Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 956: Có món nợ phải đền

- Tổ cha nó!
- Ra đi!
- Bà nội nó!
- Ta muốn đánh người!
Trong mật thất.
Lâm Phàm giơ chân đá bay Tam Hoàng kiếm.
Không may là chân đá vào phần mũi kiếm nên chân phải đứt ngọt xớt, xương trắng hếu lòi ra, máu chảy ròng ròng.
- Mợ nó, ta đã đắc tội với ai?
Lâm Phàm nhức đầu, một ngàn vạn điểm, liên tục rút một trăm lần rồi rút được mấy thứ quỷ quái này.
- Hộc!
Lâm Phàm thở hồng hộc nhìn ba thanh kiếm bị đá ngã lăn dưới đất. Hắn lặng im, suy nghĩ rất nhiều, lại gần cầm Tam Hoàng kiếm cắm lại.
- Xin lỗi, là lỗi của ta, ta không nên đá bay. Trùm Tam Thanh, Lâm Phàm này không phải loại người quê quá hóa khùng, mới rồi là chân phải mất kiểm soát.
Rút thăm trúng thưởng, diệu không thể tả.
Tế bái trùm Tam Thanh, huyền diệu khó giải thích, không thể quá càn rỡ, nếu không thì vận rủi đầy mình, tiêu hết điểm chưa chắc rút được thứ tốt.
Nhưng hắn muốn điên.
Một ngàn vạn điểm.
Nhìn xem hắn rút được gì?
Đan dược.
Công pháp bình thường.
Binh khí tàm tạm.
Những thứ này có lẽ là đồ tốt với người khác, nhưng là rác với Lâm Phàm, hắn chỉ muốn chết cho rồi.
Lâm Phàm quê quá hóa giận, hăm dọa:
- Người khôn không nói tiếng lóng, trùm Tam Thanh, ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng, nếu vẫn không rút trúng thứ tốt thì các ngươi có tin là ta chết trước mặt các ngươi không?
Một ngàn vạn điểm không phải gió to thổi tới, là hắn dựa vào đôi tay đập từng tên một kiếm về.
Đế Thiên cảnh chỉ có cỡ ba mươi vạn điểm, phải chém giết ba mươi mấy người mới đủ một ngàn vạn.
Cho đến bây giờ Lâm Phàm chỉ giết ba Đế Thiên cảnh, còn bị hắn thả chạy một tên, ngẫm lại hắn một đường đi tới chịu bao nhiêu cực khổ.
Hắn còn phải nuôi cả gia đình nữa, áp lực rất lớn.
Lâm Phàm mặc niệm:
- Liên tục rút một trăm lần.
Hắn không phục, không cam tâm.
Bỏ một ngàn vạn điểm vào đã thành bọt nước, lặp lại lần thứ hai, hắn không tin không được thứ tốt.
Trước kia rút thăm dưới loại kim cương, liên tục rút một trăm lần có thể rút được thứ tốt.
Còn bây giờ thì sao?
Ném điểm vào không nổi lên bọt nước, khiến người quá tuyệt vọng.
[Tiêu hao một ngàn vạn điểm.]
Lâm Phàm trơ mắt nhìn số điểm mình đổ mồ hôi sôi nước mắt tích góp bị hồng kim rút thăm trúng thưởng đáng ghét há mồm máu nuốt chửng.
Không nói chuyện, yên lặng chờ đợi.
Hồng kim rút thăm trúng thưởng, từ lúc nó xuất hiện đến bây giờ Lâm Phàm ít khi sử dụng, chủ yếu là vì rút một lần mất mười vạn điểm, rút lắt nhắt sẽ không lấy được thứ tốt, liên tục rút thì mới rút được thứ khiến mình vừa lòng.
Đan dược.
Binh khí.
Công pháp.
Và một số thứ kỳ lạ khác.
Nhưng đều không phải thứ hắn cần.
Rào rào!
Lâm Phàm không nói chuyện, nhìn ba thanh kiếm cắm ngược ở chỗ đó, sao cứ cảm thấy thật chói mắt.
- Đây là muốn buộc người đến đường cùng. Lâm Phàm này nói được thì làm được, chưa bao giờ lừa ai.
Lâm Phàm đứng dậy, keng một tiếng rút kiếm Thái Hoàng lên đặt ngang cổ.
- Xem như các ngươi giỏi, hãy xem ta chết trước mặt các ngươi như thế nào!
Xoẹt phập!
Một kiếm giải quyết mình, ngã cái rầm xuống đất.
Mười giây sau.
Lâm Phàm tỉnh lại, tinh khí thần đến đỉnh, trạng thái phục hồi bình tĩnh, bất mãn gì cũng tan biến, hắn không thấy tức giận vì không rút được thứ tốt.
- Chỉ có hai ngàn vạn mà muốn rút được thứ tốt, hồng kim rút thăm trúng thưởng cũng không có gì lạ.
Tự xử xong trạng thái của hắn tốt lên, tâm thái cũng bình tĩnh lại.
Lâm Phàm búng mũi kiếm, búng giọt máu dính trên kiếm bay đi.
Lại cắm kiếm xuống.
- Trùm Tam Thanh, mới rồi tâm ma nảy sinh, ta lúc ấy không phải ta thật sự, chúng ta làm lại, dù không rút được thứ tốt cũng không trách các ngươi.
Lâm Phàm mặc niệm:
- Liên tục rút một trăm lần.
[Tiêu hao một ngàn vạn điểm.
Rút thăm hồng kim: Chúc mừng rút trúng thẻ thăng cấp công pháp thần giai (có thể chỉ định một môn công pháp tăng lên đến thần giai)]
Không sai.
Khởi đầu tốt đẹp.
Hắn tu luyện công pháp tạp nhưng đều là ngạnh công, công pháp quan trọng nhất thì toàn là phẩm chất thấp, nên có thẻ thăng cấp công pháp là rất quan trọng.
[Rút thăm hồng kim: Chúc mừng rút trúng thẻ thăng cấp công pháp thần giai.]
- Rất tốt.
Không ngờ khởi đầu tốt đẹp một lần rồi lại đụng tới nữa.
Tuy không phải buff cấp vĩnh hằng nhưng làm người không thể quá tham lam, hắn không tham lam chút nào, bình tĩnh đối mặt những chuyện này.
Trống.
Trống.
Hắn không hoảng, rút thăm trúng thưởng vốn là như vậy, có thứ tốt thì cũng có khi không được gì.
[Rút thăm hồng kim: Chúc mừng rút trúng thẻ thăng cấp công pháp tiên giai.]
Trời ạ.
Lâm Phàm ngây người, hắn biết vận may đã đến nhưng không ngờ hên đến thế, muốn cản lại cũng không được.
Lâm Phàm thầm rít gào trong lòng:
- Cho một buff vĩnh hằng nào!
Đã lâu không ra buff, hắn rất nhớ. Nhưng không thể mơ xa, nếu không có cũng chẳng sao, về sau vẫn có cơ hội.
Trống.
Trống.
Trống.
Dường như hắn đã dùng hết vận may.
[Rút thăm hồng kim: Chúc mừng rút trúng buff cấp vĩnh hằng có món nợ phải đền.]
Lâm Phàm ngây ra, không xem hiểu ý nghĩa của buff này, về mặt chữ thì dễ hiểu nhưng hắn không tưởng tượng tác dụng của nó là gì.
[Có món nợ phải đền: Buff mang tính tự động cưỡng ép, khi ai đó làm ra việc gì không tốt với ký chủ là sẽ gánh nợ nần, có thể tùy cơ cướp lại thứ đối phương nợ.]
- Không hiểu.
Tuy có thuyết minh nhưng Lâm Phàm vẫn hoang mang, không rõ buff này là thế nào.
Thôi kệ, có còn hơn không.
Siêu may mắn, lần thứ ba liên tục rút trăm lần đã rút được nhiều thứ tốt.
- Ha ha ha ha ha ha!
Lâm Phàm cười bước tới gần Tam Hoàng kiếm:
- Trùm Tam Thanh, bái các ngươi tuyệt đối không sai. Ngẫm lại Lâm Phàm này lưu lạc tha hương, trừ các ngươi sẽ giúp ta ra thì còn ai chịu giúp? Thôi không nói nữa, nói nhiều rất giả tạo.
- Thăng cấp!
Lâm Phàm dùng ngay thẻ thăng cấp công pháp, phải tăng Thất Thần Thiên Pháp lên.
- Ưm.
Lâm Phàm dùng hết thẻ thăng cấp công pháp mà mình có, lực lượng mạnh mẽ ngưng tụ trong thân thể, chuẩn bị tùy thời bùng nổ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
- Ôi mợ, dữ dội vậy sao?
Lâm Phàm không ngờ tăng hai môn công pháp lên đẳng cấp tiên giai sẽ bộc phát ra lực lượng to lớn đến vậy, làm hắn ngạc nhiên vô cùng.
Lấy Lâm Phàm làm trung tâm, vằn xung lực khuếch tán ra.
Nguyên Vô Địch phong rung rinh.
- Chuyện gì xảy ra?
Các đệ tử Vô Địch phong ngạc nhiên, không biết xảy ra chuyện gì.
Lữ Khải Minh thì rất rõ ràng, gã trấn áp các sư đệ, sư muội đừng hốt hoảng, gã biết đây là sư huynh gây ra.
- Lợi hại, tu vi của sư huynh lại tiến bộ.
Lòng kính nể của Lữ Khải Minh dành cho sư huynh dâng trào như sông biển, kéo dài không dứt.
. . .
- Môn công pháp Thất Thần Thiên Pháp này nếu có thể lên thêm một bậc thì sẽ rất mạnh, phát triển vô hạn.
Lâm Phàm cảm nhận lực lượng trong người, tế bào bắt đầu cắn nuốt sức mạnh chuyển hóa thành nội tình.
Nội tình Đạo cảnh của hắn bây giờ siêu khổng lồ, muốn lên đến Đế Thiên cảnh còn phải đi chặng đường dài thênh thang.
Nhưng điều này cũng đại biểu hắn có khả năng vô hạn, hắn có thể vượt cấp chiến đấu đập nát đối phương vì mỗi lần thăng cấp toàn là chồng nội tình lên đến đỉnh.
Với nội tình của hắn hiện giờ có thể cho không biết bao nhiêu người thăng cấp lên Đế Thiên cảnh.
Kỳ Thú phong.
Nơi ở của Thú Nhạc trưởng lão, một trong các trưởng lão của Viêm Hoa tông.
Trong nhà.
Thú Nhạc trưởng lão đang tu luyện, chợt tinh thần rung lên, huyết mạch liền nhau rung động.
Thú Nhạc trưởng lão ngước đầu lên, một ngọn đèn luôn đặt trên thớt lập lòe đốm lửa như tùy thời vụt tắt.
- Nhi ơi!
Thú Nhạc trưởng lão vội thoát khỏi trạng thái tu luyện, tay che cạnh ngọn nến.
Đây là đèn sinh mệnh của nhi tử, được Thú Nhạc trưởng lão tự tay tạo ra.
Đèn tắt, nhi chết.
Giờ ánh nến lập lòe đã nói lên nhi của lão đang rất nguy hiểm, rất có thể sắp chết.
Nhi của lão cũng là một trong phong chủ của Viêm Hoa tông.
Thú Tiểu Sơn.
Đệ tử tông môn không biết phong chủ của Thần Thú phong là nhi tử của lão, họ luôn cho rằng gã là đệ tử thân truyền của Thú Nhạc trưởng lão.
Đương nhiên tông chủ và nhóm sư huynh biết bí mật kia.
Mặt Thú Nhạc trưởng lão đỏ ửng, há mồm phun tinh huyết nhuộm đỏ ngọn đèn.
Xèo xèo xèo!
Máu hòa vào, bị nuốt chửng.
Thú Nhạc trưởng lão kêu lên:
- Nhi, có nghe được không?
Không có đáp lại.
Thú Nhạc trưởng lão lần nữa phun tinh huyết, mặt tái nhợt, tinh khí thần giảm thấp nhiều.
- Nhi ơi!
Từ đèn sinh mệnh phát ra tiếng nói lúc ngừng lúc nối, hơi hoảng loạn:
- Phụ thân, cứu mạng! Nhi ở Tinh Hải Vực!
Sau đó không còn tiếng động.
- Tinh Hải Vực?
Thú Nhạc trưởng lão ngây người, nơi đó hình như cách Nguyên Tổ vực rất xa, lão không ngờ hài nhi của mình sẽ đi nơi xa như thế.
Thú Nhạc trưởng lão cố gắng liên lạc nhưng trong ngọn đèn sinh mệnh không có tiếng trả lời.
Chỉ có một khả năng, đó là chỗ hài nhi ở đã bị ngăn cách hoàn toàn.
Thú Nhạc trưởng lão lặng im giây lát, nuốt vài viên đan dược ổn định hơi thở, đẩy mở cửa phòng, bước ra ngoài.
Một con Tri Tri Điểu bay lượn trên trời, một phần tin tức rơi xuống.
- Tinh Hải Vực bị vật thể chưa biết va chạm, không còn trời xanh, các thế lực lớn bị hủy, không người sống sót, đã thành một mảnh quỷ vực.
Đọc nội dung này, người Thú Nhạc trưởng lão lảo đảo suýt té xuống đất chết ngất. Nhưng lão gắng đứng vững, bước đi nhanh hơn.
Tri Tri Điểu rải rác giới vực truyền bá tin tức.
Khi mọi người đọc nội dung đều run lẩy bẩy.
Tinh Hải Vực, giới vực lớn vậy mà chìm trong hắc ám.
Thiên hạ kinh.
Bọn họ biết đây là kẻ xâm nhập làm.
Có người hận, có người giận, nhưng không ai dám đi.
Két két!
Lâm Phàm đẩy mở cửa đá, đứng trên đỉnh núi hít sâu một hơi.
- Không khí thật là tươi mát!
Tuyệt vời, tâm tình vui sướng.
Rút thăm trúng thưởng không uổng phí.
Nội tình còn thiếu chút nữa.
Nhanh, rất nhanh sẽ đến Đế Thiên cảnh.
Lữ Khải Minh bước nhanh đến:
- Sư huynh, Thú Nhạc trưởng lão muốn gặp sư huynh, rất gấp!
Lâm Phàm sửng sốt:
- A?
Hắn và Thú Nhạc trưởng lão không tiếp xúc nhiều, trưởng lão này khá điệu thấp, không giống nhóm Hỏa Dung trưởng lão suốt ngày xòe tay lấy đồ của hắn.
- Mời vào đi.
Tuy hắn không biết có chuyện gì nhưng có thể chờ xem tình huống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận