Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 955: Oa Oa rất đau lòng

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm đã trở về.
Lữ Khải Minh báo cáo tình huống:
- Sư huynh, xác chết người kia còn ở chỗ cũ, chúng ta đã giữ lại, những cái xác khác thì chôn hết rồi.
Vòng ngoài tông môn chôn nhiều xác chết.
Lữ Khải Minh phát hiện các sư đệ, sư muội rất gan dạ, trước kia thấy cảnh máu me này sẽ run sợ, giờ thì quen tay quen mắt, cũng rất chú trọng xác chết kẻ địch, tuyệt đối không bỏ sót một miếng thịt nào.
- Ừm.
Lâm Phàm đi tới trước mặt Hạ Lệ, gã vẫn đứng đó.
- Nhà ngươi không tệ, tiếc rằng dù thực lực khá tốt lại không phải nhân tài, ngươi kém xa Dạ Trủng, chết cũng là chuyện thường.
Lâm Phàm đào hố, vùi xác đối phương vào, sau đó cắm trường thương trên mộ, hút một cọng cỏ gần đó gieo trồng quanh mộ.
Lữ Khải Minh khó hiểu nên muốn hỏi rõ ra:
- Sư huynh, trồng một cọng cỏ có ý nghĩa gì sao?
Ở bên sư huynh có thể học được nhiều điều.
Lâm Phàm vỗ tay, cười nói:
- Sư đệ không hiểu, ý nghĩa đơn giản là chống đối ta đều đã mọc cỏ dài trên mộ.
Giải quyết xong xuôi, việc sau đó giao cho bọn họ làm, lâu rồi không rút thăm trúng thưởng, đột nhiên thấy lòng rạo rực muốn rút thăm.
Lữ Khải Minh ngẫm nghĩ, hơi ngộ ra:
- À, thì ra là vậy, sư đệ hiểu rồi.
Gã nhớ kỹ cách làm của sư huynh, sau này có thể tham khảo.
Lâm Phàm hỏi:
- Sư đệ, trước kia ta đã cảm nhận có hơi thở kỳ diệu quấn quanh người của ngươi, có phải ngươi có cơ duyên nào?
Khi vực ngoại giới chưa dung hợp là Lâm Phàm đã cảm giác được, khi đó chưa rõ rệt, giờ mới phát hiện hơi thường xuyên.
Lâm Phàm không biết loại hơi thở này là sao, trước kia chưa thấy qua.
Lữ Khải Minh ngây người, sau đó lắc đầu nói:
- A? Làm gì có chứ sư huynh, ta luôn ở trong tông môn, chưa bao giờ được kỳ ngộ.
- Kỳ lạ.
Lâm Phàm không hiểu thấu, Lữ sư đệ đúng là chưa đi ra tông môn, tuyệt đối không gặp cơ duyên gì.
Thôi kệ, không nghĩ ra thì dẹp.
Lữ Khải Minh thấy sư huynh định về sơn phong, gã chợt nhớ một việc nên lôi ra hỏi:
- Sư huynh trong thời gian này sẽ không ra ngoài nữa hả?
Lâm Phàm hỏi lại:
- Không rõ lắm, nhưng sẽ ở trong tông môn một lúc, có chuyện gì không?
Lữ Khải Minh nói:
- Các sư đệ, sư muội muốn tổ chức cuộc tỉ võ, định mời sư huynh đến xem.
Các sư đệ, sư muội muốn cho sư huynh thấy sự cố gắng của họ.
Trong tông môn giàu có như vậy, được đan dược nhiều vô tận thêm vào, nếu tu vi không nâng cao được thì còn ngu hơn heo.
Tất cả đều là sư huynh mang đến, cho nên bọn họ muốn sư huynh xem thành quả của mình.
- Ưm, hãy tổ chức thường xuyên, về phần ta thì chưa biết chắc có rảnh không, nếu có thời gian thì sẽ đi xem.
Lâm Phàm nói xong bước đi.
Hắn đang nghĩ đến kẻ xâm nhập.
Lúc đánh nhau với Hạ Lệ, được đối phương cho biết thiếu Không Gian Thần Trụ dẫn đến đường hầm không gian mất ổn định, sẽ chết người.
Trên Đế Thiên cảnh là Thế Giới cảnh.
Nếu xuất hiện Thế Giới cảnh thì tu vi hiện giờ của Lâm Phàm không đủ ứng đối.
Nhưng vậy cũng hay, được đánh một trận với cường giả, dù bị đối phương đánh nhừ tử thì hắn muốn nhất là cảm giác sung sướng kia.
Khi Lâm Phàm đến Vô Địch phong, từ xa đã thấy Thanh Oa ngồi xổm chờ, khuôn mặt xanh lè trông thấy hắn liền cười tươi như hoa.
- Chủ nhân!!!
Thanh Oa dài giọng, đạp chân sau nhảy lên cao, chân sau và chân trước duỗi thẳng trên không trung, muốn lao vào vòng tay của Lâm Phàm.
Giơ tay tát.
Bóng đen bay cái vèo dính vách đá bên cạnh.
Thanh Oa giang bốn chân, ngẹo cổ, người từ từ trượt xuống vách đá.
Rơi xuống đất rồi nó lật người lại, tinh thần phơi phới.
Thanh Oa khóc nói:
- Chủ nhân, Oa Oa rất nhớ chủ nhân!
Tuy bị đánh nhưng nó không cáu, trong tình huống hiện giờ đừng nói đánh nó, dù bị nhục nhã, vũ nhục cũng không sao cả.
Thanh Oa cực kỳ giật mình, không tin nổi, kẻ bỏ mạng mang đến bất ngờ quá lớn cho nó.
Nói giết liền giết Đế Thiên cảnh, miễn thương lượng.
Sau này mạng nhỏ của con ếch như nó toàn dựa vào kẻ bỏ mạng.
Quan hệ giữa một ếch và một người cần lôi kéo lại, trước kia nó tự cho rằng chẳng cần dựa vào ai cũng có thể trở về đỉnh cao, với tình huống hiện giờ thì không thể mơ cao quá. Nếu được kẻ bỏ mạng che chở thì đời ếch của nó rất an toàn.
Lâm Phàm nhìn Thanh Oa:
- Có việc thì nói, đừng động tay động chân.
Cái con này không thành thật.
- Chủ nhân, cái này không gọi là động tay động chân, đấy là Oa Oa nhớ chủ nhân. Lúc nãy chiến đấu làm Oa Oa sợ muốn khóc, chủ nhân xem này.
Thanh Oa dứt khoát lấy quan tài nhỏ ra:
- Oa Oa đã chuẩn bị sẵn rồi, nếu chủ nhân không đánh lại thì Oa Oa cũng không muốn sống tạm, nguyện cùng chủ nhân rời đi, làm bạn bên chủ nhân.
Nói đến chỗ đau lòng, Thanh Oa khó khăn nặn ra hai giọt lệ.
Lâm Phàm nói:
- Đừng ghê tởm nữa, tưởng ta không nhìn thấu trong bụng của ngươi sao?
Hắn đã nhìn thấu Thanh Oa, nếu thật sự tin nó mới là đồ khùng.
- Chủ nhân nói vậy là không tin tưởng Oa Oa! Oa Oa trung thành hết lòng hết dạ với chủ nhân, còn nhớ không? Ở vùng đất mạo hiểm Vạn Quật, Oa Oa vì sớm đoán tụ với chủ nhân mà liều mạng tu luyện, cuối cùng mới được gặp lại chủ nhân. Thiên địa làm chứng cho tấm lòng của Oa Oa!
Thanh Oa ngồi xổm tại chỗ, giơ chân trước lau khóe mắt như muốn khóc, khó khăn nặn hai giọt nước mắt ếch.
Lâm Phàm nhìn Thanh Oa:
- Ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi sợ không? Kẻ xâm nhập đến, có lẽ người quen của ngươi cũng đến? Nếu đúng vậy thì ngươi không cần lo, ngươi là ếch của ta, ai dám đụng vào ngươi? Đúng không nào?
Hắn nhìn thoáng qua là có thể xuyên thấu quần lót của ếch, mợ nó, ra vẻ đáng thương vì muốn tìm che chở.
Thanh Oa co giật:
- Oa, chủ nhân nói lời này khiến Oa Oa quá cảm động. Sao Oa Oa có thể để chủ nhân gặp nạn được, nếu kẻ thù đến thì Oa Oa sẽ tự vận, không cho chủ nhân chịu chút tổn thương. Nếu chủ nhân bị thương thì Oa Oa vô cùng đau lòng.
Biểu cảm của Thanh Oa phong phú, nước mắt rơi như mưa, vì cảm động.
Lâm Phàm không rảnh tám nhảm với Thanh Oa, hắn bận rộn:
- Tự đi chơi đi.
- Chủ nhân đi vui vẻ.
Thanh Oa nhìn theo Lâm Phàm khuất xa, thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm quá, nó phải chấm điểm lại từ đầu về kẻ bỏ mạng.
- Nhưng kỳ lạ, kẻ bỏ mạng rõ ràng chỉ là Đạo cảnh đỉnh mà sao bộc phát ra thực lực mạnh còn hơn Đế Thiên cảnh, vô lý.
Thanh Oa nghĩ nát óc cũng không hiểu chuyện này là sao.
Lúc trước có Đế Thiên cảnh đỉnh, cách biệt ba tiểu cảnh giới, một đại cảnh giới.
Dù là thiên tài cũng không thể khiêu chiến như vậy.
Lá bùa khinh thường nói:
- Ha ha, súc sinh da xanh, hôm nay đã thấy rõ bộ mặt thật của ngươi. Vì sống sót có thể nói những lời buồn nôn nhất, ngươi còn muốn mặt hay không?
Thanh Oa tức giận quát:
- Câm mồm! Nhà ngươi treo sau lưng ta, không cần phải làm gì, nếu ta chết thì ngươi cũng chôn cùng. Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, thái độ đó là sao?
Thanh Oa rất giận, không biết ai nuôi ra lá bùa nữa, rất đáng giận.
Còn bảo là thiên địa hình thành ra nó, đúng là gặp quỷ.
Nếu thiên địa mà tạo ra nó thì chẳng khác nào mắt bị mù.
Mật thất.
Lâm Phàm đẩy mở cửa đá lấy Tam Hoàng kiếm ra cắm ngược dưới đất.
- Trùm Tam Thanh trên trời linh thiêng, Lâm Phàm này đối xử không tệ với các ngươi, xin cho một cơ hội.
Lần này hắn chuẩn bị sẵn sàng, đã lâu không rút thăm trúng thưởng, chắc tích lũy đủ vận may rồi.
Lâm Phàm nhủ thầm:
- Liên tục rút một trăm lần.
Hắn không có lựa chọn nào khác, phải liều một phen, chắc sẽ ra nhiều thứ tốt.
[Tiêu hao một ngàn vạn điểm.
Rút được hồng kim rút thăm trúng thưởng: Đa tạ ghé thăm, cố gắng lần sau.]
Giai đoạn trước không được gì là chuyện rất bình thường, phía sau vẫn còn cơ hội.
- Nào, để ta xem ngươi muốn nuốt bao nhiêu điểm của ta mới chịu ói ra vài thứ!
Lâm Phàm không tin, cũng tức bể phổi.
Kim cương rút thăm trúng thưởng không hố như vậy.
Một ngàn vạn điểm thành bọt nước.
Vực ngoại giới.
Tinh Hải Vực.
Nơi này có phong cảnh đặc biệt, mỗi khi đến buổi tối là mây trời giăng đầy ánh sao nhấp nháy như biển sao.
Trong Tinh Hải Vực đột nhiên có một luồng sáng đen lao xuống, nó kéo cái đuôi dài, rực cháy ngọn lửa đen làm tầng mây xung quanh bị bốc hơi.
- Đó là cái gì?
Trong Tinh Hải Vực có rất nhiều thế lực.
Các đệ tử của những thế lực ngước đầu lên, không biết thứ bay vụt qua bầu trời là cái gì.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Luồng sáng đen đập xuống mặt đất làm bụi mù bốc lên che kín trời.
Từng vòng sóng xung kích lan tràn bốn phương tám hướng.
Sơn mạch, cây cối đều bị phá hủy.
Một tòa tông môn cách nơi này rất gần.
- Cái gì!?
Người trong tông môn phản ứng lại, nhanh chóng chống cự, màn sáng bao phủ quanh người.
Nhưng tất cả tan rã trước sóng xung kích, đại trận hộ tông tan vỡ trong chớp mắt.
Ầm ầm!
Chấn động không ngừng, người trong Tinh Hải Vực dều cảm nhận được dao động này.
Sắc trời tối dần, có màn đen bao phủ bầu trời, một vầng trăng đỏ quái dị treo trên cao, từng đốm huyết quang chiếu xuống bao trùm đất đai.
Vị trí va chạm đã hình thành hố sâu, có một tảng đá to thủng lỗ chỗ cắm ngược trong hố.
Răng rắc!
Đã to vỡ nát, mấy bóng người xuất hiện, bọn họ mặc trường bào màu đen có hoa văn đỏ máu.
Một người móc bình thủy tinh màu đen từ trong trường bào ra.
Chất lỏng sóng sánh trong thủy tinh hình thành vòng xoáy.
Răng rắc!
Thủy tinh vỡ nát, chất lỏng ở bên trong chảy ra, thấm vào mặt đất.
Mặt đất biến đen, lan nhanh, có từng làn khói đen bốc hơi.
Cỏ cây hoa lá còn sót lại thoáng chốc héo úa.
- Ha ha ha ha ha ha!
- Thật tuyệt, là địa điểm tốt nhất dành cho quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận