Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 951: Muốn chạy? Đúng là nằm mơ

- Chết tiệt, người thời nay xấu xa vậy sao?
Lâm Phàm đau lòng, chiến đấu đường đường chính chính không tốt sao? Cứ phải chạy trốn, đây là hành vi không tốt.
Hắn ôm kỳ vọng to lớn với kẻ xâm nhập vậy mà bị họ đối xử như vậy.
Hắn đã ôm ấp hy vọng tràn đầy.
Dù không đánh lại thì bọn họ có thể dùng sinh mệnh an ủi tâm linh của hắn, xem như chết có ý nghĩa.
Tổ cha nó, tên này thừa dịp đánh nhau len lén chuồn trước không cho ai biết, biến mất biệt, chơi chó vậy.
Lữ Khải Minh kêu lên:
- Sư huynh, tên kia chạy rồi!
Lữ Khải Minh biết trái tim của sư huynh rất đau, như bị người phản bội, gã có chút đồng cảm với nỗi đau này.
Giọng Lâm Phàm hơi trầm thấp, lửa giận rực cháy trong lòng:
- Ta nhìn thấy.
Kẻ không giữ chữ tín như vậy không nên sống trên đời.
Người ta vì thắng lợi mà liều mạng chiến đấu, còn gã thì chạy trốn giữa đường.
Vứt bỏ đội hữu, vứt bỏ người tin tưởng mình, thật là tội đáng muôn chết.
Lữ Khải Minh an ủi:
- Sư huynh, bây giờ nên làm gì? Nếu tên kia chạy rồi hay là bỏ qua, lần sau gặp gỡ sẽ xử hắn sau?
Gã là áo bông nhỏ tri kỷ của sư huynh, biết từng cử động của sư huynh. Gã cảm nhận được cảm xúc hiện giờ của sư huynh, cảm xúc giận dữ đang đốt cháy trong lòng sư huynh.
Nếu không bình ổn sư huynh thì Lữ Khải Minh rất lo cho sư huynh sẽ nghẹn ra bệnh.
Lâm Phàm lơ lửng trong không trung, mắt nhìn hư không:
- Chạy? Hắn muốn chạy khỏi đây thì trừ phi hôm nay không phải ngày giỗ của hắn.
Nhóm kẻ xâm nhập Đạo cảnh tay chân lạnh toát.
Giờ chỉ còn lại bọn họ, ba Chân Thần Tử đã có hai người bị đập bẹp, một người thừa dịp tất cả không chú ý thì dứt khoát chạy mất dép, vứt bỏ luôn bọn họ, hoàn toàn bán đứng họ.
Bùm!
Nhóm kẻ xâm nhập Đạo cảnh quỳ rạp, không có lòng đấu tranh với đối phương.
- Chúng ta nhận thua, xin đừng giết chúng ta!
Tiếng van xin liên tục bao phủ thiên địa.
Bọn họ rất mạnh, nhưng đó là với người khác, thực lực của kẻ trước mắt siêu khủng bố, bọn họ chỉ là tép riu.
Nếu đối phương ra tay sợ là có thể dễ dàng đập họ nát bấy.
Có kẻ xâm nhập ngước đầu lên, muốn xem biểu tình của đối phương thế nào.
Nhưng rồi gã ngây người.
Sức hút thật mãnh liệt!
Cánh tay Lâm Phàm gấp khúc, hai nắm tay siết chặt, ngửa đầu, xoang mũi hít vào.
Vèo vèo!
Gió to rít gào, không khí từ bốn phương tám hướng ùa về.
Đây là uy thế của cường giả, đặc biệt là tu vi như Lâm Phàm, quá khủng khiếp, cây to cắm rễ sâu tận vực thẳm cũng lung lay như tùy thời bị bứng tận gốc.
- Mợ ơi, chúng ta đã chọc vào quái vật gì? Sao trông quái đản thế.
- Các ngươi nói xem có phải hắn định hút chúng ta vào lỗ mũi, rồi dùng lông mũi cứng như chông thép đâm chết hết không?
Nhóm kẻ xâm nhập có nhiều ý tưởng lạ, chỉ nhìn lỗ mũi đã có ý tưởng như vậy.
- Lâm sư huynh đang làm gì vậy?
Các đệ tử tông môn khó hiểu, cảm giác tạo hình của sư huynh siêu bá đạo, cũng làm bọn họ cực kỳ kính nể.
Chỉ dựa vào lỗ mũi hít đã tạo thành uy thế như vậy, rất lợi hại, không uổng là thần tượng trong lòng họ.
Lữ Khải Minh giải thích rằng:
- Các ngươi nghĩ bậy bạ cái gì, đây là tuyệt chiêu của sư huynh, ngửi mùi trong không khí rồi tìm tung tích của mục tiêu, với tầm mắt hiện giờ của các ngươi rất khó hiểu điều này.
Lữ Khải Minh biết chiêu này của sư huynh siêu lợi hại.
- A?
Mọi người thộn mặt ra, nghĩ mình nghe lầm.
Mới nói gì vậy?
Bảo là sư huynh làm như vậy vì tìm kiếm tung tích của đối phương? Lần đầu tiên thấy kiểu tìm này.
Đán Ác Quân Chủ nhỏ giọng nói:
- Đáng sợ, Thánh Chủ, ta phát hiện người của Viêm Hoa tông đều bị Lâm phong chủ tẩy não, một hành động khiến người không rõ sự thật thế nào mà dẫn ra giải thích như vậy, chưa từng thấy bao giờ.
Đán Ác Quân Chủ đã nhận ra người Viêm Hoa tông đều nhập ma, cảm giác Lâm phong chủ cực kỳ đáng sợ, tẩy bộ não của người ta đến mức này, rất kinh khủng.
Thánh Chủ lườm Đán Ác Quân Chủ:
- Ngươi câm miệng cho ta, không nói chuyện chẳng ai xem ngươi là người câm!
Cái tên này nói nhảm thật nhiều.
Xem tình huống hiện giờ làm Thánh Chủ chịu phục, dù Lâm phong chủ làm chuyện gì y đều cho rằng là việc lớn. Thực lực cường đại hoàn toàn chinh phục Thánh Chủ, nhớ lại trước kia Thánh Đường tông đè đầu Viêm Hoa tông là lại rợn tóc gáy, may mắn vực ngoại giới cứu bọn họ. Nếu không có vực ngoại giới dung hợp thì có lẽ Thánh Đường tông vẫn xích mích với Viêm Hoa tông, khi ấy mới bi kịch.
Lâm Phàm nở nụ cười:
- Tìm được rồi.
Hắn đã ngửi được mùi của đối phương.
- Phi phi!
Lâm Phàm phun ra tạp chất, nhìn phương xa, bùm một tiếng biến mất tại chỗ, đã lao đi xa.
Lâm Phàm đuổi theo người kia, muốn thoát khỏi tay hắn là mơ giữa ban ngày.
Nhóm kẻ xâm nhập quỳ rạp tại chỗ thở phào nhẹ nhõm:
- Phù, chúng ta trốn thoát một kiếp.
Có vẻ như bọn họ quá yếu nên đối phương không thèm để ý tới.
Bọn họ đột nhiên hãi hùng phát hiện thân thể dày đặc vết nứt.
- Không . . .!
Bùm!
Máu bắn tứ tán nhuộm đỏ thiên địa.
Không phải Lâm Phàm không ra tay mà vì tốc độ quá nhanh, nghiền áp hết đám người kia.
Những tên kia tuy rất yếu nhưng dù sao là điểm, bỏ không lấy rất uổng phí.
- Chôn xác, góp nhặt trữ vật giới chỉ. À phải rồi, cái tên chơi thương thì chờ ta trở lại tự mình chôn.
Khi hắn đã hứa sẽ tự tay chôn đối phương thì chắc chắn sẽ thực hiện, tuyệt đối không gạt người.
- Vâng thưa sư huynh!
Lữ Khải Minh lớn tiếng với các sư đệ, sư muội ngây người:
- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy sư huynh nói gì sao? Mau hành động, chôn xác, biết thói quen thế nào rồi đấy, đừng làm sai.
Tuyu không hành động nhưng cũng xem như tham dự chiến đấu, cho nên bọn họ có chút cảm giác thỏa mãn.
- A ừ.
Các đệ tử phản ứng lại, nhanh chóng lao vào chiến trường dọn dẹp xác chết.
Bọn họ không muốn nói đâu nhưng thủ đoạn của sư huynh thật khiến người khó chịu, đánh chết được rồi, không hiểu sao cứ thích đập nát bấy, hại bọn họ khó ghép mảnh vụn.
Có đệ tử cảm thán:
- Ngươi nói xem có khi nào về sau chúng ta phải chôn xác cả đời không?
Đã trải qua chuyện này mấy lần, sắp làm quen tay.
- Có chôn là tốt rồi, ngươi không thấy những người Thánh Đường tông không có cơ hội đó sao?
Nhìn đám người Thánh Đường tông đứng đực mặt tại chỗ, các đệ tử cảm giác câu này nói rất đúng.
Thanh Oa trợn to mắt hí như hạt đậu xanh, một giọt mồ hôi từ trên trán chậm rãi chảy xuống:
- Trời ạ, trời trời! Thật sự thắng, sống gặp quỷ!
Đúng vậy, cục diện vốn không có hy vọng nhưng chuyển biến bất ngờ.
Ba người kia là tu vi Đế Thiên cảnh, đặt ở trước kia thì không đáng gì, nhưng hiện giờ bọn họ là bùa đòi mạng, sẽ chết người.
Nó đã chuẩn bị sẵn quan tài nhỏ xinh cho mình, nào ngờ không cần dùng.
- Tổ cha nó, giấu sâu thật, suýt bị qua mắt.
Thanh Oa đã hiểu, kẻ bỏ mạng không phải ngu mà là nắm chắc trăm phần trăm.
- Tiện quá, đã nắm chắc như vậy thì nói cho bản Oa Sư biết trước đi chứ, khiến người sợ lâu như vậy, quá đáng hết sức.
Kẻ bỏ mạng đã đuổi theo cái tên bỏ trốn, Thanh Oa cảm giác sẽ không được gì, sao mà đuổi kịp được.
Đối phương muốn chạy thì chắc đã trốn mất biệt rồi.
Phía chân trời xa.
Dạ Trủng điên cuồng chạy trốn, đầu óc trống rỗng.
- Quá khủng bố!
Buông xuống vực ngoại giới, định làm tổ tông ở đây, ai dè không làm tổ tông mà bị người hù chạy vắt giò lên cổ.
Viên Ma, Hạ Lệ bị dân bản xứ giết.
Nếu không phải đầu óc của gã nhanh nhạy, nhìn thấu tình hình không ổn, rút lui kịp lúc thì kết cục tuyệt đối chẳng tốt lành gì.
- Phù.
Dạ Trủng ngoái đầu nhìn lại, đã rời xa Viêm Hoa tông, gã cũng không biết mình đã chạy đến đâu rồi, có lẽ cách xa mấy chục vạn dặm.
Dạ Trủng bị lạc phương hướng.
Gã chạy trốn vội vàng, sợ bị đuổi kịp nên cắm đầu chạy lung tung, né tránh đối phương tìm kiếm.
- Chắc Hạ Lệ câu giờ giúp mình rồi, dân bản xứ muốn tìm đến mình là chuyện không thể nào. Phải báo cho Đại Đế biết tình huống nơi này, thực lực của đối phương thật sự quá mạnh, chắc chắn cỡ Thế Giới cảnh.
Nhưng Dạ Trủng thầm thắc mắc, đối phương không có đặc điểm của Đế Thiên cảnh hoặc Thế Giới cảnh nhưng bộc phát ra uy thế trực tiếp nghiền áp bọn họ.
Dạ Trủng không nghĩ ra nguyên nhân do đâu.
Trán gã bỗng ứa ra một giọt mồ hôi lạnh, tim đập nhanh, cảm giác cực kỳ không ổn.
Dạ Trủng bần thần, dứt khoát co giò chạy trốn:
- Không thể nào, vậy mà cũng đuổi theo được?
Chìm vào suy tư?
Rồi xoe tròn mắt, chờ đối phương đuổi tới đập tan nát sao?
Không thể nào, gã không phải loại ngu xuẩn như vậy.
Tuy không thấy bóng dáng của đối phương nhưng Dạ Trủng biết chờ khi gã thấy đối phương thì chỉ có đường chết, muốn chạy cũng không chạy được.
Dạ Trủng biến mất tại chỗ không lâu sau.
Một luồng sáng rạch phá thiên địa.
Lâm Phàm bám theo mùi đến chỗ này thì không thấy bóng người:
- Rốt cuộc đi đâu rồi?
- Này tiểu tử, đừng chạy, mau ra đây, bản phong chủ bảo đảm cho ngươi toàn thây.
Lâm Phàm nhìn bốn phía, mũi hít hà, mùi từ bốn phương tám hướng lại vọt tới.
- Tìm được rồi, cái chân chạy nhanh thật.
Hắn vốn chậm hơn đối phương, thực lực của đối phương còn là Đế Thiên cảnh, muốn đuổi kịp mà không tốn chút công sức thì không được. Dù vậy, tên này chỉ có đường chết.
Vẻ mặt Dạ Trủng hoảng loạn, thi triển hết các loại thủ đoạn chạy trốn, gã sợ thật.
Đã chọc vào kẻ thù kiểu gì vậy? Đến mức này rồi mà vẫn muốn đuổi bắt gã.
Hắn đã giết một đám, tha cho một mình gã thì có sao đâu?
Thật hẹp hòi.
Tim Dạ Trủng chợt đập lỗi nhịp, nguy hiểm vọt tới từ sau lưng.
Trời đất bao la, nhưng trong khoảnh khắc gã không biết trốn chỗ nào, dường như góc nào đều không có chỗ cho gã nương náu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận