Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 953: Dạ Trủng này không phải loại người đó

Lâm Phàm cười nhìn đối phương:
- Lại còn muốn mời người khác nghe kể chuyện?
Lâm Phàm không ngờ tên này muốn kể chuyện cho mình nghe, còn bảo nghe xong sẽ làm hắn thay đổi ấn tượng về gã.
Hiển nhiên câu chuyện này nghe rất hay.
Dạ Trủng vội nói:
- Ca, ta phải đính chính một chút, đây không phải chuyện kể mà là những gì trải qua trong cuộc đời của ta, ca nghe xong sẽ hiểu ngay ta không phải loại người như ca nghĩ.
Dạ Trủng rất hốt hoảng, sợ, gã sợ thật. Vốn tưởng có thể chạy thoát, nào ngờ tên này mũi thính như mũi chó, vậy mà cũng đuổi theo kịp.
Súc sinh, cầm thú, không chịu cho người niềm vui.
Lâm Phàm giơ tay lên, biến ra bàn đá, bên trên bày rượu.
Lâm Phàm ngồi xuống ghế đá, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm.
Lâm Phàm mời gọi nhóm người Diệp Thanh:
- Gặp nhau là duyên phận, cùng ngồi nào.
Diệp Thanh bần thần không biết xảy ra chuyện gì, người núp trong vùng đất mạo hiểm bị hù đi ra này là ai? Xem biểu tình hình như rất sợ hãi vị tiền bối này.
Ngẫm lại cũng đúng, nóc vùng đất mạo hiểm bị xốc lên, thủ đoạn táo bạo như vậy đừng nói là đối phương, nếu là họ thì cũng bị hù hoang mang la sợ, bể gan vỡ mật.
Diệp Thanh ôm quyền cảm tạ, không từ chối:
- Đa tạ tiền bối khoản đãi, vãn bối từ chối thì bất kính.
Từ chối khỉ mốc, nếu để tiền bối cảm thấy không vui thì rất có thể một bàn tay đập họ dẹp lép, hoặc xé sợi.
Có sư muội nhát gan nói nhỏ:
- Sư huynh, ta sợ . . .
Cảnh Lâm Phàm bẻ ra vùng đất mạo hiểm cho đến nay còn rõ ràng trước mắt, khó thể quên.
Diệp Thanh nghiêm khắc răn dạy:
- Sư muội, cẩn thận lời nói. Tiền bối mời chúng ta là phúc của chúng ta, đừng không lễ phép.
Sợ cái gì? Chỉ có các ngươi sợ sao? Ta cũng sợ chết bỏ!
Dạ Trủng đứng đó như đứa trẻ bơ vơ, đôi mắt mờ mịt tràn ngập khủng hoảng.
Dạ Trủng không biết dân bản xứ này nghĩ sao, có chịu nghe gã kể chuyện không.
Trước lực lượng tuyệt đối nếu không chống cự được thì chỉ còn cách thổ lộ tình cảm, để đối phương hiểu rằng ta không giống những người đi trước, ta rất thân thiện.
Dạ Trủng không kiềm được hỏi:
- Ca, chuyện này . . .
Có cho kể chuyện không, nói một tiếng đi chứ!
Lâm Phàm đổ rượu đầy ly, mỉm cười nói:
- Ngươi có chuyện kể, bản phong chủ có rượu. Cho ngươi một nén nhang, mời bắt đầu biểu diễn, nếu diễn không hay sẽ chết. Mời.
Đám người Diệp Thanh đứng ngồi không yên, không dám nói lung tung.
Không khí hơi quái dị.
Diệp Thanh lờ mờ đoán ra người đứng đó bị tiền bối này truy sát, lên trời không đường, xuống đất không cửa, đã cùng đường, giờ muốn kể chuyện mong tìm được đường sống.
Tiền bối bình tĩnh cho đối phương cơ hội.
Nhưng cảm giác này rất quỷ dị, cho người áp lực to lớn.
Dạ Trủng thở phào, chỉ cần cho cơ hội tức là còn đường sống.
- Chắc ca cũng nhìn ra con người của ta không xấu đến . . .
Dạ Trủng hé môi định bắt đầu kể chuyện thì bị Lâm Phàm bất mãn giơ tay ngắt ngang.
- Ngươi làm sao vậy hả? Câu chuyện phải có đầu có đuôi, làm ơn giới thiệu sơ trước, tên tuổi, tu vi, trong nhà thế nào.
Dạ Trủng ngây người:
- Cái quái gì?
Gã nhủ thầm trong bụng đối phương nói cái quỷ gì, nghe không hiểu.
Nhưng Dạ Trủng vẫn gật đầu lia:
- Được được.
Mạng sống nằm trong tay người ta, Dạ Trủng đâu dám cãi cọ.
- Được rồi, bắt đầu lại. Ta tên Dạ Trủng, năm nay ba mươi lăm tuổi, tu vi Đế Thiên cảnh trung kỳ. Tình huống trong nhà hơi phức tạp, mẫu thân của ta là tỳ nữ, sinh ra không cao quý, luôn bị nhằm vào . . .
Lâm Phàm kêu ngừng:
- Chờ chút! Bản phong chủ bảo ngươi giới thiệu tình huống trong nhà thì tóm gọn một câu đủ rồi, đừng than khổ trước mặt bản phong chủ, sẽ không thêm điểm cho ngươi.
Dạ Trủng chớp chớp mắt, than khổ cái đầu! Ta chỉ muốn nói rõ ràng cho ngươi hiểu cuộc đời ta trải qua những gì, để ngươi nghe như chính mình trải qua.
Mà thôi, không muốn nghe thì không kể, nói nhiều lại gợi lên quá khứ đau lòng.
Diệp Thanh nhíu mày, cảm giác không thích hợp, Đế Thiên cảnh là cái quỷ gì?
Diệp Thanh nêu lên thắc mắc trong lòng:
- Tiền bối, hắn nói dối thì phải, ở đâu ra Đế Thiên cảnh?
Các sư đệ, sư muội cũng gật gù, bọn họ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra Đế Thiên cảnh là cái quỷ gì.
Dạ Trủng nhìn đám người Diệp Thanh, hơi khinh thường. Nhà quê từ đâu ra, cảnh giới này mà cũng không biết. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, cảnh giới như thế tựa như thần đối với dân bản xứ vực ngoại giới.
Vực ngoại giới cũng có tồn tại đặc biệt, Đế Thiên cảnh như gã bị dân bản xứ vực ngoại giới đánh mềm xương.
Lâm Phàm nói:
- Hắn không nói dối, có Đế Thiên cảnh, chẳng qua các ngươi không biết.
Đám người Diệp Thanh tinh thần run lên, cảm giác tiếp xúc thứ ghê gớm. Bọn họ vãnh tai lắng nghe, có lẽ cơ duyên đã đến, họ sắp được tiếp xúc bí mật người ta không biết.
- Trên Đạo cảnh là Đế Thiên cảnh, nhưng vực ngoại giới cao nhất chỉ có Đạo cảnh, cho nên các ngươi không biết cũng là lẽ thường.
Sau khi nghe tiền bối giải thích thì đám người Diệp Thanh mắt tròn mắt dẹt, miệng há to có thể nuốt gà con to cỡ nắm tay.
Ôi mợ, thì ra người ta không nói dối, chẳng qua kiến thức của họ ít ỏi, mất mặt.
Trên Đạo cảnh là Đế Thiên cảnh, lần đầu tiên nghe được, tăng thêm kiến thức rồi.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, tiếp tục, chú ý thời gian, một nén nhang qua rất mau.
Dạ Trủng gật đầu, tìm từ ngữ:
- Biết. Ca, không thổi phồng chứ ca thấy con người của ta thế nào? Chúng ta tạm không nói cái khác, ca nhìn cách ăn mặc, nhan sắc, khí chất, phong độ của ta xem, đương nhiên mấy thứ này của ta so sánh với ca thì như cỏ nhỏ và cây to, không thể sánh bằng, nhưng tóm lại ca ngắm thử xem?
Lâm Phàm sắc bén bình phẩm:
- Ừm, nhìn xa không giống người, nhìn gần thì đúng là người.
Dạ Trủng khen tới tấp:
- Ôi chao, ca thật là tuệ nhãn như đuốc, bội phục, thật sự phục lắm. Ca, ta nói thật, không khoác lác, đời này ta gặp rất nhiều người nhưng chưa từng thấy ai như ca. Bao gồm Chí Minh Thánh Viêm Đế chỉ là cục phân khi so với ca, không cùng đẳng cấp.
Dạ Trủng nói chân thành, biếm Chí Minh Thánh Viêm Đế không đáng một đồng, dường như gã không sợ bị sét đánh.
Đám người Diệp Thanh thộn mặt ra, cảm giác người này siêu vô sỉ, tuy toàn nói thật nhưng bên trong độn nhiều thành phần thổi phồng.
Lâm Phàm bật cười:
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi khéo nói lắm, không sợ Đại Đế bên ngươi nghe được, một bàn tay đập chết ngươi?
Dạ Trủng hào hứng nói dối không xé nháp:
- Ca đừng hiểu lầm, ta không phải hạng người ham sống sợ chết. Dạ Trủng này gì cũng sợ chứ không sợ chết, những gì vừa nói đều là lời tâm huyết.
Khi nói mình không sợ chết thì Dạ Trủng không chột dạ chút nào, nói y như thật.
- Tin ngươi mới lạ.
Lâm Phàm nhìn đối phương, hắn muốn xem thử Dạ Trủng có thể biểu diễn tiết mục gì.
Dạ Trủng nói:
- Ca, từng việc vừa rồi chắc cũng nhìn ra phẩm chất của ta phải không? Chí Minh Thánh Viêm Đế tuy là Đại Đế của ta nhưng tính ta không bao giờ nói dối, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ca là biết ngay ca là người phi phàm, có khí chất rất khó tả toát ra từ thân hình khiến người tôn sùng của ca.
Lâm Phàm hỏi:
- Ha ha, thấy mệt chưa?
Hôm nay hắn chịu phục, kẻ xâm nhập này siêu vô sỉ, khiến người khinh thường tiếp xúc.
- Mệt? Ca, tuyệt đối không mệt, Dạ Trủng này toàn nói lời thật lòng. Hơn nữa ca ở trước mặt ta là thần tượng trong lòng, cao lớn vô cùng, sao ta thấy mệt được. Nếu ai nói mệt tức là không thật lòng. Ta chạy không phải vì sợ mà là không muốn đối địch với ca. Khi chưa thấy ca thì ta không có ý nghĩ này, nhưng gặp ca rồi, ta bị tư thái oai hùng của ca đánh trúng tâm hồn, có đánh chết ta cũng kiên quyết không chống lại ca! Chí Minh Thánh Viêm Đế ra lệnh chúng ta tiến đến, không thể không nghe theo, nhưng vì ca, ta thà chống đối mệnh lệnh của Đại Đế chứ không thể đánh với ca.
Nói đến điểm quan trọng thì cảm xúc của Dạ Trủng dao động hơi lớn.
Đám người Diệp Thanh quay sang ngó nhau, rất muốn nói rằng: Chúng ta đã học được bài học từ ngài rồi.
Bọn họ mới biết vì sống sót có thể vứt hết mặt mũi.
Đặc biệt là biểu tình, giọng nói đều đúng chỗ, nhuộm đẫm không khí.
Lâm Phàm chiêm nghiệm thật lâu, thầm thừa nhận mình có khí chất như gã nói:
- Nhà ngươi xem như nhân tài, không ngờ ngươi thật sự nhìn thấu điều ẩn chứa bên trong bản phong chủ, có bản lĩnh đấy, mắt không mù.
- Ca nói đúng, Dạ Trủng này dở cái gì chứ có tài xem người. Ca như đom đóm trong bóng đêm, rực rỡ, chói lòa, người khác không nhìn ra là vì mắt họ mù, ta nhận ra ngay điều ẩn chứa bên trong ca.
Dạ Trủng chưa bao giờ cảm thấy mình giỏi ăn nói như vậy, hôm nay trong sống chết hãi hùng đã làm gã nhìn thấu tất cả, hóa ra gã cũng biết cách nói năng.
- Thú vị, nghe một hồi làm bản phong chủ không muốn đánh chết ngươi, dù sao ngươi nằm trong số vài người ít ỏi nhìn thấu điều ẩn giấu bên trong bản phong chủ. Nhưng hai chân của ngươi chạy quá nhanh, làm bản phong chủ rất bất mãn.
Lâm Phàm trầm ngâm, không biết có nên đập chết tên này không.
Công nhận tên này có chút năng lực, hiếm ai có thể nhìn thấu điều ẩn giấu sâu bên trong hắn, gặp được một người như vậy rất hiếm hoi.
Phập!
Chưa nói vài câu đã thấy Dạ Trủng dứt khoát chặt hai chân của mình rồi đập nát nhừ, biểu tình tức giận nói:
- Hừ! Hai chân này thật đáng giận, dám chọc ca không vui, để nó lại làm gì! Không cần ca ra tay, để ta làm. Ca thấy như vậy được không?
Dạ Trủng xuống tay gọn gàng, không chần chừ.
- Ca đừng cho rằng ta đang nịnh ca, thật ra ta sớm gai mắt đôi chân này rồi, chạy nhanh như thế làm gì, suýt bỏ lỡ người như ca. Ta thề với trời, sau này ca là ca của ta, nếu ta dám có chút bất kính với ca thì không cần ca ra tay, trời giáng sét xuống, ngũ lôi oanh đỉnh cho ta thành tro luôn!
Ầm ầm!
Thiên địa chấn động.
Dạ Trủng vụt ngẩng đầu, lòng điên cuồng rít gào:
- Chết tiệt! Ta không phải người của vực ngoại giới mà vẫn bị trời phạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận