Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 946: Đều đợi nóng ruột nóng gan

- Đến rồi, không uổng công bản phong chủ đợi mấy ngày trời.
Lâm Phàm duỗi lưng, xương toàn thân kêu răng rắc giòn tan.
Hắn lười nhác khẽ kêu:
- Sư đệ.
Lâm Phàm không để bụng việc cường giả đến.
- Có chuyện gì vậy sư huynh?
Lữ Khải Minh thở phào, xem ra Oa Sư nói chính xác, thật sự có nạn lớn, có cường giả đến thật.
Lâm Phàm nói:
- Thông báo xuống, kêu các đệ tử đến vây xem. Ngẫu nhiên có cường giả đến, nên cho các đệ tử xem tình huống.
- Vâng thưa sư huynh, ta đi thông báo liền!
Lữ Khải Minh vội vã đi kêu các đệ tử kéo tới xem.
Đối với các đệ tử thì được xem sư huynh chiến đấu là trải nghiệm chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Lâm Phàm chắp tay sau lưng đi tới cửa tông môn, bước chân ung dung bình thản.
Điểm tự động đến cửa là việc khiến người vui vẻ.
Nếu Chu Phượng Phượng, heo mập có mặt sẽ kêu lên, tiếc rằng một người một heo đã chạy mất, dù cho bên ngoài nguy cơ tứ phía vẫn liều mạng tìm vùng đất mạo hiểm.
Thanh Oa thầm hoảng, mắt hí nhìn phương xa:
- Tiêu đời rồi.
Uy thế truyền đến rất mạnh, Đế Thiên cảnh, đúng như suy đoán của nó.
Dù trôi qua vạn năm thì cảnh giới không thay đổi, cũng không xuống dốc, ngược lại càng lúc càng mạnh.
Cường giả đỉnh cao khó tiến bộ, nhưng cường giả dưới đỉnh thì trăm hoa đua nở, người mới lớp lớp.
Hệ thống tu luyện đã vào khuôn, các loại công pháp nhiều hơn trước, có nhiều lựa chọn tu luyện hơn, chắc chắn càng mạnh.
- Lá bùa, ngươi nhìn thấy không? Cảm nhận được uy thế đó chưa? Ngươi còn cho rằng kẻ bỏ mạng sẽ thắng không? Đạo cảnh dù mạnh đến mấy thì sao? Chiến đấu vượt cảnh giới chỉ có trên người kỳ tài ngút trời như bản Oa Sư thôi.
Khuôn mặt Thanh Oa nghiêm túc, dù bình phẩm cũng không quên tự thổi phồng mình.
Đây là sự bá đạo của cường giả.
Lá bùa không nói chuyện, nó khó chịu con súc sinh xanh này nhưng nó không ngốc, sao có thể không cảm nhận được uy thế đó?
Lá bùa hơi nhút nhát, lần đầu nó nghiêm túc nói chuyện với Thanh Oa:
- Ta nói này, hay là chúng ta chạy đi, vóc dáng như chúng ta chắc sẽ không gây chú ý, người ta sẽ bỏ qua sự hiện diện của chúng ta thôi, ngươi thấy có đúng không?
- Chạy? Ngươi xem bản Oa Sư là loại người gì? Là hạng người ham sống sợ chết giống như ngươi sao?
Thanh Oa không chạy được, tưởng nó không muốn chạy sao? Nhưng nó không có cách nào, trở thành thú nuôi của kẻ bỏ mạng rồi thì chạy bằng đường nào?
Huống chi học sinh của nó đều ở đây, dù thế nào, dù sợ đến ướt quần thì nó không thể vứt bỏ những học sinh này.
Nhìn bọn họ đi, dành tình cảm tha thiết, tôn trọng nó nhường nào, làm Oa Sư, sao nó có thể dẫn đầu cuốn gói?
Tuyệt đối không được.
Thanh Oa nói:
- Bùa, đừng trách bản Oa không cho ngươi cơ hội, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nhận sai thì bản oa sẽ thả cho đi, chịu không?
Lá bùa cực kỳ cứng miệng, khi Thanh Oa nói câu đó thì nó mắng xối xả:
- Vớ vẩn, lá bùa này đầu đội trời chân đạp đất, bảo lão tử xin lỗi súc sinh xanh nhà ngươi? Dù lão tử bị người xé rách vụn cũng tuyệt đối không xin lỗi! Chúng ta cùng nằm vào quan tài be bé nhỏ xinh này, bảo đảm cho ngươi không cô đơn!
Thanh Oa cười lạnh, trong lòng thì run sợ, tim đập nhanh:
- Ha ha ha!
Cửa sơn môn.
Các sư đệ, sư muội tụm năm tụm ba đứng đó, mỗi người đều cười tươi.
Có kẻ địch mạnh đến, nhưng trên mặt họ không có nét sợ hãi nào, ngược lại cười nói vui vẻ.
- Mới nãy Lữ sư huynh bảo là cường giả lại đây, các ngươi nói xem cường giả mạnh cỡ nào?
- Ai biết, nhưng chắc rất mạnh, nếu không thì Lâm sư huynh đã chẳng kêu chúng ta lại xem.
- Ý là sao?
- Ngươi ngẫm lại đi, nếu quá yếu thì sư huynh một hơi đập tan tác, chúng ta xem được gì? Ta đoán người đến chắc chắn không yếu, sư huynh cũng phải mất sức một chút, nên mới kêu chúng ta lại xem.
- Ừ, nói có lý, vậy mà ta không nghĩ tới. Lợi hại, bội phục, bội phục.
- Ha ha, đâu có, may mắn nghĩ ra thôi.
Các đệ tử trò chuyện, lễ phép khiêm tốn.
Lúc này chân trời xa lấp lóe tia chớp xẻ ra hư không hỗn độn, từng bóng người hiện ra trên trời, phát huy uy thế như sóng triều đổ xô.
- Lợi hại, người đến lần này hình như rất mạnh, các ngươi xem uy thế kìa, đã ngưng tụ thành thực chất. Hơn nữa chúng ta nhìn bằng mắt thường thấy thân hình đối phương vô cùng cao lớn, như vương giả trong thiên địa.
- Đúng rồi.
Các đệ tử tiếp tục bình phẩm, không hoảng hốt chút nào, nói có sách mách có chứng.
Trong không trung.
Có tổng cộng ba thủ lĩnh.
Hạ Lệ với mái tóc dài màu xám, cầm trường thương, mắt lấp lóe tia sáng mang uy thế bễ nghễ thiên hạ, nhìn Viêm Hoa tông bên dưới như xem con kiến.
- Hạ ca, đây chính là Viêm Hoa tông mà Đại Đế nhắc tới. Chỉ là một đám con kiến, biết rõ chúng ta lại đây còn tụ tập lại ngoan cố chống cự tự sát, đúng là lấy trứng chọi đá.
Nam nhân nói chuyện đứng bên cạnh, khuôn mặt thanh tú nhưng nói năng toát ra sự kiêu căng, xòe quạt giấy, mặt quạt vẽ tranh phong cảnh lạ tỏa thần quang.
Dạ Trủng hờ hững đứng đó, gã khinh thường ra tay với đám vật nhỏ này, nhưng Đại Đế tự mình ra lệnh, đúng là dao mổ trâu giết gà, nhưng gã vẫn đến xem.
- Ha ha, chút nữa các ngươi đừng ra tay, để ta một gậy đập dẹp hết.
Viên Ma, thân hình vạm vỡ, đôi tay thô như hai cây cột to, cầm gậy sắt vàng đen có gai, tia sét mong manh xẹt xẹt bao bọc thân gậy.
Các đệ tử Viêm Hoa tông nhìn ba nhân vật kia, lại bàn tán ồn ào.
Có đệ tử kinh kêu:
- Trời ạ, các ngươi nhìn tên cầm gậy kìa, ta dám bảo đảm hắn tuyệt đối không phải con người. Người gì lông quá trời, giống con khỉ hơn.
Tuy gã đã thấy nhiều yêu thú nhưng lần đầu gặp hình dạng kiểu này.
- Ghê gớm, ta dám bảo đảm chút nữa chiến đấu sẽ rất nóng bỏng, những người này trông rất mạnh.
- Đúng nhỉ.
Bọn họ không lên đánh với người ta nhưng tim vẫn đập rất nhanh.
Lúc này người của Thánh Đường tông đến.
Khi Thánh Chủ nhìn lên trời thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi, tuy chưa đánh với đối phương nhưng uy thế ập vào mặt làm y muốn quỳ lạy.
Thánh Chủ vội vàng đến, hỏi Lữ Khải Minh:
- Lâm phong chủ đâu rồi?
Lúc này không thấy Lâm phong chủ làm Thánh Chủ luống cuống.
Lữ Khải Minh hoang mang nói:
- Không biết, sư huynh tới sớm hơn ta nhưng giờ không thấy đâu, ta cũng đang thắc mắc.
Đán Ác Quân Chủ nhỏ giọng nói:
- Thánh Chủ, có khi nào hắn bỏ chạy rồi không?
Thánh Chủ lườm Đán Ác Quân Chủ:
- Câm mồm!
Đồ ngu này không chú ý ánh mắt của Lữ Khải Minh khác lạ sao?
Đán Ác Quân Chủ bất đắc dĩ, câu này có gì sai? Vì sao không ai tin mình? Xem tình hình trước mắt thì khả năng Lâm phong chủ bỏ chạy rất cao.
Thần Phạt nhìn hư không, uy thế này làm người lão khẽ run:
- Rất mạnh, rất mạnh.
Sâu trong trái tim có giọng nói cảnh báo Thần Phạt.
Đừng nhúc nhích.
Tuyệt đối đừng ra tay.
Bộp!
Dạ Trủng khép quạt giấy, tiến lên một bước, trên cao nhìn xuống, ngữ điệu nghiền ngẫm nói:
- Một đám con kiến đáng thương, nếu đã tụ tập với nhau chắc định liều chết chống cự. Cũng được, cho các ngươi cơ hội, để các ngươi ra tay trước, ta chờ xem một đám kiến nhỏ có bản lĩnh gì.
Câu nói rất bá đạo, hoàn toàn không thèm để ai vào mắt.
Không khí chợt yên lặng.
Phún Thánh Chế Tài không nhịn được bước lên trước, chỉ vào đối phương:
- Ngươi bị khùng hả? Lão tử có chọc vào ngươi không? Chưa nói gì, không làm gì mà bị người nói thành con kiến đáng thương, hôm nay ăn phân hay sao? Ngươi không uống nước tiểu súc miệng à? Dù ngươi có uống nước tiểu thì vẫn vừa hôi vừa tanh, bà nội nó! Quá bẩn, bẩn đến không thể nhìn thẳng.
Hiện trường im phăng phắc.
Các đệ tử Viêm Hoa tông cũng ngơ ngẩn nhìn Chế Tài.
Lốp bốp lốp bốp!
Vang tiếng vỗ tay.
Có đệ tử kêu lên:
- Lợi hại, không ngờ Chế Tài Quân Chủ của Thánh Đường tông gan dạ như thế. Chế Tài Quân Chủ, ta sửa đổi hoàn toàn ấn tượng về ngươi!
Nhận được lời khen Chế Tài tỏ ra không vui, cảm giác bị nhục nhã:
- Sửa cái đầu ngươi, Chế Tài này trước kia như thế nào mà chờ ngươi sửa hoàn toàn ấn tượng? Biến sang góc chơi!
Đệ tử mới lên tiếng khen bị mắng thộn mặt ra.
Chuyện gì thế này? Khen người cũng có lỗi?
Mặt Dạ Trủng xanh mét:
- Hưm? Con kiến nhà ngươi nói cái gì?
Chế Tài khinh thường liếc đối phương một cái
- Nói cái khỉ mốc! Có chút tố chất được không? Há mồm ngậm miệng kêu con kiến, thích chửi người vậy sao ngươi không đi ăn phân luôn. Với hạng người không có tố chất như vậy Chế Tài khinh thường làm bạn, đừng nói chuyện với ta.
Vèo!
Đán Ác Quân Chủ tiến lên bịt miệng Chế Tài lại.
- Ngươi muốn chết cũng đừng kéo chúng ta xuống cùng!
Đán Ác Quân Chủ muốn nổi điên, không ngờ Chế Tài phát bệnh ngay lúc này, sẽ chết người.
Dạ Trủng sắc mặt âm trầm, lửa giận rực cháy trong lòng:
- Ngươi có tin là ta xẻo ngươi thành từng miếng, cắt đầu lưỡi của ngươi không?
- Chờ đã!
Đổ Thánh Thần Trật như cún con ngửi mùi xương nhanh nhẹn đứng ra.
- Ta cá với ngươi! Ta cược là không tin, chơi không? Ngươi chỉ cần nói cho ta biết có chơi hay không!
Thần Trật siêu hưng phấn, tiền cược này lớn đây.
Phía đối diện là cường giả, tuy Thần Trật rất sợ nhưng không hiểu sao lòng siêu kích động, rạo rực muốn đánh cuộc, không thể cưỡng lại.
Dạ Trủng nổi khùng lên:
- Muốn chết!
Dạ Trủng không ngờ bị hai dân bản xứ như con kiến nhục nhã, gã không thể chấp nhận điều này.
- Làm gì đấy, bản phong chủ còn chưa đến, kẻ nào dám đánh nhau.
Một bóng người từ xa đi đến.
Lâm Phàm cầm đùi gà nóng hổi, tay kia bưng canh gà, cắn miếng thịt, húp một hớp canh.
- Sư huynh!
- Lâm phong chủ!
Lục tục rộ lên tiếng chào, mọi người hết sức vững lòng.
Lâm Phàm xuất hiện như liều thuốc an thần chích vào tim đám người.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Đã để các vị đợi lâu, vốn đã sớm đến nhưng giữa đường hơi đói bụng nên đi lấy đồ ăn. Canh gà này ngon, ai đói thì đi nhà bếp lấy.
Mọi người chớp chớp mắt.
Sư huynh đừng chơi như vậy, chờ nóng ruột nóng gan đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận