Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 949: Không thể nói chuyện đàng hoàng sao

Keng!
Âm thanh trầm đục như sấm sét nổ vang trên không trung.
Lâm Phàm cười to bảo:
- Lực lượng không tệ, nhưng còn kém xa.
Uy thế hùng hồn, nắm đấm va chạm với gậy sắt, nghiền nát gai nhọn ghim trên gậy, không thể chống lại bàn tay thịt.
Dạ Trủng thầm hoảng, càng có linh cảm không may:
- Dân bản xứ này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Đại Đế giáng đế chỉ xuống, sai bọn họ đi diệt giết tông chủ Viêm Hoa tông, nếu gặp ai chống cự cũng xử tử.
Nhưng tình huống bây giờ đổi khác rồi.
Dân bản xứ này bộc phát ra uy năng quá cường đại, thậm chí đã đuổi kịp và vượt qua bọn họ, nếu tiếp tục ở lại đây rất có thể sẽ bị lật thuyền.
Dạ Trủng muốn đi.
Nhưng Hạ Lệ không chịu đi. Đồ ngốc Viên Ma cũng bị đánh tơi tả, dù chân thân buông xuống vẫn không cách nào trấn áp dân bản xứ.
- Ta không thể chết ở chỗ này!
Dạ Trủng đã có suy nghĩ là rời khỏi đây.
Nhưng cứ đi như vậy thì không tốt, đành tạm để lại hậu chiêu, thấy tình huống không ổn là rút lui ngay.
Viên Ma vừa kinh vừa giận:
- Thứ đáng ghét, ngươi hoàn toàn chọc giận ta!
Dao động tan biến, gậy sắt trong tay Viên Ma dày đặc vết rạn, huơ một chút là nó răng rắc vỡ vụn, mảnh nhỏ tan biến trong thiên địa.
- Ngươi nghĩ rằng ta là ai? Ta là Viên Ma mạnh nhất!
Lửa giận của Viên Ma hoàn toàn bùng nổ.
Binh khí gã thích nhất bị dân bản xứ hủy, mắt gã rực cháy ngọn lửa, hít thở dần dồn dập, mỗi lần hít vào là sẽ thở ra một hơi đặc.
Lâm Phàm nhếch mép:
- He he.
Hắn chợt biến mất tại chỗ, tốc độ siêu nhanh, hư không bị xé rách thành hai nửa.
Lâm Phàm không tấn công, chỉ dựa vào tốc độ đã sinh ra lực lượng khủng bố như vậy, làm người xung quanh giật mình, thầm sợ.
Những kẻ xâm nhập Đạo cảnh lúc mới buông xuống vực ngoại giới đều cho rằng mình mạnh nhất, tất cả sinh linh nơi đây đều là con kiến trong mắt họ. Bây giờ thì bọn họ phát hiện sự thật không phải vậy, sức mạnh của dân bản xứ này đã vượt sức tưởng tượng, thậm chí không thể đánh lại.
Viên Ma gầm rống tìm kiếm tung tích của Lâm Phàm:
- A! Ta là Viên Ma vô địch, ta muốn bầm thây dân bản xứ nhà ngươi ra vạn mảnh!
Bên tai có tiếng gió rít, cánh tay lành lặn khác của Viên Ma vỗ về phía phát ra tiếng động.
Một chưởng vỗ, không gian sụp đổ, sôi trào đảo ngược lan tràn bốn phương tám hướng.
Mặt đất rung rinh, mọi người không đứng vững được.
Thật sự rất mạnh.
Nhưng cú tát vồ hụt, không đánh trúng Lâm Phàm, tuy nhiên vẫn để lại hố sâu trên mặt đất.
- Đáng sợ, nếu bị tát trúng thì sẽ thành tro tàn.
Các đệ tử Viêm Hoa tông tuy hưởng thụ đãi ngộ cực kỳ cao cấp nhưng không thấy nhiều cường giả, càng chưa thấy cuộc chiến giữa cường giả thật sự là khủng bố cỡ nào. Giờ thấy cảnh tượng này làm tinh thần của họ chấn động, khủng hoảng bao phủ trái tim.
Bộp!
Lâm Phàm đáp xuống cạnh Viên Ma, chộp cánh tay đã bị hắn đánh nát.
- Ngươi cho rằng lực lượng của mình rất mạnh, nhưng bản phong chủ thì thấy còn kém xa. Cánh tay đã bị phế thì không cần tồn tại nữa, để ta dẹp giúp ngươi.
Phực!
Lâm Phàm xòe tay gồng sức, cánh tay của Viên Ma bị hắn xé xuống, máu tuôn ra như suối.
- A!
Tiếng gào xé trời xanh.
Viên Ma gầm rống, cảm giác đau đớn lan tràn toàn thân, kích phát ra tâm huyết của gã:
- Đồ khốn nạn, ngươi dám giật đứt tay của ta, ta muốn lấy mạng của ngươi! Ta muốn ngươi chết!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Viên Ma vươn tay vỗ, lực lượng to lớn chỉ riêng uy thế đã xới tung mặt đất.
Lâm Phàm không né tránh mà giơ tay đón đỡ.
Bùm!
Xung lực cuồng bạo nổ tung.
Thiên địa chấn động, chìm trong xao động.
Viên Ma giật nảy mình:
- Cái gì!?
Đối phương bắt lấy một ngón tay của gã, lực lượng kinh khủng thổi khắp người, gã cảm giác không thể khống chế bản thân bị nhấc bổng lên.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- To con không có nghĩa là sức mạnh lớn!
Hai cánh tay vung mạnh, thân hình to lớn của Viên Ma bị đập xuống đất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất không chịu nổi lực lượng cường đại như vậy hoàn toàn tan vỡ thành tro tàn.
Các đệ tử đã trợn mắt há hốc mồm, bị cảnh trước mắt hù sợ ngây người.
Thanh Oa giật mình, ngơ ngác nói:
- Trời ạ, lực lượng của kẻ bỏ mạng cường đại đến thế sao?
Thanh Oa không tin được, nếu không thấy tận mắt thì nó rất khó tin cảnh tượng trước mắt.
Thân hình to lớn như vậy mà bị Lâm Phàm chơi đùa như làm bằng giấy.
Tro bụi mù mịt bốc lên.
Tiếng nổ lớn rung động trong lòng mọi người, các kẻ xâm nhập đều sợ, một cảm giác sợ hãi.
Đã đá trúng miếng sắt rồi.
Lâm Phàm lơ lửng trên cao, vỗ tay. Đối với người khác là kẻ địch không thể chiến thắng, nhưng với hắn thì quá đơn giản, có thể tùy tay nghiền áp.
Người Viên Ma đập xuống đất tạo hố sâu to, gã lẳng lặng nằm bên trong, không nhúc nhích.
Lâm Phàm rũ mắt xuống nhìn bên dưới:
- Này, đừng giả chết, nếu ngươi yếu như thế thì rất làm người ta thất vọng.
Lâm Phàm có chút tiếc nuối dặm xíu thất vọng.
Vốn tưởng rằng đối phương tu luyện ngạnh công thì chắc chắn lực lượng rất mạnh, nhưng so với hắn vẫn cách biệt rất lớn.
Không tiếng động, vô cùng yên tĩnh.
Viên Ma nằm tại chỗ, cánh tay đứt chảy máu như suối phun dâng lên một nửa hố sâu.
Trong mắt Lâm Phàm rực cháy ngọn lửa chiến đấu:
- Nói chuyện cho bản phong chủ, lấy ra lực lượng mạnh nhất của ngươi. Khó khăn lắm mới khiến bản phong chủ hơi hứng chiến đấu, nếu ngươi nhận thua dễ vậy thì bản phong chủ sẽ bằm nát ngươi ra!
Hoa văn dày đặc trên người Lâm Phàm, tỏa sáng chói mắt, chiến ý vô cùng ngưng tụ thành thực chất bao bọc thân thể hắn, không ngừng sôi trào đốt cháy.
- Ta là bất bại!
Hố sâu bỗng có tiếng động.
Một nắm đấm to che kín trời, xé rách khung trời đấm về phía Lâm Phàm, có gió lốc xoay tròn quanh nắm tay.
Lâm Phàm lơ lửng trên trời, nở nụ cười:
- Hưm, ấn tượng đấy, vậy mới phải chứ. Bản phong chủ sẽ nghiêm túc một chút.
Đối mặt nắm đấm mạnh mẽ nhưng hắn không né trốn.
Bộp!
Năm ngón tay siết chặt, lực lượng đang ngưng tụ, lâu rồi hắn không gặp cường giả làm máu nóng sôi sục, người trước mắt chưa đủ tư cách nhưng làm hắn thấy hơi nóng người.
Cánh tay nghiêng về phía sau, cơ bắp lại căng phồng, mỗi sợi gân xanh như con rồng to lượn vòng trên cánh tay, cho cảm giác kinh người lực lượng bùng nổ.
- Đến đây, để bản phong chủ cảm nhận trong trạng thái tức giận thì lực lượng của ngươi mạnh cỡ nào!
Dứt lời, nắm tay bắn ra tia sáng chói lòa chiếu xuống dưới như thác đổ.
Màn sáng nổ tung, không thấy nắm tay, chỉ thấy một cột sáng bao bọc nắm đấm.
Tốc độ siêu nhanh.
Mọi người ngừng thở, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Ầm ầm!
Hai nắm đấm va chạm phát ra tiếng nổ nhức óc.
Vòng xoáy ngân hà hiện ra giữa hai nắm tay, ánh sáng bắn tứ tán.
Khi mọi người cho rằng hai bên ngang sức ngang tài thì màn sáng đổ ập xuống, bao trùm Viên Ma.
- Chói mắt quá, không thấy rõ tình huống bên trong.
Ánh sáng bừng lên bao phủ bốn phương tám hướng.
Mọi người giơ tay che mắt, không thấy rõ tình huống, ánh sáng quá chói. Có cơn gió thổi tới làm mọi người ngã trái ngã phải, không đứng vững được.
- Chuyện gì vậy?
- Có chuyện gì thế?
Trong lòng vô số người chỉ có một ý nghĩ này, bọn họ muốn biết ra sao rồi, cái tên thân hình đáng sợ kia có bị sư huynh diệt chưa.
Dạ Trủng thót tim, trực giác rất tệ:
- Tình hình không ổn rồi.
Dạ Trủng lùi ra sau một bước, gã muốn chạy trốn, nếu tiếp tục ở lại e rằng không may.
Nhưng Hạ Lệ không nhúc nhích, nếu Dạ Trủng chủ động chạy sẽ tạo ảnh hưởng không tốt, lỡ cuối cùng là Hạ Lệ thắng, trấn áp dân bản xứ này thì Dạ Trủng sẽ phải nhận trừng phạt nghiêm khắc, thậm chí mất luôn mạng nhỏ.
Lúc này ánh sáng dần tan biến, thiên địa trở về bình tĩnh.
Mọi người cùng nhìn chằm chằm, muốn biết tình huống mới nhất thế nào.
- Cái gì?
Khi đám người nhìn qua thì thấy trong hố sâu chỉ còn đống thịt nát, tập thể sững sờ, sau đó ngước lên nhìn Lâm Phàm.
Uy lực một đấm khủng bố đến vậy sao?
Một tên to con mà bị đấm nát bấy, có cần tàn nhẫn, máu me vậy không?
Lâm Phàm cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng không còn cách nào:
- Ài, dù sao vẫn quá yếu, hắn không đỡ nổi một đấm thật sự.
Đây đã là cao thủ mạnh nhất buông xuống vực ngoại giới, lực lượng rất mạnh, vượt sức tưởng tượng của hắn, miễn cưỡng xem như đối thủ đủ tư cách, nhưng còn kém xa quãng đường dài mới thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Các đệ tử rốt cuộc phản ứng lại, hoan hô:
- Ôi mợ, sư huynh vô địch!
Tiếng hò reo rung trời, đại biểu cho tiếng lòng của mỗi đệ tử.
Quá mạnh.
Cực kỳ cường đại.
Bọn họ chứng kiến tận mắt cảnh sư huynh bộc phát ra uy thế khủng bố, sự cường đại đó làm máu của họ sôi trào khó mà bình ổn.
Đán Ác Quân Chủ lẩm bẩm, trở nên luống cuống:
- Trời ạ, mới một thời gian không gặp mà thực lực của Lâm phong chủ đã mạnh mẽ đến mức này.
Cường đại đến không thể địch lại, khó mà ứng đối, khi thấy tận mắt mới biết thì ra đối phương đã mạnh đến trình độ này.
Vèo!
Lâm Phàm giơ tay lên ý bảo tất cả yên lặng.
- Các vị sư đệ, sư muội đừng quá kích động, tất cả là chuyện thường ngày.
Hắn rất bình thản, không thấy vui sướng sau khi đập nát Viên Ma, có nhiều tiếc nuối hơn.
Lữ Khải Minh lẩm bẩm, đau lòng nhìn sư huynh:
- Ta cảm giác được rồi! Đầu chân mày sư huynh vương nỗi thất vọng.
Gã luôn làm bạn bên cạnh sư huynh, nhạy bén cảm nhận trong lòng sư huynh biến đổi cảm xúc thế nào.
Đán Ác Quân Chủ nhìn Lữ Khải Minh, hoang mang:
- Ngươi nói vậy là sao? Cái gì gọi là thất vọng?
Lữ Khải Minh lắc đầu nói:
- Bọn họ quá yếu, khiến sư huynh quá thất vọng.
Đán Ác Quân Chủ nghe câu này cảm giác lồng ngực nghẹn lại.
Có kiểu lên mặt vậy sao?
Biết cách nói chuyện không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận