Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 942: Sắp bị chọc tức điên

Giọng tượng đá lạnh băng:
- Ngươi . . .!
Viêm Hoa Đại Đế không ngờ tông chủ đương nhiệm của Viêm Hoa tông là loại người như vậy, nhưng người này có thể làm Viêm Hoa tông lớn mạnh, đúng là gặp quỷ.
- Đại Đế, không cần tức giận, đây là môn học vấn về cảnh giới chứ không phải nhục nhã ngươi. Tiếc rằng rất hiếm có người hiểu được, nên Đại Đế không hiểu là việc bình thường.
Tông chủ kiêu hãnh, học vấn và cảm ngộ về mặt này của y mạnh hơn bất cứ ai. Dù đối phương có là Viêm Hoa Đại Đế thì tông chủ tuyệt đối không thừa nhận mình dở hơn người khác.
Tượng đá lên tiếng, giọng nói chất chứa lửa giận:
- A? Ngươi thừa nhận ta là Viêm Hoa Đại Đế?
Ý chí buông xuống, vốn tưởng đã đủ chứng minh tất cả, làm mọi người thần phục. Nào ngờ không như mong muốn, xảy ra đủ thứ chuyện lùm xùm.
Nhưng giờ thì tốt rồi, ít ra tông chủ đương nhiệm biết tượng đá là ai, chuyện sau đó dễ làm.
Tông chủ nói:
- Ừ, ngươi là Viêm Hoa Đại Đế, đây là sự thật không thể thay đổi.
Tượng đá mở miệng nói:
- Tốt, vậy hãy nói cho ta biết là ai sáng tạo Viêm Hoa tông?
Tông chủ bình tĩnh đáp:
- Viêm Hoa Đại Đế.
Viêm Hoa Đại Đế hỏi tiếp:
- Ừ, tốt lắm, ngươi rất hiểu chuyện, ta rất vừa lòng. Ngươi nói cho ta biết Viêm Hoa tông là của ai?
Tông chủ không do dự, dứt khoát trả lời:
- Là của tất cả con dân.
Tượng đá bất mãn gặn hỏi:
- A? Cho ngươi thêm một cơ hội, là của ai?
Mới rồi y còn tưởng tông chủ đương nhiệm là người hiểu lý lẽ, nay xem ra hơi khờ khạo.
Tông chủ trả lời:
- Là của tất cả con dân.
Tông chủ bình tĩnh hỏi:
- Xem tình hình thì có vẻ Đại Đế không vừa lòng với câu trả lời của ta, không biết Đại Đế cho rằng là của ai?
Giọng trầm thấp của Viêm Hoa Đại Đế vang bên tai các đệ tử:
- Hừ, còn phải hỏi, tất nhiên là của ta!
Tông chủ lặng im giây lát rồi lắc đầu, xoay người rời đi.
Trước khi đi, tông chủ nhìn về phía Lâm Phàm:
- Lâm Phàm, hắn là giả.
Lâm Phàm hỏi:
- Sao tông chủ biết?
Tông chủ lắc đầu, tiếc thương nói:
- Khi Viêm Hoa tông sáng lập, bản tông chủ vẫn nhớ rõ tôn chỉ thứ nhất của tông môn, đó là Viêm Hoa tông thuộc về mỗi một con dân. Đáng tiếc hắn trả lời sai, dù ta nói đáp án cho hắn thì hắn vẫn không hiểu, nên là giả.
- Ra là giả.
Lâm Phàm bật cười, tông chủ cũng lém lỉnh ghê.
- Tông chủ, chỗ này không có chuyện của tông chủ, ta đã nói mà, tượng đá chắc chắn có vấn đề, giờ đã bị tông chủ thử ra là hàng giả. Tất cả sư đệ nghe lệnh! Tà ma này xâm nhập vào tượng đá Viêm Hoa Đại Đế của chúng ta, làm bẩn tượng đá thần thánh, nên ta quyết định bê đi, đập nát nó ra, nhanh chóng chế tạo một pho tượng đá mới!
Lâm Phàm kêu gọi các sư đệ nhanh chóng hành động.
Các đệ tử hô lớn:
- Rõ thưa sư huynh!
Bọn họ nhanh nhẹn xông lên, không chút chần chừ.
- Các ngươi dám!
Tượng đá sửng sốt, không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Viêm Hoa Đại Đế thừa nhận lúc trước từng nói lời như vậy, nhưng giờ y sửa câu một chút có gì sai?
Bùm!
Viêm Hoa Đại Đế mới đe dọa xong đã bị một đệ tử hùng hổ giơ tay đập nát đầu, ôm đầu tượng đá chạy ra xa, vứt bỏ.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, sự thật đã rõ, là giả.
Thiên Tu cười nói:
- Ừ, vi sư rất yên tâm với đồ nhi, hễ đồ nhi nói có vấn đề thì chắc chắn không sai được.
Thiên Tu thầm ghi nhớ chuyện này.
Mắt lão nhìn về phía tông chủ sư huynh, không ngờ tông chủ sư huynh cũng làm ra lựa chọn như vậy, lão cũng hiểu ý tưởng của tông chủ sư huynh.
Tượng đá không cam lòng, lửa giận rực cháy:
- Khốn nạn, tạo phản! Các ngươi đều muốn tạo phản sao? Tốt, nếu đã nói là giả thì chờ chân thân của ta buông xuống!
Viêm Hoa Đại Đế đã bị hành vi này chọc giận.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, xem ra về sau sẽ phức tạp đây, chân thân Viêm Hoa Đại Đế buông xuống không dễ đối phó như vậy.
Thiên Tu khó hiểu hỏi:
- Đồ nhi nói xem hơn trăm năm nay Viêm Hoa Đại Đế đã trải qua điều gì? Không giống phong phạm của Viêm Hoa Đại Đế.
Đã xảy ra chuyện gì khiến Đại Đế từng khiến người bội phục biến đổi thành thế này?
Không hiểu.
Lâm Phàm kiên định nói:
- Ai biết. Nhưng lão sư yên tâm, có đồ nhi ở, sẽ không để bất cứ ai khi dễ đệ tử nào của Viêm Hoa tông, dù chỉ đụng vào một đầu ngón út!
Ai dám thò tay là hắn lấy mạng già của đối phương, dù kẻ đó là ai, có là Viêm Hoa Đại Đế thì hắn cũng sẽ đánh đối phương đến khùng.
Thiên Tu yêu thương nhìn đồ nhi bảo bối của mình:
- Vi sư tin đồ nhi, nhưng đồ nhi cũng phải chú ý an toàn, đừng luôn một mình gắng gượng. Dù có chuyện gì thì vi sư đều sẽ cùng đồ nhi đi đến cuối cùng, dù đồ nhi sai vi sư vẫn cho rằng đồ nhi đúng.
Thiên Tu nhớ lại ngày nào mới thu đồ đệ, đến bây giờ đã trải qua nhiều điều.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư nghĩ vậy là không đúng đắn, đồ nhi đã sai thì lão sư phải nói một tiếng. Dù xảy ra chuyện gì, đồ nhi có thể tổn thương bất cứ ai nhưng tuyệt đối không đụng vào một cọng lông tơ của lão sư!
Thiên Tu muốn khóc:
- Cảm động, đồ nhi, vi sư quá cảm động, nghe mấy lời đồ nhi nói làm vi sư suýt khóc.
Nghe xem, đồ nhi bảo bối của lão nói cảm động biết bao.
Đáng giá, rất đáng giá.
Lâm Phàm nhỏ giọng nói:
- Lão sư, ở đây đông người, chúng ta về rồi hãy khóc, nếu bị người thấy thì rất mất mặt.
Thiên Tu vỗ vai Lâm Phàm, cười nói:
- Đúng rồi, đồ nhi nói rất đúng. Đi, đến chỗ của vi sư, hai sư đồ chúng ta trò chuyện một buổi.
Sau đó hai sư đồ choàng vai bá cổ đi Thiên Tu sơn phong.
Hỏa Dung trầm ngâm nói:
- Sao cứ thấy hai sư đồ này quan hệ kỳ kỳ.
Sự kiện tượng đá chỉ là việc nhỏ, có là Viêm Hoa Đại Đế hay không đều không quan trọng, cuộc sống bây giờ rất tốt.
Cát Luyện trưởng lão lên tiếng, có chút hâm mộ, một chút bất đắc dĩ:
- Hỏa Dung, đừng suy nghĩ nhiều quá.
Trước kia Cát Luyện cũng xem trọng người trẻ tuổi, tiếc rằng Quân Vô Thiên làm người ta quá thất vọng, trái tim già của lão bị đánh nát.
Đám già bọn họ đều hâm mộ ghen tỵ Thiên Tu tìm được đồ nhi tốt như vậy. Nếu biết trước thì ngày xưa dù có phải cướp giật bọn họ cũng cố gắng giành thu Lâm Phàm làm đệ tử.
Nhìn bây giờ xem, Thiên Tu đang hưởng phúc.
Cương vực vô biên, thiên hỏa đốt cháy không gian, đôi khi rơi xuống hóa thành biển lửa.
Một tòa kiến trúc rộng lớn sừng sững trên vùng đất vô tận.
Rầm!
Một nam nhân đầu đội đế quan ngồi trên ngai báu vỗ mạnh ghế, khuôn mặt điển trai bá khí tràn ngập tức giận.
- Đồ khốn nạn!
Âm thanh như sấm nổ vang vọng cương vực vô tận.
Người ở phía dưới quỳ rạp sát dất, không dám thở mạnh. Bọn họ là thần tử, và càng là nô bộc.
Đại Đế giận dữ, không ai dám ngẩng đầu lên.
- Tốt, tốt lắm, bản đế chỉ mới rời đi trăm năm mà cả đám quên ơn phụ nghĩa. Năm xưa là ai dẫn dắt bọn họ đi ra nước sôi lửa bỏng? Là ai mang họ dần cường đại? Là ai cho họ ấm no? Tất cả quên hết rồi sao?
Viêm Hoa Đại Đế tức là Chí Minh Thánh Viêm Đế, y đang rất tức giận, rất khó chịu.
Lửa giận gần như tụ thành thực chất.
Người quỳ dưới đất không dám hó hé tiếng nào.
Trong số người quỳ bên dưới có một nam nhân mái tóc màu xanh quỳ ở hàng đầu, mi mắt khép hờ.
Gã là người đi theo Đại Đế sớm nhất, khi ấy là khoảnh khắc vui nhất.
Gã cứu Đại Đế bị sấm sét đánh toàn thân da tróc thịt bong, hai người trở thành tri kỷ, kết bái.
Đại Đế thuở ấy hào khí biết bao, nhưng tất cả đổi khác rồi, bị chảo nhuộm quyền thế nhuộm màu khác.
Từ chưa từng quỳ lạy đến bây giờ mỗi người phải quỳ.
Từ lắng nghe đề nghị của họ đến bây giờ độc tài chuyên quyền.
Đối với người khác có lẽ là chuyện bình thường, nhưng nam nhân biết Đại Đế thay đổi, đã khác xưa.
Đại Đế mở miệng nói:
- Thanh Hồ.
Thanh Hồ cúi đầu:
- Có thần.
Gã từng đứng cạnh Đại Đế, dù là ở nơi đâu, hai người nói chuyện không bao giờ có khúc mắc.
Đại Đế giơ tay lên, một quả cầu bay xuống trước mặt Thanh Hồ.
Mặt Đại Đế không biểu tình nhưng giọng nói chất chứa lửa giận có thể đốt cháy người:
- Đây là vị trí Viêm Hoa tông, thông báo xuống dưới, giết.
Thanh Hồ nêu ý kiến:
- Đại Đế, người từng nói với ta đó là người một tay sáng tạo, có ký ức, hồi ức của người, cứ hủy diệt như vậy có phải không được tốt lắm?
Đại Đế tức giận nói:
- Không tốt? Bọn chúng quên ơn phụ nghĩa, khi sư diệt tổ, bản đế diệt bọn họ có gì không tốt?
Thanh Hồ nói:
- Dù gì là hồi ức, thần cho rằng khiển trách một phen là được.
Người xung quanh liếc trộm Thanh Hồ, nháy mắt ra hiệu gã đừng nói nữa, không hiểu hôm nay Thanh Hồ bị gì.
Tông môn không liên quan đến gã, hơn nữa là việc riêng của Đại Đế, cứ ngăn cản làm chi?
Chỉ chuốc lấy rắc rối về mình.
Đại Đế lạnh lùng nói:
- Được, ngươi nói đúng, diệt tông đúng là không hay, dù sao là hồi ức. Vậy thông báo xuống, giết tông chủ Viêm Hoa tông, nếu ai chống cự thì giết hết. Chỉ một lần này thôi, lần sau việc bản đế quyết định thì ngươi nên tự hiểu.
Thanh Hồ đáp:
- Vâng.
Gã không thể để Đại Đế tiếp tục như vậy nữa.
Thanh Hồ ngước đầu lên, thấy một khuôn mặt ma màu đen dữ tợn đang cười càn rỡ.
Gã biết nó là thứ gì, nhưng không thể nói ra.
Đại Đế phất tay kêu mọi người đi xuống:
- Biến hết cho ta!
Bên ngoài.
Công thần đi theo Đại Đế cùng mở mang đất đai nói:
- Hồ huynh, ngăn cản Đại Đế chi vậy? Việc này không liên quan chúng ta.
Công thần thầm đổ mồ hôi lạnh giùm Thanh Hồ.
Thanh Hồ nói:
- Đại Đế hiện giờ không phải Đại Đế ngày xưa.
- Nói bậy bạ cái gì! Hồ huynh không muốn sống nữa sao? Có chuyện gì để trong bụng được rồi, nói ra sẽ rước họa sát thân. Hồ huynh đã quên Thái Sơn sao?
Nhắc tới Thái Sơn làm mặt Thanh Hồ lộ nét bi thương.
Đồng bạn từng cùng nhau giành thiên hạ, ra sống vào chết vậy mà nói giết liền giết, không chừa đường sống.
Ài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận