Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 952: Ca, ngươi có thể nghe kể câu chuyện của ta không

- Bà nội nó, như chó điên. Nếu không phải sợ ngươi thì ta đã xông ra đánh nát đầu chó của ngươi rồi.
Dạ Trủng đang núp trong một chỗ vùng đất mạo hiểm.
Không có cách nào, gã đã bị buộc đến đường cùng.
Dọc đường chạy trốn, Dạ Trủng không thấy có người bắt kịp, nhưng cảm giác nguy hiểm gần sát, áp lực lớn ập đến.
Dạ Trủng biết luôn có người đuổi theo sau lưng.
Chó chết, không hiểu tên kia làm sao phát hiện chỗ gã trốn được nữa, hoang mang vô cùng.
Nếu cứ cắm đầu chạy thì chắc chắn sẽ bị đuổi kịp, khi đó dù gã có kêu phụ thân cũng vô ích.
Đang lúc Dạ Trủng tuyệt vọng không biết làm sao thì phát hiện một chỗ vùng đất mạo hiểm.
Tìm được hy vọng nơi cuối đường!
Nếu trốn vào vùng đất mạo hiểm chắc không bị phát hiện, dù thuật bám theo của đối phương mạnh đến mấy chẳng lẽ sẽ vào vùng đất mạo hiểm tìm gã?
Theo như Dạ Trủng biết thì vùng đất mạo hiểm có tác dụng ngăn cách, trốn vào rồi là chắc chắn không bị phát hiện.
Trong vùng đất mạo hiểm.
Dạ Trủng ngồi xổm ở chân tường, xung quanh có mấy cái xác của yêu thú.
Lúc Dạ Trủng mới vào hấp dẫn mấy con yêu thú chú ý, gã sợ muốn ướt quần.
Nếu yêu thú gây tiếng động dẫn tên kia đến thì gã chết không kịp ngáp, nên gã dứt khoát lặng lẽ xử hết đám yêu thú này.
Dạ Trủng đang ngồi xổm trong góc, không dám nhúc nhích, sợ vào phút then chốt vì lơ là mà dẫn đến yêu thú gào rú, chắc gã treo cổ quá.
- Hưm?
Dạ Trủng tập trung tinh thần, đã cảm nhận được rồi, hư không bên ngoài dao động, là hơi thở của tên kia.
Dạ Trủng vốn không dám nhúc nhích, giờ không dám hít thở mạnh.
Lâm Phàm lơ lửng trên trời, hơi thở biến mất từ chỗ này:
- Ha ha ha! Chạy nhanh thật, chân mau lắm.
Lâm Phàm nhìn quanh, mênh mông vô bờ, cánh mũi hít hà, có đặc tính nhanh nhạy cảm ứng về mùi.
- Để ngửi xem ngươi chạy đi đâu, nếu bị bản phong chủ bắt được phải đánh gãy hai cẳng chân chó của ngươi.
Chóp mũi hít mạnh.
Nổi gió to.
Lá cây, bùn đất không chịu nổi sức gió cuồng bạo như vậy, toàn bộ chui vào xoang mũi.
- Khụ khụ! Kỳ lạ, không có mùi, tên này đã chạy đi đâu?
Lâm Phàm không ngờ người này có chút bản lĩnh, biến mất tăm, cũng không để lại mùi.
Lâm Phàm chợt thấy có mấy bóng người ở bên dưới, không phải kẻ xâm nhập, tu vi rất yếu, chưa đến Thông Thiên cảnh.
Chắc là đệ tử của thế lực nào đó đi ra tôi luyện.
Lâm Phàm đáp xuống, cái bóng to đen tuyền đè mặt đất.
Nhóm người phát hiện bầu trời bỗng tối đen, ngước lên xem thì sợ vỡ mật, bọn họ không ngờ có người to lớn đến vậy.
Một tiểu sư đệ nhỏ tuổi chưa trải đời nhiều sợ đến hai chân cứng ngắc:
- Sư huynh, đây là cái gì?
Sư huynh cầm đầu nhóm đi tôi luyện nuốt nước miếng:
- Tất cả đừng hoảng!
Tuy sư huynh cũng sợ nhũn người nhưng vào lúc này phải giữ bình tĩnh.
Diệp Thanh ôm quyền hỏi:
- Tiền bối, xin hỏi người có chuyện gì?
Diệp Thanh dẫn các sư đệ, sư muội đi ra tôi luyện, cho họ kiến thức thế giới bên ngoài. Đương nhiên gã không dám đi nơi nguy hiểm, với thực lực của các sư đệ, sư muội chắc chắn không giải quyết được, thậm chí mất mạng nhỏ.
Lâm Phàm hỏi:
- Các ngươi là ai?
Sao bọn họ sợ hắn dữ vậy, hình như hắn đâu có đánh họ.
Hoặc có lẽ vì bản phong chủ bất giác bồi dưỡng ra khí chất của cường giả?
- Khởi bẩm tiền bối, tiểu là Diệp Thanh, đến từ Tiêu Ngọc các, mang các sư đệ, sư muội đi ra tôi luyện, muốn vào vùng đất mạo hiểm nơi này trui rèn một phen. Nếu có gì quấy rầy tiền bối thì xin lỗi tiền bối trước, chúng tiểu nhân sẽ đi ngay.
Tầm mắt của Diệp Thanh không hạn hẹp, tuy không rõ lai lịch của Lâm Phàm là gì nhưng dựa vào uy thế này đã rất hù người. Gã biết đây tuyệt đối không phải người thường mà là cường giả.
Lâm Phàm hỏi:
- Hưm? Ngươi nói nơi này có vùng đất mạo hiểm? Ở đâu?
Lâm Phàm không tin với tài ngửi mùi của mình mà để đối phương chạy thoát, chắc chắn núp ở chỗ nào rồi.
Diệp Thanh chỉ chỗ không xa:
- Ở đó.
Diệp Thanh thầm thắc mắc, không biết tiền bối muốn làm gì.
Tuy lòng thắc mắc nhưng Diệp Thanh không dám biểu hiện ra ngoài, đặc biệt là đối lập hình thể, siêu khổng lồ, bọn họ như chú lùn với đối phương.
Lâm Phàm có ý tốt nhắc nhở:
- Vậy à, đa tạ, nơi này không phải địa bàn của bản phong chủ, chờ bản phong chủ giải quyết xong việc các ngươi có thể tiếp tục tôi luyện. Nhưng các ngươi nhớ cẩn thận, có nhiều kẻ xâm nhập, đừng để đánh mất mạng nhỏ.
Nhưng nghe vào tai đám người này thì siêu khủng bố, sợ vỡ mật.
Diệp Thanh ôm quyền, khom người, không dám tỏ ra bất mãn:
- Đa tạ tiền bối khuyên bảo.
Lâm Phàm không nói nhiều, đi tới vùng đất mạo hiểm kia, có lẽ người muốn tìm đang ở nơi đó.
Có đệ tử hỏi nhỏ:
- Sư huynh, rốt cuộc hắn là ai?
Diệp Thanh nhắc nhở:
- Suỵt, đừng hỏi, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều.
Cường giả cỡ này chắc không thích người ta hỏi thăm nhiều.
Tuy chưa đánh nhau nhưng đối phương cho Diệp Thanh cảm giác rất nặng nề, như bị núi to đè lên, hít thở khó khăn, nghẹt thở.
- À.
Bọn họ rất ít đi ra, lần này do sư huynh mang bọn họ đi ra trải nghiệm sự đời.
Nghe lời này thì họ không hỏi nhiều nữa.
Trước vùng đất mạo hiểm.
Lâm Phàm trầm ngâm nói:
- Là chỗ này, không biết có trốn ở bên trong không.
Hắn nở nụ cười, hai đầu gối gấp khúc rồi bật mạnh lên, rầm một tiếng đáp xuống bên trên vùng đất mạo hiểm.
Oong!
- Xảy ra chuyện gì?
Dạ Trủng ngồi xổm trong góc vùng đất mạo hiểm gà gật buồn ngủ, đột nhiên có tiếng chấn động làm gã hết hồn căng cứng người, mỗi sợi thần kinh sắp đứt.
- Không thể nào, vậy mà cũng tìm ra được? Không, chắc chắn có nguyên nhân khác, dù đối phương phát hiện vùng đất mạo hiểm cũng tuyệt đối không biết ta ở bên trong. Bình tĩnh, phải bình tĩnh lại, không thể hốt hoảng.
Dạ Trủng tự an ủi mình, gã không tin dân bản xứ sẽ tìm được mình, nhưng không hiểu sao lòng càng hoảng hơn.
Có người hỏi:
- Sư huynh, đó là vùng đất mạo hiểm mà chúng ta sắp đi, hắn muốn làm gì?
Diệp Thanh lắc đầu nói:
- Không rõ, nhưng chắc có chuyện cần làm.
Vực ngoại giới rất lớn, có nhiều cường giả, bọn họ gặp gỡ cường giả kỳ quặc cũng là chuyện bình thường. Miễn không gặp loại giết người không chớp mắt thì không lo, bọn họ không chọc vào đối phương, sẽ không có nguy hiểm mạng sống.
Theo cuộc giao lưu vừa rồi, Diệp Thanh phát hiện tiền bối trước mắt tuy hình thể hù người nhưng nói chuyện toát ra sự quan tâm, chắc là người tốt chứ không phải loại ma đầu giết người như ngóe.
Lâm Phàm gầm lên:
- Mặc kệ ngươi có ở trong hay không, sẽ không cho ngươi cơ hội trốn trong vùng đất mạo hiểm này!
Hai tay hắn bấu vào vùng đất mạo hiểm, lực lượng từ đầu năm ngón tay hóa thành sợi tơ vươn xa.
- Lên!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng chấn động không dứt, nham thạch bên trên vùng đất mạo hiểm răng rắc vỡ ra cái khe, đá vụn bắn ra, vết rạn lan đi xa.
Trong vùng đất mạo hiểm.
Trên trời có đá to rơi đập xuống đất phát ra tiếng gầm rú.
Vùng đất mạo hiểm chấn động.
Bầy yêu thú lộn xộn, bạo động.
Dạ Trủng trợn mắt há hốc mồm ngẩng đầu:
- Không thể nào, chơi kiểu này?
Dạ Trủng sợ ngây người, cảm giác không còn chỗ trốn.
Dạ Trủng lại tự an ủi:
- Không thể nào! Đừng tự nhát mình, chắc chắn không sao, dân bản xứ không biết mình trốn ở bên trong, chỉ muốn hù mình thôi, đừng mắc mưu.
Vùng đất mạo hiểm hơi tối tăm đột nhiên có tia nắng chiếu vào xua tan bóng tối.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Có tiếng động vang bên tai không ngớt hành hạ trái tim Dạ Trủng.
Răng rắc!
Dạ Trủng há hốc mồm, mắt lồi ra.
Bầu trời nứt ra lỗ hổng, tia sáng chiếu vào càng lúc càng nhiều, cảm giác an toàn núp trong bóng tối đều bay biến hết.
Rầm!
Vách đá bên trên vùng đất mạo hiểm bị đôi tay tách ra.
- Để bản phong chủ nhìn xem núp ở đâu.
Một cái đầu thò vào khe nứt, đối với người khác thì cái đầu này hơi to.
Dạ Trủng co ro trong góc, không dám nhúc nhích:
- Bà nội nó, có cần hù người vậy không, gan của ta bé lắm!
Nếu biết trước sẽ chọc vào tồn tại khủng bố như vậy thì đánh chết gã cũng sẽ không đến.
Nhưng bây giờ nói gì cũng muộn màng, đã bị người truy sát rồi, hối hận gì nữa.
Khi Lâm Phàm bẻ vùng đất mạo hiểm ra thì nhóm người Diệp Thanh đã hóa đá.
Bọn họ chưa từng thấy ai bá đạo đến mức bẻ vùng đất mạo hiểm ra, lực lượng hùng vĩ tới mức nào, rất kinh người.
Các sư đệ, sư muội ngẩn ngơ:
- Sư huynh, khủng bố quá đi.
Bọn họ không hiểu thế giới của cường giả, mọi việc xảy ra hiện giờ như trong cổ tích.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, không thấy Dạ Trủng:
- Ủa? Đúng là không có.
Dạ Trủng nhìn cái đầu to dần biến mất, thầm thở phào, sợ muốn ướt quần, cảm giác cái chết gần sát rất khó chịu.
Cái nóc trên đỉnh đầu Dạ Trủng bị xóc lên, giọng nói rùng rợn vọng vào.
- Tìm được rồi, thì ra ngươi thật sự trốn ở chỗ này, làm ta tìm mất công.
Lâm Phàm dúi đầu vào khe hở nhìn Dạ Trủng đã ngây người, nở nụ cười tự nhận là thân thiện.
Dạ Trủng ngẩng đầu, trong tầm mắt vốn sáng sủa nhưng thấy khuôn mặt của Lâm Phàm làm não gã hết vận chuyển, cảnh tượng xung quanh tối dần, yên tĩnh không tiếng động.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai tay Lâm Phàm bưng nóc vùng đất mạo hiểm lên.
Nóc nham thạch to bị ném ra xa, tro bụi mù mịt bốc lên.
Lâm Phàm nói:
- Đi ra, ngươi chạy giỏi lắm, làm bản phong chủ đuổi theo nhức đầu.
Dạ Trủng đờ đẫn, ngơ ngác, gã không chạy trốn ngay mà ngoan ngoãn ra khỏi vùng đất mạo hiểm, lơ lửng trên cao, người kiệt quệ.
Đám người Diệp Thanh thấy Dạ Trủng thì hơi bất ngờ, thật sự không ngờ có người trốn trong vùng đất mạo hiểm.
Lâm Phàm nói:
- Kẻ xâm nhập nhà ngươi hùng dũng lên được không? Người ta liều mạng còn ngươi bỏ chạy, mất mặt. Thôi không nói nhiều nữa, ngươi muốn chết như thế nào.
Dạ Trủng giơ tay lên:
- Chờ chút! Ca, hiểu lầm, thật sự hiểu lầm, có thể nghe kể chuyện của ta trước khi ta chết không? Có lẽ ca sẽ thay đổi thái độ với ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận