghèo hai trắng, không ngờ trăm năm không trở về đã thay đổi đến nhường này, khiến người không dám tưởng tượng.
Các đệ tử không vì những lời Viêm Hoa Đại Đế nói mà lộ biểu cảm khác.
Bọn họ rất ngạc nhiên với chuyện hiện giờ, không tin được.
Viêm Hoa Đại Đế là tồn tại rất xa xôi với họ, chỉ biết y sáng lập Viêm Hoa tông, những chuyện khác thì họ không rõ ràng.
Lâm Phàm giơ tay, khóe môi cong lên:
- Chờ chút, ngươi nói ngươi là Viêm Hoa Đại Đế thì thật sự là Viêm Hoa Đại Đế sao? Có chứng cứ gì chứng minh bản thân không?
Tượng đá mở miệng nói:
- Cái gì? Tiểu bối nhà ngươi nghi ngờ ta?
Thiên Tu hát đệm:
- Đồ nhi, sao có thể nghi ngờ được, đây chắc chắn là Viêm Hoa Đại Đế.
Tượng đá cười nói:
- Tiểu bối này có ánh mắt hơn tên kia nhiều.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư đừng để bị lừa, người thời này rất xấu, hơn nữa trong thời kỳ đặc biệt như vậy. Lão sư không thấy Viêm Hoa Đại Đế đột nhiên trở về là rất vô lý sao? Hơn nữa tông môn chúng ta đã ghi lại là Viêm Hoa Đại Đế chết rồi thì sao xuất hiện được, đúng không nào?
Viêm Hoa Đại Đế không thèm để Lâm Phàm vào mắt:
- Tiểu bối này tinh ranh đấy, tuy suy nghĩ nhiều nhưng còn quá trẻ tuổi, ngươi đứng một bên, nghe người bên cạnh nói chuyện đi.
Viêm Hoa Đại Đế cảm thấy đây là một đệ tử có chút bản lĩnh nhưng địa vị tuyệt đối không quá cao trong Viêm Hoa tông, nên không thèm để vào mắt.
Nhưng lời tiếp theo làm Viêm Hoa Đại Đế ngây ra, hoặc nên nói là khó chấp nhận.
Thiên Tu đăm chiêu, gật gù đồng ý:
- Đồ nhi nói cũng có lý, đúng là vậy.
Tượng đá không nhịn được nói:
- Đúng cái gì! Không lẽ các ngươi cho rằng ta đường đường là Viêm Hoa Đại Đế mà lừa dối các ngươi sao?
Lâm Phàm đáp trả:
- Không thể nói vậy, ai biết ngươi có phải là Viêm Hoa Đại Đế không. Chúng ta xếp lại đề tài cho dễ hiểu, trước tiên ngươi phải chứng minh mình là Viêm Hoa Đại Đế.
Lâm Phàm có thể xác định đây là Viêm Hoa Đại Đế, nhưng hắn sẽ không thừa nhận.
Vì không biết Viêm Hoa Đại Đế là thế nào, phải tán gẫu một buổi, tốt nhất chọc đối phương quê quá hóa giận rồi tuyên bố:
Viêm Hoa tông các ngươi chờ tự sinh tự diệt đi.
Nếu nghe được câu này hắn sẽ cười ra tiếng.
Tượng đá tức giận nói:
- Tiểu bối này, không lẽ ngươi nghĩ ta là đồ giả?
Nơi này do một tay y sáng lập vậy mà bị một tiểu bối nói rằng không tin y là Viêm Hoa Đại Đế, thật khiến người khó chịu.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Ừ, ta cho rằng ngươi là giả, nếu ngươi muốn chứng minh chính mình là thật sự thì mời lấy ra chứng cứ ngươi là hàng thật.
Mặc kệ đối phương là bão tố gió lốc dữ dội cỡ nào thì hắn vẫn biểu hiện ra vẻ mặt bình thản như nước, không gợi lên chút gợn sóng.
Lặng im.
Hiện trường tĩnh lặng.
Không có đệ tử nói chuyện.
Bọn họ không ngốc, đây là khoảnh khắc người cầm quyền mới của Viêm Hoa tông và người cầm quyền thế hệ trước đấu với nhau.
Còn về tượng đá có phải là Viêm Hoa Đại Đế hay không thì chẳng quan trọng với họ, dù chân thân Viêm Hoa Đại Đế buông xuống cũng không làm họ quá bất ngờ.
Hỏa Dung đi tới bên cạnh Thiên Tu, muốn hỏi nên giải quyết chuyện này thế nào:
- Thiên Tu sư huynh . . .
Thiên Tu lắc đầu, ám chỉ Hỏa Dung biết nên đứng về phía nào.
Hỏa Dung ngầm hiểu, không nói gì thêm, lão biết sư huynh nghĩ thế nào.
Theo lý thuyết không nên làm như vậy, nhưng những gì sư huynh đang làm chắc vì bênh Lâm Phàm, đồ nhi bảo bối của sư huynh.
- Hừ!
Tiếng hừ lạnh vang vọng thiên địa, tượng đá mở miệng nói:
- Tông chủ đương nhiệm của Viêm Hoa tông ở đâu, không mau chạy ra đây gặp ta!
Sợ nhất là không khí bỗng thinh lặng.
Khi Viêm Hoa Đại Đế truyền gọi tông chủ thì bốn phía không chút động tĩnh, không một tiếng vang.
Khuôn măt tượng đá mềm mại có thể biểu hiện nét mặt, lúc trước tượng đá có biểu tình giận điên lên.
Tức xì khói.
Viêm Hoa Đại Đế thật không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như vậy, dù không phải chân thân buông xuống nhưng cũng có ý chí đến.
Viêm Hoa Đại Đế lại hét to, giọng nói hùng hồn truyền khắp tông môn:
- Tông chủ đương nhiệm của Viêm Hoa tông ở đâu, không mau lăn ra đây gặp ta!
Không gian lại yên lặng, không có hồi âm.
Chợt vang tiếng bước chân.
- Bản tông chủ đã không hỏi sự đời, kẻ nào cứ quấy rầy mãi, đáng ghét.
Tông chủ từ xa đi đến, tuy ngữ điệu khó chịu nhưng biểu tình thản nhiên, y đã buông xuống chấp niệm trong lòng, thậm chí bỏ qua mọi thứ.
Tượng đá hỏi:
- Ngươi là tông chủ Viêm Hoa tông?
Tông chủ đáp:
- Đúng.
Tượng đá bực tức nói:
- Ta kêu ngươi lâu như vậy, ngươi chết rồi sao không trả lời?
Viêm Hoa Đại Đế phát hiện tông môn thay đổi, không như trước kia. Lúc trước y hét một câu là không ai dám cãi lời, dù cách thật xa, miễn là đệ tử trong môn sẽ liều mạng chạy về. Đâu như bây giờ, y kêu nửa ngày chẳng ai thèm đáp lại.
Tông chủ ngước đầu lên, mặt hờ hững nói:
- Lời này nói đúng nhưng cũng sai, tuy chết và sống trái ngược nhưng nó không xung đột. Như ngươi nói, ta có thể chết, cũng có thể sống, sống hay chết, mọi chuyển hoán nằm ở trong lòng. Giống như ngươi, ta thấy ngươi sống, nhưng có thể xem như ngươi đã chết, điểm này không xung đột.
Tông chủ nói hơi lòng vòng rối não, khó hiểu.
Lâm Phàm hỏi nhỏ:
- Lão sư, có phải trong thời gian này đầu óc của tông chủ bị kích thích gì không?
- Không rõ nữa, nghe đồn tông chủ có chút thay đổi.
Hai người nhỏ giọng giao lưu.
Đây là lần đầu tiên hai người nghe tông hủ nói chuyện, cách nói năng khác với lúc trước, thay đổi nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận