Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 950: Thổ lộ nồng nàn nhất là câu ta chờ ngươi đến

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Lữ Khải Minh nhìn biểu tình không tin của Đán Ác Quân Chủ, không muốn giải thích nhiều.
Người không hiểu thì vĩnh viễn không rõ, người hiểu thì chẳng cần nói nhiều vẫn biết.
Trong nhóm kẻ xâm nhập yên lặng chợt rộ lên xao động.
- Viên Ma đã chết!
Bọn họ thấy tận mắt Viên Ma bị dân bản xứ đập nát không chừa mẩu xương, chỉ có đống thịt vụn.
Nếu bắt buộc phải miêu tả thì là trước khi chết Viên Ma tự đào hố cho mình, cuối cùng nằm trong hố, lấp đất, tự tạo chốn yên nghỉ cho riêng mình.
Xem như chết có mặt mũi.
Lâm Phàm nhìn đám người ở phía xa:
- Vẫn còn hơi yếu, này, hai ngươi thấy sao? Hay là cùng nhau lên?
Hắn đã sẵn sàng, có chút thất vọng với các kẻ xâm nhập, một chút bất đắc dĩ, cách biệt rất lớn so với tưởng tượng của hắn.
Hạ Lệ vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng:
- Viên Ma đã chết, chết vì sơ sẩy. Ngươi cũng phạm tội lớn ngập trời, kiêu ngạo ngắn ngủi sẽ là ngọn nguồn đau khổ của ngươi, ngươi sẽ cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm.
Hạ Lệ đã nhìn thấu, thực lực của đối phương rất mạnh, nhưng gã sẽ không lùi bước, không vì điều gì khác, chỉ muốn chém chết đối phương, dù không giết được cũng không cho đối phương sống yên.
Lâm Phàm cười nói:
- Vậy sao? Ngươi nói ngọn nguồn đó sẽ là giờ chết của các ngươi.
Năm ngón tay xòe ra rồi siết chặt, vì lực lượng quá mạnh làm không gian nổ bùm bùm.
- Nhìn thấy chưa? Ngươi cho rằng bản thân có thể mang đến ngọn nguồn đau khổ cho bản phong chủ sẽ như những thứ này, tất cả tan vỡ. Không phục thì nhào vô!
Mấy lời này rất bá đạo, nhóm kẻ xâm nhập Đạo cảnh bị kinh sợ, bọn họ chưa từng gặp tình huống như vậy.
Hiện giờ xem như lần đầu tiên, làm họ rất hoảng.
Khi đến tìm dân bản xứ thì bọn họ không thèm để bụng, cho rằng ba vị Chân Thần Tử dẫn đội làm gì có dân bản xứ nào đấu cứng lại được.
Giờ thì rõ ràng họ sai mười mươi.
Chân Thần Tử Viên Ma bị đối phương mạnh mẽ chém giết, dù hùng hổ đánh trả thì trông thật buồn cười, bất đắc dĩ.
Hạ Lệ nhấc chân đạp ra một bước, sóng gợn lực lượng khuếch tán từ dưới chân lan tràn bốn phương tám hướng.
- Ngươi tên là gì? Thực lực của ngươi rất mạnh, có lẽ hôm nay ta sẽ chết trong tay ngươi, nhưng ta không lùi bước. Có thể chết trong tay cường giả không tính là nhục.
Khí thế mạnh mẽ bộc phát ra từ người Hạ Lệ.
Trong thiên địa vang tiếng sấm nổ, ánh sáng nóng bỏng phát ra từ người của hắn.
Dị tượng sinh ra nối tiếp nhau, trường thương trong tay Hạ Lệ rực cháy ngọn lửa hủy thiên diệt địa.
Xoẹt!
Hạ Lệ vung cánh tay, trường thương rạch phá hư không nứt một vực sâu không thấy đáy.
Hạ Lệ nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, tóc dài bay sau đầu, gầm rống:
- Nói cho ta biết, tên của ngươi là gì?
Khôi giáp màu vàng trên người Hạ Lệ dần đổi màu:
- Ta, Hạ Lệ, một trong mười hai đệ tử thân truyền của Chí Minh Thánh Viêm Đế, chiến một trận với ngươi! Chỉ phân sống chết, không luận thắng thua!
Tiếng gầm rung trời, trong giọng nói càng chất chứa khí thế nặng nề đánh vào lòng mọi người.
Lâm Phàm cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Thú vị, ngươi xem như kẻ xâm nhập có lễ độ nhất mà bản phong chủ từng thấy. Cũng tốt ,vậy ngươi hãy nghe cho kỹ, để khỏi phải chết rồi không biết bị ai đánh chết.
- Tên của bản phong chủ, Vô Địch phong Viêm Hoa tông, Lâm Phàm. Ngươi có thể yên tâm, chờ khi ngươi chết bản phong chủ sẽ tự mình chôn xác cho.
Xoẹt đùng!
Hai khí thế va chạm vào nhau chia thiên địa làm hai nửa, một tia chớp nổ vang giữa hai người, dòng điện nhỏ dày đặc trải rộng thiên địa.
- Long Hồn!
Hạ Lệ hành động, chẳng chút e sợ, dù đối phương mới giết Viên Ma cũng không khiến gã ngán ngại.
Tuy không đánh lại vẫn phải đánh.
Tiếng rồng ngâm vang vọng thiên địa.
Giữa hư không, một con long hồn tỏa luồng sáng vàng bay lượn trong thiên địa, mỗi miếng vảy to bằng sơn mạch, nó sà xuống dung hợp vào trường thương trong tay Hạ Lệ.
Ánh sáng vàng rực rỡ, Hạ Lệ được bao phủ trong vầng sáng.
Đột nhiên một thương đâm xuyên hư không, mang theo uy khủng bố đâm thẳng về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm khen ngợi:
- Khá đấy.
Hắn cầm Không Gian Thần Trụ đánh về phía đối phương.
Bùm!
Sinh ra vụ nổ, làn sóng va chạm tựa ngân hà rực rỡ bao phủ hai người.
Một vòng xung lực tụ thành thực chất quét qua, mặt đất tan vỡ, một số cây cối hóa thành tro tàn bay trong thiên địa.
- Chiến đấu đẳng cấp cỡ này thì cỡ như chúng ta không thể tiếp xúc được, vây xem không bị tổn thương là nhờ sư huynh bảo vệ.
Các đệ tử Viêm Hoa tông đều có cảm giác như thế.
Nếu không có sư huynh che chở, với tu vi của họ e rằng sớm bị uy áp khuếch tán ra nghiền thành thịt nát.
Người Hạ Lệ chợt chùng xuống, cổ tay rách toạc, máu tuôn ồ ạt:
- Hưm?
Gánh nặng lực lượng quá lớn, vừa giao đấu đã cảm giác được, nhưng Hạ Lệ cắn răng hét to, đôi tay phồng lên, mặt ửng đỏ.
- Chiến Ý Vô Song!
Keng keng keng!
Tiếng binh khí va chạm liên tục vang lên, bóng dáng hai người cực nhanh, không thấy bóng người, chỉ nhìn không trung sinh ra từng vòng sóng lực lượng va chạm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
- Thực lực của ngươi không tệ, mạnh hơn đồ ngốc lúc nãy. Tiếc rằng còn kém xa lắm.
Một tay Lâm Phàm cầm Không Gian Thần Trụ, không có chiêu thức gì, tùy ý huơ đập đã đủ khiến đối phương không có chút sức chống cự.
Phụt phập!
Hạ Lệ liên tục thụt lùi, hai chân đạp hư không rách hai đường vực sâu đen ngòm, sau cùng đứng vững.
Tí tách!
Có giọt máu chảy từ cổ tay xuống.
Hạ Lệ thở hổn hển, trán đổ mồ hôi như mưa, nhưng mắt vẫn không rời khỏi Lâm Phàm:
- Hộc hộc.
Hạ Lệ vụt ngẩng đầu nhìn một chỗ trên trời nhấp nháy ánh sáng.
Đó là một chuỗi dây chuyền.
Biểu tình của Hạ Lệ thay đổi.
Lâm Phàm vươn tay, ngón cái móc lấy dây chuyền:
- Đây là thứ gì?
Dây chuyền bình thường không có gì lạ, không có điểm nào khiến người ngạc nhiên.
Hạ Lệ âm trầm nói:
- Trả cho ta, trả dây chuyền cho ta!
Lâm Phàm loay hoay dây chuyền trong tay, nói:
- Như thế nào? Thứ này rất quan trọng với ngươi? Bản phong chủ thấy ngươi giận điên lên khi bản phong chủ lấy Không Gian Thần Trụ ra, không lẽ bên trong có câu chuyện gì sao? Ưm, để bản phong chủ đoán thử xem. Dây chuyền rõ ràng là vật phẩm của nữ giới, Không Gian Thần Trụ là thần vật quan trọng để các ngươi dựng đường hầm không gian, chẳng lẽ ngươi có người quan trọng nào khi buông xuống vực ngoại giới đã chết trong đường hầm không gian?
Quả nhiên cảm xúc Hạ Lệ sắp phát cuồng.
Lâm Phàm cười, năm ngón tay dần siết chặt:
- Xem ra đã đoán đúng, những kẻ xâm nhập các ngươi đến vực ngoại giới không có tình nghĩa giống vậy với chúng ta, nên chết rồi cũng tốt.
Hạ Lệ hét to:
- Không . . . đừng!
Răng rắc!
Có tiếng vỡ vụn.
- Rất tốt, muốn vẻ mặt này đây. Nào, tức giận đi, cho bản phong chủ xem khi ngươi giận dữ có thể bùng nổ lực lượng mạnh mẽ cỡ nào! Tới đây, dùng trường thương trong tay ngươi đâm xuyên thân thể của bản phong chủ!
Lâm Phàm vỗ lồng ngực, năm ngón tay xòe ra, một dúm tro tàn theo gió bay trên trời.
- Chết tiệt!
Bùm!
Hạ Lệ chợt biến mất tại chỗ, gã vung mạnh trường thương.
Thiên địa bỗng thành thế giới của thương, mỗi nơi đều có thương ý sôi sục.
Lâm Phàm né tránh:
- Quả nhiên là vậy, tức giận có thể khiến người biến mạnh hơn, lực lượng hiện giờ của ngươi mạnh hơn vừa rồi nhiều.
Mọi người không xem rõ tình hình hiện trường, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Lệ biến mất khỏi chỗ cũ, bọn họ nhìn quanh người Lâm Phàm thường vang tiếng gầm rú, còn có sóng xung kích phá hủy tất cả lan tràn ra.
Hạ Lệ rít gào:
- Cái tên khốn nạn! Ta muốn bầm thây ngươi ra vạn mảnh!
Đôi mắt Hạ Lệ đỏ ngầu, thậm chí chảy máu, khí thế dần tăng lên, thương ý đậm đặc bủa giăng hư không, cắt nát tất cả.
Dạ Trủng thầm hoảng:
- Tình huống càng lúc càng không tốt.
Tiếp tục ở lại là chết.
Dạ Trủng không ngốc, càng không khờ, dù gã tham gia vào chiến trường, hai người cùng tấn công thì vẫn không đánh lại đối phương.
Hạ Lệ mà bị hạ thì tiếp theo dân bản xứ sẽ giết gã, to con như Viên Ma còn bị đập nát bấy, gã nhỏ con như vậy có thể chịu được bao nhiêu đòn?
Dạ Trủng nhìn quanh, mọi người đều tập trung chú ý vào Hạ Lệ.
Cơ hội tốt, có lẽ sẽ chạy thoát được.
Dạ Trủng thừa dịp mọi người không để ý lén lút thụt lùi, thi triển bí pháp để lại một thân giả tại chỗ.
Bốp!
Lâm Phàm cầm Không Gian Thần Trụ quét mạnh trúng người Hạ Lệ.
Trùng kích mạnh mẽ bộc phát ra.
- Phụt!
Hạ Lệ trúng đòn, con ngươi nở to như sắp nổ, thân thể hóa thành luồng sáng rớt mạnh xuống đất, ọc từng bụm máu.
Lâm Phàm lơ lửng trên cao, hươ Không Gian Thần Trụ:
- Nhưng rất tiếc, dù ngươi giận dữ đến mấy cũng vô dụng, yếu thì vẫn yếu, muốn cường đại hơn không phải chỉ nổi khùng lên là được.
Kẻ xâm nhập đến vực ngoại giới, xem người nơi đây như con kiến, tùy ý chém giết.
Nếu vậy thì hắn, Lâm Phàm, cũng xem kẻ xâm nhập là điểm.
Hai bên không liên quan gì với nhau.
Hạ Lệ cố gượng đứng lên, gã bị trúng đòn hơi không chịu nổi, xương toàn thân như sắp gãy.
Hạ Lệ rùng mình, há mồm phun búng máu, mặt trắng bệch.
Lâm Phàm cảm thán:
- Nhìn xem, đây là kết cục của việc không tu luyện ngạnh công, thân thể không đủ cường đại, mới một kích đã khiến ngươi suýt đánh mất sức chiến đấu.
Thực lực của tên này không tệ, lợi hại hơn tên ngốc vừa rồi nhiều.
Hạ Lệ lảo đảo, tay siết chặt trường thương:
- Ta muốn ngươi chết!
Oong!
Không gian dao động, luồng hơi thở vô hình rung nhẹ, khí thế từ người gã hội tụ lại một điểm nhập vào trường thương.
- Một thương cuối cùng!
Mái tóc dài bay rối dần bạc phơ, làn da sáng bóng dần sạm màu, tinh khí thần đều tập trung vào một chỗ.
Lâm Phàm nghiêm túc hơn, cảm giác có lực lượng mạnh mẽ đang ngưng tụ:
- Hưm, tập hợp sức mạnh toàn thân bộc phát ra một thương cuối cùng? Thật khiến người mong đợi.
Thiên địa dâng lên phong vân, Hạ Lệ lôi kéo lực lượng vô tận ngưng tụ lại, thậm chí hình thành gió bão.
- Dân bản xứ, hôm nay dù Hạ Lệ này có chết cũng phải kéo ngươi làm đệm lưng!
Dứt lời, một luồng sáng bắn lên cao, trong ánh sáng đó chất chứa lực lượng khủng khiếp.
- Không tệ, rất có chí khí, nhưng chưa đủ. Khi ngươi buông xuống vực ngoại giới, đến gây sự Viêm Hoa tông thì đã quyết định kết cục của ngươi. Nếu ở bên ngoài có lẽ bản phong chủ sẽ tha mạng cho ngươi, nhưng kẻ nguy hại Viêm Hoa tông đều phải chết!
Lâm Phàm hét to, giơ cao tay đập mạnh Không Gian Thần Trụ xuống.
Hắn sẽ không vì thấy đối phương không tệ mà tha cho, hành vi ngu xuẩn đó sẽ mang nguy hiểm đến cho Viêm Hoa tông.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một kích đánh ra, uy thế khủng bố hoàn toàn bùng nổ.
Mặt Hạ Lệ như màu đất, gã không có chút sức đánh trả trước chiêu mạnh mẽ thế này.
Bùm!
Mây nấm bay lên, mặt đất rung rinh không dứt, mọi người sống trong sợ hãi.
Bịch!
Đán Ác Quân Chủ ngồi bệch dưới đất, mồ hôi lạnh túa ra trên trán như hạt mưa.
Đán Ác Quân Chủ trợn to mắt, không dám tin điều trông thấy.
- Thế này quá khủng bố rồi.
Nếu không thấy tận mắt thì Đán Ác Quân Chủ vĩnh viễn không tin điều trước mắt.
Lâm Phàm lắc cổ tay:
- Kết thúc rồi sao.
Từ đầu đến cuối đánh nhau không gian khổ, tùy tay đập một phát là xong.
Bên dưới bỗng rộ lên tiếng cười:
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng vang dội.
Gió thổi qua cuốn đi tro bụi.
Hố sâu to lớn làm mọi người kinh sợ.
Bộp!
Có đá vụn lăn, một bóng người chậm rãi bước ra từ hố sâu, người rách mướp, nhiều chỗ xương trắng thò ra, máu nhuộm đỏ toàn thân tựa như người máu.
Keng cạch!
Hạ Lệ cắm trường thương xuống đất, trọng tâm toàn dựa vào trường thương mới đứng thẳng được.
Bộ dạng của Hạ Lệ đã già nua, tóc bạc phơ, mặt nhăn nheo.
Hạ Lệ rống to:
- Lâm Phàm! Ngươi nhớ kỹ cho ta, tất cả dân bản xứ vực ngoại giới các ngươi đều sẽ gặp nghiền áp điên cuồng! Ta đi trước, nhưng ta sẽ chờ ngươi ở dưới!
- Ha ha ha ha ha ha!
Hạ Lệ hét dài rồi gục đầu xuống, nhưng gã đến chết cũng không ngã.
Lâm Phàm hơi bất đắc dĩ nói:
- Ài, cần gì như vậy.
Muốn chờ hắn ở bên dưới thì không có hy vọng, chờ đợi mòn mỏi mãi mãi.
Nếu thật sự có địa ngục, Lâm Phàm cảm giác Hạ Lệ sẽ là người tình sâu nhất trong địa ngục, không chuyển kiếp, không đầu thai, chỉ vì chờ đợi hắn đến.
- Tốt rồi, còn cường giả cuối cùng, ngươi chuẩn bị . . . ủa, chạy rồi?
Lâm Phàm đang định đập chết tên cuối cùng nhưng nhìn kỹ mới phát hiện người kia là đồ giả.
Nhóm kẻ xâm nhập tiến đến giật mình tỉnh lại từ cơn khủng hoảng, vốn gửi gắm hết hy vọng vào Dạ Trủng, nhưng rồi làm họ hết hồn.
Chân Thần Tử Dạ Trủng bỏ chạy, chỉ để lại thân thể giả tại đây lừa bịp mọi người.
Trời ạ, vì sao sẽ như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận