Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 947: Các ngươi vui vẻ vì điều gì

Các đệ tử tông môn hơi không theo kịp suy nghĩ của sư huynh.
Đán Ác Quân Chủ ngây ra, rủa thầm trong bụng.
Một đám người chờ hắn, còn hắn vì đói bụng bỏ đi lấy đồ ăn, đừng làm như vậy được không? Có biết là rất nguy hiểm?
Sẽ chết người.
Đán Ác Quân Chủ chợt phát hiện ánh mắt Lữ Khải Minh nhìn mình hơi lạ, như đang nói ngươi vừa bảo sư huynh của ta bỏ chạy, giờ thấy đau mặt chưa?
Lâm Phàm phát hiện người của Thánh Đường tông cũng đến, tò mò hỏi:
- Ủa? Thánh Chủ, sao các ngươi đến đây?
Thánh Chủ ôm quyền nói:
- Lâm phong chủ, ta hiểu đạo lý môi hở răng lạnh, nên đến xem có gì cần giúp không.
Thánh Chủ không đánh lại một tên nào trong đám kẻ địch đứng trên trời, dù vậy không thể nhút nhát, phải ưỡn ngực đối mặt.
Nếu Lâm phong chủ cũng không đánh lại thì chỉ có thể chờ chết.
Thánh Chủ chịu chết hiên ngang tìm đến.
Lâm Phàm nói:
- Ừm, không gấp, dù có cần thì Thánh Chủ cũng chẳng giúp được gì, giống các sư đệ, sư muội của ta đứng một bên xem là được.
Câu này hơi tổn thương người, nhưng lời thật vốn mích lòng.
Đán Ác Quân Chủ bị tổn thương:
- Thánh Chủ, tên này nói chuyện quá chói tai.
Bị người ta nói đến vậy mà Thánh Chủ nhà mình không giận chút nào, nhuệ khí đâu? Sao có thể chịu đựng bị người nhục nhã?
Mặt Thánh Chủ không biểu tình nói:
- Lời thật là vậy.
Khi Thánh Chủ nhìn đám người trên trời thì rất nghiêm túc, y không nhìn thấu tu vi của đám người này nhưng cảm nhận khí thế tựa như vào biển lớn vực sâu, vô cùng bao la, không thể địch lại.
Các đệ tử tông môn rất phấn khởi. Sư huynh ra mặt, lát nữa sẽ có đại chiến động trời, bọn họ cực kỳ mong đợi điều này.
Không biết sẽ như thế nào, những người kia chống chọi được bao lâu trong tay sư huynh.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn, vô cùng thất vọng nói:
- Tiếc quá, mới có bấy nhiêu người đến. Này, ai là cầm đầu trong các ngươi? Bản phong chủ đề nghị các ngươi mau kêu một số người đến, mới có bấy nhiêu không đủ cho bản phong chủ nhét răng.
Lâm Phàm vốn tưởng kẻ xâm nhập đến sẽ là thiên quân vạn mã, che đậy nửa bầu trời, nhưng nay xem ra đến thế là cùng, chẳng có gì ghê gớm.
Bá khí!
Các đệ tử tông môn kiêu hãnh ngẩng cao đầu.
Nghe đi!
Nhìn xem!
Đây chính là sư huynh, dù kẻ địch đánh tới cửa nhà thì vẫn bá khí như vậy, không hụt hơi, còn ghét bỏ đối phương ít người, kêu đối phương gọi thêm đồng bạn.
Bọn họ rất muốn hỏi một câu, có ai bá khí hơn sư huynh không?
Bọn họ cho rằng không có người đó.
- Láo xược!
Dạ Trủng đẹp trai nhất trong ba người, cũng thích nổi bật nhất. Một con kiến kiêu ngạo như vậy, sao Dạ Trủng chịu đựng được, tất nhiên là đứng ra nạt nộ Lâm Phàm ngay.
Lâm Phàm bình tĩnh, có chút không kiên nhẫn:
- Ngừng, các ngươi có biết cách nói chuyện không? Suốt ngày cứ càn rỡ, các ngươi không ngán thì bản phong chủ cũng nghe nhàm tai. Người đến là khách, đừng nói bản tông môn không có đạo đãi khách, đấu đơn hay hội đồng tùy các ngươi chọn. Nhưng đừng hiểu lầm, là một mình bản phong chủ đấu với cả đám các ngươi.
Phải có lễ phép trước cuộc chiến, tuy đối phương ở trong mắt hắn có hình dạng điểm, nhưng điểm số cũng có tôn nghiêm.
Phải cho đối phương chút tôn nghiêm cuối cùng, nếu không đến chết mang theo không cam lòng thì không hay.
Các đệ tử vây xem cảm thán rằng:
- Đã học được, đi theo sư huynh đúng là học được rất nhiều việc. Cho đối phương tự chọn đấu đơn hoặc hội đồng, chưa đánh nhau đã kéo khí thế lên cao rồi.
- Thì đó, sau này ta mà gặp đối thủ chắc chắn phải giống như sư huynh, siêu bá khí.
Các đệ tử giao lưu tâm đắc, càng hiểu sâu sắc hơn về văn hóa tông môn.
Mặc kệ đối phương đến làm gì, nếu đã đến tức là khách, cẩn thận cảm ngộ lời sư huynh nói rất có đạo lý.
Nhưng bọn họ không biết rằng nếu học theo Lâm Phàm thì sau này sẽ bị người đánh chết.
Lâm Phàm đối diện kẻ xâm nhập, lòng tĩnh lặng.
Giết nhiều đến chết lặng rồi, nếu không vì tích lũy điểm, tăng cao công pháp thì hắn không hứng chơi với đám nhóc con này.
Dạ Trủng bỗng cười như điên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Rồi gã ngừng cười, nói:
- Thú vị, lần đầu tiên gặp con kiến không biết sống chết như vậy, tốt, tốt lắm.
Kẻ xâm nhập Đạo cảnh đã nghẹn một bụng cơn tức, là ai cho đám kiến này can đảm huênh hoang với bọn họ?
Một kẻ xâm nhập Đạo cảnh đứng ra nói:
- Chân Thần Tử Dạ Trủng, để người ra tay với thứ tôm tép này là bẩn tay, hãy để ta bầm thây hắn ra vạn mảnh!
Gã đeo bao tay đen nhánh, một đoàn khói đen quấn quanh, loáng thoáng thấy huyết hồn gầm rống trong làn khói.
Dạ Trủng nở nụ cười tàn nhẫn, khinh thường nói:
- Được, vậy cho ngươi đi. Nhưng đừng giết, đánh gãy tứ chi mang về trước mặt ta.
Nam nhân cười nói:
- Biết.
Gã từ đằng sau bước ra, ánh mắt âm trầm nhìn Lâm Phàm:
- Chân Thần Tử kêu ta đừng giết ngươi, chỉ đánh gãy tứ chi. Chút nữa ta sẽ bẻ gãy tứ chi của người từng chút một, cho ngươi cảm nhận đau đớn từ từ.
Lâm Phàm ngoắc tay:
- Nói nhảm nhiều quá, ngươi muốn mở màn thì mau lên.
Hắn giết kẻ xâm nhập tu vi cỡ này ngán muốn mửa, chỉ có ba tên là khiến hắn hơi xem trọng một chút.
Nam nhân hét chói tai:
- Hừ! Thứ ngu muội!
Bùm!
Gã biến mất tại chỗ, không phải kiểu bốc hơi mà là tốc độ quá nhanh, mắt thường của người bình thường không bắt giữ được.
- Toái Đạo!
Nam nhân xòe năm ngón tay tỏa ánh sáng huyễn lệ, đã tỏa định tung tích của Lâm Phàm.
- Dân bản xứ, ta muốn phế cánh tay của ngươi trước, tiếng xương gãy là êm tai nhất.
Dứt lời.
Bộp!
Khi nam nhân xuất hiện thì một bàn tay đã bắt chặt cánh tay Lâm Phàm.
- Ha ha ha!
Nam nhân cười lạnh, năm ngón siết chặt.
- A?
Vốn nên vang tiếng xương vỡ, và tiếng dân bản xứ này gào rú, nhưng nam nhân phát hiện cánh tay của đối phương tựa cục sắt, không bóp gãy được.
Nam nhân giật nảy mình:
- Sao có thể như vậy?
Gã nghiêng người, có uy thế mạnh mẽ ập đến, là nắm tay của dân bản xứ.
Nắm tay phóng to trong con ngươi của gã, dần chiếm trọn tròng mắt.
Binh!
Phụt!
Đầu như trái dưa hấu bị một đấm đánh nát, thứ mềm nhũn màu đỏ phun ra tưới khắp thiên địa.
Lâm Phàm khinh thường nói:
- Yếu như ốc sên, Toái Đạo? Nát đầu của mình thì đúng hơn.
Hắn không thèm để trong bụng, yếu xìu, lãng phí thời gian.
- Oa! Thật là lợi hại!
Các đệ tử ngơ ngẩn, mới rồi còn hơi hồi hộp, tốc độ của đối phương quá nhanh, bọn họ không nhìn thấy bóng dáng, lòng thầm sợ hãi.
Khi đối phương chộp cánh tay sư huynh thì bọn họ rớt tim theo, có linh cảm không may.
Một cái chớp mắt vô vàn biến đổi, đối phương chưa bùng nổ uy thế khủng bố đã bị sư huynh một đấm đánh nát đầu.
Diễn ra quá mau, họ không phản ứng lại.
- Sư huynh bá khí!
Các đệ tử cảm giác máu đang sôi sục trong người.
Tuy bọn họ chỉ là quần chúng đứng xem nhưng cảm giác như được lên sân vậy.
Nếu không tự mình cảm nhận thì vĩnh viễn không hiểu loại cảm giác đó.
Ví dụ như Đán Ác Quân Chủ thộn mặt ra nhìn các đệ tử Viêm Hoa tông hào hứng, hoang mang.
Đâu phải bọn họ đấm nát đầu, hưng phấn như vậy làm gì?
Lâm Phàm nói:
- Yên lặng, chuyện bình thường thôi. Các sư đệ hãy xem kỹ, chờ lúc chôn xác phải gom đủ đầu, đừng để thiếu một miếng thịt.
- A?
Các đệ tử ngây ra, đang hò reo hào hứng bị mấy lời sư huynh nói đập tan tành.
Không đùa chứ? Bị sư huynh đánh ra nông nỗi này thì sao lắp ráp được?
Các kẻ xâm nhập ở trên trời hóa đá một giây khi thấy cảnh này.
- Được rồi, màn đầu đã xong, chính thức chiến đấu thôi.
Bộp!
Lâm Phàm nói xong lấy Không Gian Thần Trụ ra huơ mấy cái tạo gió rít.
Hạ Lệ vẫn im lặng, khi thấy cột đá thì biểu tình thay đổi:
- Hưm?
Gã tức giận nói:
- Không Gian Thần Trụ! Ngươi ăn cắp Không Gian Thần Trụ!
Lâm Phàm phản bác:
- Có biết nói chuyện không hả? Cái gì gọi là ăn cắp? Đây là bản phong chủ nhặt được!
Người thời nay rất đáng giận, mở to mắt nói dối.
Lâm Phàm này là người có phẩm đức trong Viêm Hoa tông đường đường chính chính, vậy mà bị người vu hãm là ăn cắp, không thể tha thứ!
Từ đầu tới đuôi Hạ Lệ luôn rất bình tĩnh, nhưng khi thấy Lâm Phàm lấy ra Không Gian Thần Trụ thì lửa giận bừng cháy trong gã:
- Khốn kiếp!
Hai người khác biết vì sao Hạ Lệ nổi giận như vậy.
Hạ Lệ có đạo lữ, vốn cùng nhau vào vực ngoại giới, nào ngờ Không Gian Thần Trụ không đầy đủ dẫn đến trục trặc, đạo lữ của gã chết trong Không Gian Thần Trụ, không chừa mẩu xương.
- Ta muốn ngươi chết!
Hạ Lệ bước ra một bước, thiên địa cộng hưởng, có vết rạn màu đen lan tràn trên bề mặt không gian.
Trường thương trong tay Hạ Lệ được ngọn lửa phủ lên, cháy xèo xèo.
Hạ Lệ hét to một tiếng:
- Diệt Thế!
Gã huơ trường thương, mảng lớn lửa cháy bỏng phô thiên cái địa bao trùm thiên địa.
Dạ Trủng biến sắc mặt nói, lùi nhanh về sau:
- Tránh xa một chút! Hạ ca, chú ý một chút, chúng ta còn ở đây!
Người xung quanh cũng lùi nhanh, kẻ xâm nhập Đạo cảnh kinh sợ sự khủng bố của Đế Thiên cảnh, vừa ra tay liền biết khủng khiếp thế nào.
Dạ Trủng không ngờ Hạ Lệ vừa ra tay đã dùng chiêu thức kinh khủng nhất, hiển nhiên không muốn cho dân bản xứ này sống sót.
Nhưng giết gà cần gì dùng dao mổ trâu, phí sức.
Biển lửa đầy trời nuốt chửng tông môn.
Dạ Trủng nhìn cảnh tượng trước mắt, không cho rằng đối phương sống nổi:
- Đáng tiếc, nguyên tông môn bị đốt thành tro.
Nhưng vào lúc này, biển lửa chấn động, xảy ra kinh biến lan tràn vào khe nứt hư không bên dưới.
Lâm Phàm trực tiếp đánh nát không gian, hình thành một khe nứt, biển lửa đều chui vào trong không còn một đốm lửa nào.
Lâm Phàm cười nói:
- Không tệ, có chút bản lĩnh, nhưng không được tốt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận