Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 945: Thế này nguy hiểm còn hơn trước kia

Hai ngày trôi qua.
Lữ Khải Minh nhìn phía xa, sư huynh đứng ở phương xa ra chiều đăm chiêu, làm gã hoang mang.
Từ lúc Oa Sư nói có tai nạn lớn đến thì sư huynh đã đứng ở nơi đó hai ngày, thậm chí không nhúc nhích chút nào.
Lữ Khải Minh đề nghị:
- Sư huynh, hay là trở lại nghỉ ngơi một lúc?
Lâm Phàm phất tay:
- Không cần, cứ chờ ở đây.
Hắn đang đợi, chống mắt chờ xem tai nạn lớn mà Thanh Oa nói là thứ gì. Nếu nó lừa hắn sẽ nhận được hậu quả rất tàn nhẫn.
Lữ Khải Minh nói:
- Sư huynh, tuy Oa Sư nói có tai nạn lớn nhưng chưa chắc thật sự xảy ra.
Gã cảm giác chuyện này hơi huyền diệu, linh cảm Oa Sư nói chưa chắc sẽ thành sự thật.
- Không phải thật? Nếu vậy thì cái nồi này chuẩn bị cho hắn!
Cạch keng!
Thiên Hà Vương Đỉnh đặt dưới đất.
Lữ Khải Minh chớp chớp mắt, chơi lớn rồi, Oa Sư bi kịch.
- Vậy sư huynh từ từ chờ, sư đệ đi trước.
Gã nói xong chuồn nhanh.
Oa Sư đang đúc quan tài nhỏ của mình.
Lá bùa treo sau lưng nó cười cợt:
- Quan tài này khá quá chứ, chế tạo đặc biệt cho riêng mình, xem ra không lâu nữa sẽ dùng nó.
Thanh Oa cười khẩy nói:
- Ha ha, nhà ngươi! Đúng vậy, là chế tạo riêng biệt, ngươi thấy đáy quan tài thế nào? Đã bôi keo nhựa, chờ khi bản Oa Sư nằm xuống cho ngươi và đáy quan tài tiếp xúc gần gũi vĩnh viễn không tách rời.
Lá bùa này từ khi đeo sau lưng nó thì không tháo xuống nữa, mỗi ngày quấy rầy nó, thường dùng ngôn ngữ nhục nhã nó.
Thanh Oa đã giận điên từ lâu, vắt óc nghĩ cách trả thù. Giờ vừa lúc, mắt thấy mạng nhỏ sắp mất, trước khi chết có thể trả thù nó cũng đủ thỏa mãn.
Lá bùa ngây ra:
- Ngươi thật độc ác!
Không ngờ con súc sinh màu xanh này tàn nhẫn đến thế, nghĩ ra cách trả thù như vậy, đúng là táng tận thiên lương, không chút tính người.
- Ha ha, chờ đi, cho ngươi biết tay.
Thanh Oa cảm giác lần này tàn đời thật, kẻ bỏ mạng không thèm để lời cảnh báo của nó trong lòng, còn kiêu ngạo chờ người ta tìm đến.
Đây chẳng khác nào tự tìm chết.
Lữ Khải Minh vội vàng chạy lại:
- Oa Sư!
Thanh Oa thắc mắc nhìn đối phương:
- Có chuyện gì?
Tuy tên này là tiểu đệ hàng đầu của kẻ bỏ mạng nhưng khá tôn kính nó, nên Thanh Oa có chút hảo cảm.
Không thể vì người ta là tiểu đệ hàng đầu của kẻ bỏ mạng mà hờ hững với người ta, nó không phải loại ếch nhìn người với ánh mắt xấu xa.
Lữ Khải Minh hỏi:
- Oa Sư nói xem tông môn thật sự có tai nạn lớn sao?
Thanh Oa trả lời:
- Chuyện này . . . bản Oa Sư không đùa, có khả năng rất cao.
Thanh Oa không hiểu tên này hỏi để làm chi.
Không lẽ kẻ bỏ mạng sợ nên sai tiểu đệ hàng đầu đến hỏi?
Nếu đúng vậy thì vui đây.
Thanh Oa nghiêm túc nói:
- Khụ khụ, bản Oa Sư nghiêm túc nói với ngươi trăm phần trăm sẽ có tai nạn lớn đến, nên dời tông là lựa chọn duy nhất, tuyệt đối không thể khinh thường, nếu không thì hối hận không kịp.
Xem bộ dạng của Thanh Oa có vẻ như nó nói đều là chuyện thật, không chút giả dối, vì làm như vậy mới tạo niềm tin cho người khác.
Lữ Khải Minh thở phào:
- Vậy thì tốt rồi, tốt rồi.
Gã sợ Oa Sư nói bậy bạ rồi bị sư huynh luộc chín, tuy gã cũng thích ăn thịt ếch nhưng nói sao thì Oa Sư là người mình.
- A, không đúng, bản Oa Sư nhìn biểu tình của ngươi hình như có gì muốn nói với ta? Nói đi, có chuyện gì?
Thanh Oa có ánh mắt rất nhạy bén, mắt hí liếc sơ là biết Lữ Khải Minh còn giấu điều gì chưa nói.
- Oa Sư đã xác định có nạn lớn đến thì không cần nói ra làm gì.
Lữ Khải Minh cảm thấy không nên nói ra, rất tổn thương người.
Sư huynh bảo sẽ nấu Oa Sư, nếu nói thật ra thì Oa Sư sẽ đau lòng biết bao.
Thanh Oa không nhịn được:
- Nói! Bản Oa Sư biết trong lòng ngươi còn điều chưa nói, hôm nay nếu ngươi không nói ra thì trong lòng bản Thanh Oa rất khó chịu, nói mau!
Vì sao người thân gần với kẻ bỏ mạng đều tiện như thế, gợi lên lòng tò mò của người ta xong rồi không chịu nói, chơi vậy không đẹp, rất tiện.
Lữ Khải Minh nhìn bộ dạng của Oa Sư, hiển nhiên không nói không được.
Lữ Khải Minh an ủi:
- Thôi thì ta nói ra vậy, nhưng Oa Sư đừng để bụng, sư huynh của ta miệng cứng lòng mềm, tuyệt đối sẽ không làm thật.
Thanh Oa không kiên nhẫn nói:
- Này này, ngươi nói rõ ra, có thể nói vô chủ đề được không?
Nếu không phải kiêng dè đối phương là tiểu đệ hàng đầu của kẻ bỏ mạng thì Thanh Oa đã giơ chân trước tát bay đối phương rồi.
Lữ Khải Minh nói:
- Được rồi, mới nãy sư huynh nói nếu nạn lớn không đến thì sư huynh chuẩn bị sẵn cái nồi cho Oa Sư, vậy đấy.
Cơ mặt Thanh Oa cứng ngắc, nó không ngờ kẻ bỏ mạng có lòng muốn giết nó.
Tuy biết chắc kẻ bỏ mạng sẽ không nấu nó, nhưng chắc chắn không thiếu một trận no đòn.
Lữ Khải Minh thấy biểu tình của Oa Sư quái dị, dường như chìm trong suy tư thì nghi hoặc hỏi:
- Oa Sư làm sao vậy? Có sao không?
Lá bùa cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha! Con súc sinh đầu xanh nhà ngươi, ai bảo phét lác làm chi, chờ xem ngươi sẽ làm sao.
Thanh Oa gân cổ rống lên:
- Ngươi câm miệng cho ta! Ai phét lác? Bản Oa Sư tự mình bói toán thì sao sai được. Ngươi chờ xem, chắc chắn có cường giả đến, chờ khi đó các ngươi sẽ biết bản Oa Sư có thổi phồng không!
Nhớ lại ngày xưa nó dù gì là Cửu Hoang Thần Sư cao cao tại thượng, từ khi biến thành ếch thì chịu khuất nhục đủ diều.
Thanh Oa thấy lòng thê lương lạnh lẽo, nó có nhiều lời muốn nói nhưng không thốt thành câu.
Lữ Khải Minh ôm quyền:
- Oa Sư, nếu đã xác định có việc này vậy thôi ta không ở lâu hơn.
Gã bước đi, tìm đến đây chỉ vì đánh tiếng trước với Thanh Oa, phòng ngừa xảy ra vấn đề.
Lữ Khải Minh thấy biểu tình tự tin của Oa Sư nên tin tưởng nó không nói dối.
Lại một ngày trôi qua.
Chân trời xa vốn yên ả đột nhiên kéo mây cuồn cuộn, có xu thế cắn nuốt thiên địa.
Thánh Đường tông và Viêm Hoa tông làm bạn, bọn họ an toàn trăm phần trăm.
Đán Ác Quân Chủ nói:
- Thánh Chủ, chỗ Viêm Hoa tông an toàn nhất, đến nay chưa thấy yêu thú đến quấy nhiễu, cảm xúc của các đệ tử tông môn bình ổn, không còn lo âu hoảng hốt nữa. Tất cả đều nhờ Thánh Chủ anh minh, được Thánh Chủ dẫn dắt thì Thánh Đường tông chúng ta phát triển bình ổn, có hy vọng đuổi kịp và vượt qua Viêm Hoa tông.
Chế Tài Quân Chủ nhìn biểu tình ghê tởm của Đán Ác, không nhịn được moi móc:
- Đán Ác, ngươi một ngày không vuốt mông ngựa sẽ thấy đau mông sao?
Đán Ác Quân Chủ tức giận quát:
- Chế Tài, ngươi ăn nói cái kiểu gì! Nói sao thì ta là sư huynh của ngươi, biến ra ngoài cho khuất mắt ta!
Biểu tình nịnh hót a dua biến mất sạch, thay thế là vẻ bá đạo.
Chế Tài không thèm để Đán Ác vào mắt:
- Ôi chao, nhìn bộ dáng của ngươi kìa, tưởng lấy lông gà làm tên lệnh sao? Nói cho ngươi biết, Chế Tài này sẽ không biến, đời này đều không biến!
Một tên già thích ton hót mà thôi.
Vì sao trước kia không nhìn ra con người của Đán Ác Quân Chủ, từ khi tông môn mất đại thế thì hăng hái vỗ mông ngựa hơn bất cứ ai.
Thánh Chủ nhức đầu:
- Đủ rồi, đừng ổn nữa.
Thánh Chủ luôn nghĩ nếu cái đám rắc rối này chết trận thì tốt rồi, cố tình bọn họ sống vui vẻ hơn bất cứ ai.
Việc rắc rối trong tông môn toàn đổ lên vai Thánh Chủ, có ngày y sẽ mệt chết trong tông môn.
Thần Phạt sư đệ không tệ, nhưng không giỏi quản lý tông môn.
Nếu Thiên Dụ sư muội còn ở trong tông môn thì sẽ là nhân tuyển tốt nhất.
Lâm phong chủ nói Thiên Dụ sư muội đang ở thế lực lớn nào đó, đã thành mầm móng tiềm lực lớn nhất ở chỗ đó, sao chịu trở về.
Trong khi Thánh Chủ buồn rầu thì bầu trời sinh ra biến động.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sấm sét giáng xuống lung tung.
Có kiến trúc bị sét phủ lên, nháy mắt hóa thành tro tàn.
Đán Ác Quân Chủ nổi giận nói:
- Có chuyện gì? Đứa nào gan to bằng trời dám tấn công Thánh Đường tông chúng ta? Chán sống rồi sao?
Nhưng giọng của Đán Ác Quân Chủ nhỏ xíu, chỉ có người đứng gần mới nghe được, còn người ở trên trời tuyệt đối không nghe thấy gì.
Chế Tài khó chịu Đán Ác, lần nữa móc mỉa:
- Đán Ác, nhà ngươi làm ơn đừng giả vờ giả vịt được không? Có giỏi thì lớn tiếng chút.
Thánh Chủ giơ tay ngăn cuộc cãi cọ:
- Chờ chút!
Tia sáng ẩn giấu trên trời bắn thẳng tới trước, mục tiêu không phải Thánh Đường tông.
Thánh Chủ nhủ thầm.
Những người này rốt cuộc là ai? Chỉ dựa vào uy thế kèm theo đã tạo thành cảnh tượng khủng bố như vậy, nếu thật sự xuống tay với Thánh Đường tông bọn họ thì tiêu đời.
Thần Phạt Quân Chủ ngước đầu lên, chân mày dính chặt vào nhau:
- Thánh Chủ, mục tiêu của những tên kia không phải Thánh Đường tông chúng ta.
Đán Ác Quân Chủ nói tiếp:
- Không phải Thánh Đường tông chúng ta thì chắc chắn là Viêm Hoa tông rồi.
Nói xong Đán Ác Quân Chủ phản ứng lại, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Không thể nào, mới nói chỗ Viêm Hoa tông rất an toàn, nhưng xem tình huống này hình như trở nên càng nguy hiểm.
Quân chủ khác gật gù.
Nói có lý, tuy trước kia cũng nguy hiểm nhưng chỉ phải đối mặt yêu thú, họ có bản lĩnh đối phó. Sau khi làm hàng xóm với Viêm Hoa tông thì e rằng sẽ đụng phải thứ mạnh hơn yêu thú.
Thánh Chủ lặng im giây lát sau đó đứng lên nói:
- Đi, chúng ta đi qua.
Đán Ác Quân Chủ vội la lên:
- A? Thánh Chủ, chúng ta đi làm gì? Bọn họ tìm Viêm Hoa tông, với thực lực của chúng ta dù đi cũng vô dụng.
Đi là chịu chết!
Thánh Chủ liếc qua Đán Ác Quân Chủ:
- Viêm Hoa tông đồng ý cho Thánh Đường tông chúng ta dời tông môn đến bên cạnh là đã cho ân tình to lớn, vào giây phút thế này nếu chúng ta không đi thì chẳng phải là có lỗi với Viêm Hoa tông? Huống chi nếu Viêm Hoa tông bị diệt thì ngươi nghĩ chúng ta có thể sống sao?
Thánh Chủ bất đắc dĩ lắc đầu, đơn giản vậy mà không nhìn thấu, đúng là tai nạn cho Thánh Đường tông.
Chế Tài cười tủm tỉm nói:
- Đán Ác, nếu ngươi sợ thì mau tìm cái hố chôn mình, đừng mất mặt.
Không trung.
Một đám người đang bay lượn.
Ba vị dẫn đầu biểu tình nghiêm túc, thực lực cường đại, một số cường giả Đạo cảnh theo đằng sau.
Có người nhỏ giọng nói:
- Một tông môn bản xứ nho nhỏ mà cần chúng ta cùng đến, chuyện bé xé ra to.
- Suỵt, đây là lệnh của Đại Đế.
Đám người không nói nhiều, họ không rõ tông môn này có lai lịch gì mà khiến Đại Đế chú trọng đến vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận