Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 944: Một đám điêu dân ngu xuẩn

Lữ Khải Minh lên tiếng hỏi:
- Sư huynh, Oa Sư như thế . . .?
Không biết sư huynh thấy sao về điều Thanh Oa đã nói.
Tai nạn lớn?
Vậy chắc là kẻ xâm nhập đến.
Trong khoảng thời gian này tai nạn sẽ buông xuống, suy ra có liên quan với tượng đá kia.
Tượng đá nói nó là Viêm Hoa Đại Đế, Lữ Khải Minh chưa gặp qua Viêm Hoa Đại Đế, chưa nghe giọng nói nên không biết có đúng không. Nhưng gã tự suy luận ra chuyện này chắc chắn dính dáng đến tượng đá.
Nó đến báo thù.
Nếu là Viêm Hoa Đại Đế thì chứng minh là hạng người hẹp hòi tính toán chi li.
Nếu không phải thì người khống chế tượng đá cực kỳ nham hiểm.
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Mặc kệ, ta sẽ ở trong tông môn một thời gian, chờ xem tai nạn lớn này là gì, hy vọng đừng khiến người quá thất vọng.
Mấy chuyện này là tai nạn lớn với Thanh Oa, nhưng với hắn thì là cách duy nhất đập tan lòng tự mãn phình to của mình.
Lâm Phàm chỉ muốn đánh một trận đã tay, bị người đánh ói máu, đánh cho xương toàn thân nát bấy, nhưng vì sao ước mơ nhỏ nhoi khó thực hiện đến vậy.
Khát vọng của hắn chỉ còn lại nỗi tiếc nuối.
Một sơn thôn nào đó, ống khói bốc hơi nghi ngút.
- A!
Trong thôn trang, một đứa bé mặc đồ luyện võ đơn giản, nó đang tu luyện.
Một cú đá, một nắm đấm đúng y khuôn sáo, tu luyện có hệ thống.
Nếu để đệ tử Viêm Hoa tông thấy sẽ nhận ra đứa bé tu luyện công pháp nhập môn của Viêm Hoa tông, Luyện Thể Quyển.
Là công pháp bình thường nhất nhưng rèn luyện thân thể.
Một lão nhân đứng trước cửa nhà tranh phía xa hiền lành kêu:
- Anh Hùng, trở về ăn cơm!
- Dạ, biết rồi gia gia!
Hoa Anh Hùng luyện một lúc rồi chạy vào nhà.
Trước kia thôn trang này bị thần tử của Nhật Chiếu tông làm hại, vào phút nguy cơ đã được Lâm Phàm cứu về, công pháp này là hắn tặng cho đứa bé Hoa Anh Hùng.
Trong phòng, Hoa Anh Hùng và gia gia cùng ăn cơm.
Lão nhân cười hiền từ:
- Anh Hùng, ăn thịt nhiều chút, Lâm Phàm đại nhân đưa tặng công pháp cho ngươi, hy vọng mười năm sau gặp nhau trong tông môn ngươi đừng làm đại nhân thất vọng.
Lão là thôn trưởng, thời trẻ trải qua rất nhiều chuyện.
Lão biết tình huống hiện giờ thế nào, đã thay đổi kinh người, nhưng thôn của họ được tông môn che chở nên vẫn còn an toàn.
Hoa Anh Hùng gật đầu, rồi chợt nhớ ra điều gì:
- Vâng! Gia gia, tôn tử đi thắp nén nhang cho Viêm Hoa gia gia.
- Đi đi.
Hoa Anh Hùng đi tới trước bức tranh, cẩn thận thắp nhang:
- Viêm Hoa gia gia, xin phù hộ cho thôn trang chúng ta bình an.
Bức tranh bắn ra luồng sáng.
Ánh sáng bao phủ cả căn phòng, thôn trưởng giật nảy mình, không biết chuyện gì xảy ra.
- Gia gia, phát sáng! Phát sáng!
Hoa Anh Hùng còn nhỏ nên không biết điều này đại biểu cho cái gì, nhưng cảm giác thật là lợi hại, tranh treo trên tường phát sáng.
Thôn trưởng vội vã quỳ lạy trên mặt đất, dập đầu với bức tranh:
- Viêm Hoa Đại Đế hiển linh!
Bức tranh treo trên tường phát ra tiếng nói:
- Ừm, không ngờ các ngươi còn nhớ được ta, bản đế rất là vui mừng.
Âm thanh hiền hòa khiến tâm hồn người thả lỏng.
Trong đại điện, Chí Minh Thánh Viêm Đế sắc mặt âm trầm, giọng nói hiền hòa phát ra từ nơi này.
Chí Minh Thánh Viêm Đế vốn khinh thường làm việc này, không thèm quan tâm tín ngưỡng nhỏ bé yếu ớt như con kiến.
Nhưng đám khốn kiếp Viêm Hoa tông đã làm chuyện hoàn toàn chọc giận y.
Đường hầm không gian chưa mở rộng hoàn toàn, trời xanh ngoan cố chống cự, chân thân không cách nào buông xuống.
Dù vậy, Chí Minh Thánh Viêm Đế sẽ không để Viêm Hoa tông đắc ý.
Thời gian y trở thành Đại Đế quá ngắn, căn cơ chưa ổn định, kém xa Đại Đế khác.
Không Gian Thần Trụ kết nối, Đại Đế các tộc lệnh cho tộc nhân đi vực ngoại giới.
Chí Minh Thánh Viêm Đế không biết lý do vì đâu.
Mặt ngoài là thu gom tài phú của vực ngoại giới, nhưng Chí Minh Thánh Viêm Đế cho rằng không cần làm rầm rộ như vậy, chắc chắn ẩn giấu bí mật khác. Y hỏi thăm lâu rồi mà không được tin tức hữu dụng, dù bắt lấy cường giả của đối phương ép hỏi cũng không ra đáp án.
Ẩn giấu quá sâu.
Hoa Anh Hùng kinh ngạc hỏi:
- Người thật sự là Viêm Hoa gia gia?
Giọng nói phát ra từ bức tranh vẫn hiền hòa:
- Đúng vậy, ta là Viêm Hoa gia gia trong lòng ngươi.
Mặt ngoài thôn trưởng giật mình nhưng lòng thầm cảnh giác.
Thôn trưởng là người hiểu biết nhiều.
Viêm Hoa Đại Đế đã chết lâu rồi, hơn nữa bọn họ chỉ là thôn dân bình thường, là con dân bình thường của Viêm Hoa tông, vì sao Đại Đế hiển linh ở chỗ bọn họ? Trong này có vấn đề rất lớn.
Hoa Anh Hùng tò mò hỏi:
- Viêm Hoa gia gia đến đây có chuyện gì không?
Khi chưa tu luyện thì vóc dáng của nó nhỏ bé, từ khi tu luyện hàng ngày, tuy nó không mạnh lên bao nhiêu nhưng thân thể khỏe mạnh rất nhiều.
- Gia gia không có chuyện gì, nhưng bị kẻ gian làm hại, cơ hội ngẫu nhiên chạy thoát một tia thần niệm, cảm ứng trong lòng các ngươi kêu gọi nên đến đây. Ngươi đồng ý nhận truyền thừa của gia gia, tương lai tu luyện có thành tựu sẽ cứu gia gia ra không?
Hoa Anh Hùng hưng phấn reo lên:
- Đồng ý!
- Tốt.
Bức tranh lại tỏa sáng, ánh sáng tụ trên mặt bàn hình thành một quyển sách.
Lại có một đoàn sáng bay ra bao bọc Hoa Anh Hùng, đốm sáng thẩm thấu làn da thấm vào người.
Hoa Anh Hùng reo lên, cảm giác rất thoải mái:
- Ôi, ấm áp quá!
Thôn trưởng thì thấy lòng nặng trĩu, cảm giác chuyện này rất quái dị, nhưng một chốc không nghĩ ra, định bụng lát nữa phải lật xem quyển tập.
Đó là quyển tập Lữ đại nhân của Viêm Hoa tông viết, phát cho mỗi con dân Viêm Hoa tông.
Nói theo lời của Lữ đại nhân thì quyển tập là kết tinh tâm huyết của Lâm phong chủ, Lữ đại nhân thay mặt sửa sang lại.
Gọi tắt là ‘sổ tay phòng lừa đảo’.
Ánh sáng nhanh chóng vụt tắt.
Bức tranh nói:
- Nhớ kỹ, đến cứu gia gia, gia gia ở chỗ sâu nhất Viêm Hoa tông, bị tông chủ bất hiếu hãm hại, ngươi nhất định phải cứu gia gia biết chưa?
Hoa Anh Hùng ngây người, Viêm Hoa tông là vùng đất thần thánh trong lòng nó, giờ gia gia chưa thấy mặt này kêu nó đi Viêm Hoa tông cứu mình, khiến tâm hồn nhỏ bé của nó câm nín.
Thôn trưởng cướp lời:
- Đại Đế yên tâm, tôn nhi của ta nhất định sẽ không khiến Đại Đế thất vọng, chờ khi tu luyện có thành tựu sẽ đi Viêm Hoa tông cứu Đại Đế ra.
- Tốt.
Dứt lời, ánh sáng trên bức tranh tối dần rồi biến mất.
Hoa Anh Hùng định nói gì nhưng bị thôn trưởng kéo ra ngoài.
Bên ngoài.
Một đám thôn dân tụ tập cùng một chỗ.
- Thôn trưởng, người nói thật không? Bức hình Viêm Hoa Đại Đế thật sự hiển linh?
Các thôn dân ngây người.
Lúc này một thôn dân tuổi khỏe mạnh cầm cuốn sách chạy nhanh lại:
- Thôn trưởng, tìm được rồi!
Một đám người vây quanh, chụm đầu cùng xem.
Thôn trưởng lật xem, tìm được nội dung muốn tìm:
- Là dòng này, các ngươi xem đi.
Các thôn dân nhìn tờ giấy thôn trưởng chỉ.
- Mục chín sổ tay phòng lừa đảo, giả mạo người tôn kính trong lòng để lừa gạt niềm tin, tặng cho công pháp, tặng lợi lộc, biên tạo kể khổ nhưng thật ra ẩn giấu nguy hiểm đoạt xá, mức độ nguy hiểm năm sao. (cách xử lý tốt nhất là giả bộ tin tưởng, song song đó giữ cảnh giác).
Có thôn dân phản ứng lại, hỏi:
- Ý của thôn trưởng là Viêm Hoa Đại Đế đó là giả, là người xấu gửi trong bức tranh muốn lừa gạt?
- Ừ, đúng rồi, mới nãy tôn nhi của ta tiếp xúc tình huống giống hệt trong này viết, không sai chút nào.
Thôn trưởng nghĩ mà sợ, gặp chuyện như vậy, nếu không xem cuốn sổ này thì lão sẽ không cảnh giác, thậm chí mừng như điên, cảm thấy may mắn từ trên trời giáng xuống.
Có thôn dân nói:
- Thôn trưởng nói đúng, chúng ta phải biết tự hiểu sức mình, chúng ta chỉ là thôn dân bình thường, tay không tấc sắt, không có chút điểm sáng nào. Có nhiều người như vậy nhưng cố tình chọn trúng chúng ta thì vấn đề rất lớn.
Hoa Anh Hùng cầm sổ tay, lật đến trang cuối cùng:
- Gia gia, tôn nhi biết, tôn nhi biết rồi! Các người xem, đoạn văn này là Lâm ca ca viết.
[Đừng tin có bánh từ trên trời rớt xuống, phong chủ Vô Địch phong Lâm Phàm.]
Hoa Anh Hùng ngước đầu lên nói:
- Đây là Lâm ca ca tự mình viết, nói cho chúng ta biết sẽ không có việc tốt tự nhiên rớt xuống đầu, tất cả phải dựa vào sức mình.
Thật ra Lâm Phàm không biết cuốn sổ tay này.
Khi Lữ Khải Minh rảnh rỗi hay thích đoán mò, đôi khi nghĩ đến một hai câu vàng, cảm giác rất có lý, nghĩ hình như đã nghe ở đâu đó, rất quen thuộc. Sau đó không cần biết là gã tự nghĩ ra hay Lâm Phàm nói, đều đổ hết cho hắn.
- Không ngờ, thôn trưởng của chúng ta bình thường không có gì lạ mà bị người xấu theo dõi, nếu không có sổ phòng lừa đảo này thì con nít như Anh Hùng đã bị tà ma đoạt xá.
Mọi người thầm hoảng, sợ hãi.
Thôn trưởng nói:
- Chuẩn bị đuốc, đốt cháy căn nhà kia.
- Thôn trưởng, đây là nhà của người!
Thôn dân cảm thấy đốt nhà thì hơi nghiêm trọng, đốt sạch bức tranh là đủ rồi.
Nhưng thôn trưởng cho rằng bên trong quá nguy hiểm, phải thả lửa đốt sạch mới ngăn chặn nguy hiểm.
Chốc lát sau, một chỗ trong thôn rực cháy lửa lớn.
Hoa Anh Hùng hỏi:
- Gia gia, vậy bây giờ nên làm gì?
- Không sao đâu Anh Hùng, chờ khi Viêm Hoa tông đại nhân đến thị sát ngươi hãy theo đại nhân về Viêm Hoa tông, nhờ các đại nhân kiểm tra nhân vật giúp.
Quả cầu ánh sáng thấm vào người tôn nhi khiến thôn trưởng lo lắng, cảm giác tà ma đã xuống tay.
Nhưng hạng tà ma này muốn giả mạo Viêm Hoa Đại Đế lừa bọn họ là mơ tưởng viễn vông, có được sổ tay phòng lừa đảo, chỉ cần cẩn thận chút thì tuyệt đối sẽ không bị người lừa.
Đại điện.
Chí Minh Thánh Viêm Đế cười khẩy.
Ý chí buông xuống chỉ là bố cục nhỏ bé, mặc kệ đứa nhóc kia có thành công hay không đều chẳng ảnh hưởng gì, làm vậy vì trong lòng Chí Minh Thánh Viêm Đế khó chịu mà thôi.
Khi Chí Minh Thánh Viêm Đế muốn xem tình hình bên kia thì bỗng mặt biến sắc.
- Khốn kiếp!
Lửa nóng bỏng cháy hừng hực.
Đám điêu dân ngu xuẩn dám đốt nhà, đốt luôn tranh của y.
- Một đám điêu dân ngu xuẩn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận