Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 957: Nhiều người chạy có khí thế

Thú Nhạc trưởng lão vội vàng đến, nhìn từ xa có thể thấy sắc mặt lo rầu cỡ nào.
Giọng nói phát ra từ đèn sinh mệnh đã làm lão hoảng hốt, chỉ có cách duy nhất là tìm Lâm Phàm.
Tuy lão là trưởng lão của Viêm Hoa tông nhưng sau khi vực ngoại giới dung hợp, lão hiểu rõ cách biệt về thực lực. Với thực lực của lão mà muốn đi tìm nhi tử là vô vọng, có lẽ chưa đến nơi đã chết ở nửa đường.
- Lâm phong chủ, có chuyện muốn nhờ!
Người chưa đến trước mặt đã bối rối nhờ vả.
Lâm Phàm nhủ thầm:
- Trời, lại không có chuyện tốt.
Quả nhiên, không ra thì thôi, vừa bước ra là đụng chuyện ngay.
Không được, phải từ chối, bản phong chủ không phải đội viên cứu hỏa.
Thú Nhạc trưởng lão sắp đến trước mặt Lâm Phàm thì bị vướng chân vào cục đá nhỏ nhô lên.
- Lâm phong chủ . . .
Thú Nhạc định tới gần nhờ vả Lâm phong chủ nhưng bỗng nhào tới trước, hai đầu gối quỳ trước mặt hắn, hai tay đụng vào giày của hắn.
Lâm Phàm ngây người:
- Cái này . . .
Làm sao ngờ được Thú Nhạc trưởng lão chưa nói gì đã quỳ trước mặt, bảo hắn làm sao từ chối này?
Lữ Khải Minh cũng bất ngờ:
- Việc này . . .
Gã không ngờ Thú Nhạc trưởng lão sẽ quỳ trước mặt sư huynh.
Không phải thấy lạ vì cá tính của Thú Nhạc trưởng lão cương cường, mà vì lão là sư đệ của lão sư, nói sao cũng không nên quỳ trước mặt đồ nhi của sư huynh, không thì mặt mũi của Thiên Tu trưởng lão biết đút vào đây? Nếu thấy cảnh này sẽ nghĩ sao?
Thú Nhạc trưởng lão cũng hóa đá. Sao quỳ xuống rồi? Không thể được, nếu bị Thiên Tu sư huynh thấy sẽ ăn mắng.
Thú Nhạc trưởng lão đang định đứng dậy thì Lâm Phàm vươn tay vội dìu lão lên:
- Trưởng lão làm lễ lớn như vậy là quá nặng, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, đừng làm vậy. Trưởng lão là sư đệ của lão sư của ta, nếu để lão sư nhìn thấy sẽ rất thất vọng với ta.
Lâm Phàm buông tiếng thở dài, không đợi Thú Nhạc trưởng lão nói gì đã nói tiếp:
- Thôi, trưởng lão hành lễ lớn như vậy mà ta còn từ chối thì kỳ cục. Có gì cứ nói ra, miễn ta có thể làm được tuyệt đối không từ chối.
Hắn biết làm sao bây giờ, Thú Nhạc trưởng lão chưa nói rõ ra đã quỳ xuống.
May mắn hắn nhanh tay nhanh mắt, nếu như bị lão sư trông thấy thì khó giải thích. Nhưng buộc trưởng lão làm đến mức này chắc chắn không phải việc nhỏ.
Kỳ lạ, trưởng lão luôn ở trong tông môn, sư huynh đối xử với lão rất tốt, sao lão gặp rắc rối gì được? Không đoán ra, có vấn đề.
Thú Nhạc trưởng lão cố gắng giải thích:
- Lâm phong chủ, mới rồi sơ sẩy bị sẫy chân.
Lâm Phàm cười nói:
- Tốt, lý do này tốt, đúng rồi, bị sẫy chân. Không sao, may mắn tốc độ của ta nhanh, không ai thấy, Thú Nhạc trưởng lão không cần lo cho ta.
Câu giải thích này khiến hắn nhìn cao đối phương, sao trước kia không phát hiện trừ lão sư ra các sư đệ dưới tay của lão sư còn có người hiểu lý lẽ như vậy.
Tốt, tốt lắm.
Thú Nhạc trưởng lão câm nín, muốn giải thích kỹ hơn nhưng nhớ đến nhi tử bị kẹt trong vùng đất mạo hiểm là tim lão đau nhói.
Bị hiểu lầm nhưng lão không giải thích, quỳ thì quỳ, miễn cho nhi tử trở về thì có quỳ cũng chẳng sao.
Lâm Phàm hỏi:
- Thú Nhạc trưởng lão, ngày thường trưởng lão ở Kỳ Thú phong không ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì mà khiến trưởng lão vội vã như vậy?
Trưởng lão tông môn trừ một số khá sống động ra, mấy trưởng lão khác sinh hoạt điệu thấp vô cùng.
Thú Nhạc trưởng lão rất hiếm lộ mặt, trừ đôi khi thấy bóng người ra cơ bản không tiếp xúc nhiều.
Thú Nhạc nhìn Lâm Phàm, tích lũy tình cảm.
Lão có một nhi tử, vốn muốn cho nhi tử tranh cướp vị trí tông chủ. Sau đó Lâm Phàm ngang trời xuất hiện, trấn áp mọi người, càng được sư huynh xem trọng, nên lão kêu nhi tử yên phận làm phong chủ, về sau trở thành trưởng lão phụ trợ cho Lâm Phàm là được.
Chúng ta không tranh.
Bởi vậy, Thú Nhạc trưởng lão ru rú trong Kỳ Thú phong, hiếm khi bước ra ngoài.
Thú Nhạc trưởng lão sốt ruột như lửa cháy đến nơi:
- Lâm phong chủ, làm ơn cứu nhi tử của ta!
Mỗi giây là giày vò lão sâu thêm.
Lâm Phàm sửng sốt, khó hiểu hỏi:
- Cứu ai?
Theo hắn biết thì trưởng lão trong tông môn toàn là nam giới độc thân.
Lữ Khải Minh cũng bất ngờ nhìn trưởng lão. Trước kia gã là đệ tử bình thường nhưng cũng hiểu đôi chút tình hình trong tông môn, các trưởng lão vì phát triển tông môn nên vứt bỏ tình cảm nhi nữ.
Lâm Phàm hỏi:
- Nhi tử của trưởng lão là ai?
- Thần Thú phong, Thú Tiểu Sơn.
Khi Thú Nhạc trưởng lão nói ra cái tên thì Lâm Phàm và Lữ Khải Minh xoe tròn mắt.
Cái tên bề ngoài khờ ngốc đó là nhi tử của Thú Nhạc trưởng lão?
Thú Nhạc trưởng lão sốt ruột nói:
- Lâm phong chủ, chuyện này nói ra dài dòng, nhưng hắn đúng là nhi tử của ta. Ta mới nhận được tin Tinh Hải Vực đã trở thành quỷ vực, nhi tử của ta còn ở bên trong, chưa chết. Ta vốn định tự mình đi, nhưng tu vi của ta dù có đi cũng không làm được gì, nên cầu xin Lâm phong chủ giúp giùm, sau này có phải làm trâu làm ngựa ta cũng không than một tiếng!
Lữ Khải Minh luôn suy nghĩ về chuyện của Thú Nhạc trưởng lão, khi biết Thú Tiểu Sơn là nhi tử của trưởng lão thì gã đã hiểu.
Hèn gì trước kia Thú Nhạc trưởng lão tốt với Thú Tiểu Sơn đến thế, hóa ra là có lý do.
Nhưng không ai biết chuyện này, chắc còn ẩn khuất gì ở trong.
- Tinh Hải Vực trở thành quỷ vực?
Lâm Phàm bận rút thăm trúng thưởng trong mật thất nên chưa biết chuyện này.
Thú Nhạc trưởng lão nhanh chóng lấy ra bản tin Tri Tri Điểu.
Lâm Phàm đọc, hơi sững sờ, hắn không ngờ sẽ biến thành như vậy.
Tinh Hải Vực cách hơi xa nhưng dù gì là giới vực lớn, nơi đó có nhiều thế lực lớn. Giờ Tinh Hải Vực biến thành như vậy chắc liên quan đến kẻ xâm nhập.
Không có việc của Thú Nhạc trưởng lão thì tạm thời Lâm Phàm sẽ không nhúng tay vào, nhưng trưởng lão đã xin nhờ thì hắn phải hỏi một tiếng.
Hơn nữa cái quỳ vừa rồi là chân thân, lễ quá lớn.
Lâm Phàm hỏi:
- Ừ, được rồi, nói sao thì hắn cũng là sư đệ của ta, nếu đã gặp nguy hiểm thì ta không thể khoanh tay ngồi nhìn. Nhưng Tinh Hải Vực lớn như vậy, ta làm sao tìm được?
Thú Nhạc trưởng lão lấy đèn sinh mệnh ra:
- Lâm phong chủ, đây là đèn sinh mệnh của hắn, nó sẽ chỉ dẫn cho Lâm phong chủ.
Thứ này khá hiếm lạ, tông môn không cần dùng, Thú Nhạc trưởng lão lo cho Thú Tiểu Sơn nên tự tay chế tạo.
- Được rồi, yên tâm, ta sẽ tự mình đi ngay bây giờ, có thể chống chọi tới khi ta đến hay không phải xem tạo hóa của chính hắn.
Lỡ như số của đối phương ngắn ngủi, khi hắn đến thì đã buông xuôi hai tay, kết quả khiến người bất đắc dĩ.
Thú Nhạc trưởng lão không nói chuyện, lòng thầm cầu nguyện.
Nhi ơi, mạnh mẽ lên, cố chống chọi.
- Đi trước, yên tâm đi.
Dứt lời, Lâm Phàm bay lên trời, biến mất trong tông môn.
Thú Nhạc trưởng lão thở phào:
- Phù.
Tuy chưa thấy kết quả nhưng Lâm phong chủ đã lên đường nói lên có hy vọng.
Lữ Khải Minh trợn to mắt hỏi:
- Thú Nhạc trưởng lão, trưởng lão có hài nhi tử bao giờ?
Hơi kinh người, nếu Thú Nhạc trưởng lão không tự nói ra thì Lữ Khải Minh không tin được.
Thú Nhạc trưởng lão buông tiếng thở dài:
- Ài, nói thì rất dài dòng.
Sau đó Thú Nhạc trưởng lão ngậm miệng không nói tiếp.
Lữ Khải Minh thầm rít gào:
- Dù dài dòng cũng kể đi chứ! Không nói ra thì ai biết có dài dòng hay không?
Tinh Hải Vực.
Tốc độ của Lâm Phàm siêu nhanh, phá vỡ tốc độ trung bình. Khi xuyên qua hắn nghi ngờ phải chăng đã đụng vào sông dài thời gian, đương nhiên đó chỉ là suy đoán thoáng qua của hắn.
Lâm Phàm thấy bên dưới có người, tụ thành từng nhóm từ Tinh Hải Vực đi ra ngoài, dù cách rất xa vẫn thấy rõ hình tượng chật vật của họ.
Lâm Phàm từ trên cao đáp xuống, thấy vẻ mặt đám người khủng hoảng, hình như bị cái gì làm cho sợ hãi, như chim sợ cành cong.
Lâm Phàm hỏi:
- Này, các ngươi trốn ra từ Tinh Hải Vực?
Nhìn bộ dạng của đám người này thì chắc không nhầm lẫn được.
- Là cái gì hù bọn họ sợ đến mức này? Thú vị.
Nói sao thì Tinh Hải Vực là giới vực lớn, cường giả ở bên trong nhiều như mây, không thiếu cường giả Đạo cảnh đỉnh. Dù có bị kẻ xâm nhập đánh hội đồng cũng không đến mức thảm như vậy chứ.
- A!
Tiếng nói của Lâm Phàm làm bọn họ sợ run bắn người, sau đó bỏ chạy càng nhanh hơn.
Bọn họ không muốn nói chuyện với ai, dường như chậm chân sẽ xảy ra chuyện lớn.
Lâm Phàm cau mày, không thân thiện vậy sao? Hỏi thăm tình huống thôi mà bị cả đám lơ đẹp, thật là không lễ phép.
Có một lão nhân ở trong đám người khủng hoảng nói:
- Người trẻ tuổi, nhanh chóng chạy đi, đừng vào Tinh Hải Vực! Chỗ đó rất nguy hiểm, kinh khủng khiếp lắm!
Tu vi của lão không cao nhưng cũng cỡ Đại Thánh cảnh, nhìn bộ dạng của lão bây giờ đâu còn phong thái của Đại Thánh cảnh, trông như nạn dân chạy nạn.
Lâm Phàm hỏi:
- Bản phong chủ biết, nhưng lão có thể nói cho bản phong chủ rằng nguy hiểm như thế nào không?
Lão nhân lắc đầu, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng:
- Người trẻ tuổi, đừng hỏi ta, ta cũng không biết, siêu khủng bố.
Lâm Phàm muốn đánh người:
- Lão không biết thì sao nói là khủng bố?
Lão nhân này hài thật, nói chuyện mâu thuẫn trước sau.
Lão nhân sửng sốt nói:
- Ta không biết, thấy bọn họ bỏ chạy, la lên khủng bố nên ta chạy theo.
Câu trả lời làm Lâm Phàm câm nín.
Người ta chạy nên lão cũng hùa theo chạy, người ta nói khủng bố, lão bắt chước nói khủng bố.
Nhìn đám người này xem, chạy vắt giò lên cổ, tiếc nuối mình không mọc thêm nhiều chân.
Hỏi đám người này sẽ không được thông tin gì, mọi thứ phải dựa vào chính mình.
Lâm Phàm không hỏi nhiều, lao đi xa.
Lão nhân không nỡ nhìn thanh niên trai tráng mất mạng sống:
- Người trẻ tuổi, đừng tìm đường chết, mau cùng chúng ta chạy thôi, Tinh Hải Vực đã tiêu rồi!
Nào ngờ người trẻ tuổi này cứng đầu như thế, quyết không quay đầu lại.
- Ài, mọi người đều nói khủng bố thì chắc là thật. Thôi bỏ, không nghe người ta khuyên sẽ mất mạng. Này, các ngươi chờ ta với! Cùng nhau chạy, nhiều người chạy có khí thế hơn!
Lão nhân cắm cổ chạy theo đám đông, tuy lão không thấy có thứ gì khủng bố nhưng tình cảnh kia hù sợ lão.
Chốc lát sau.
Lâm Phàm từ trên cao đáp xuống, nhìn tình huống trước mắt làm hắn ngây người.
- Cái chuyện . . . quái quỷ gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận