Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 959: Xin hãy giữ bản thân

Bốn phía tối tăm, cho người cảm giác âm u khủng bố.
Lâm Phàm không thường trải qua cảnh như vậy, nhưng đã thấy nhiều trong phim ảnh kiếp trước.
Trong lòng Lâm Phàm suy nghĩ nhiều khả năng.
Có lẽ khi quay đầu lại khuôn mặt của đứa bé siêu đáng sợ.
Đến gần đứa bé, bên tai nghe âm thanh như có người đang hát, giọng non nớt, nghe là biết phát ra từ miệng đứa bé.
Lâm Phàm đứng sau lưng đối phương:
- Bạn nhỏ, ngươi ngồi một mình vẽ vời ở đây sao? Người lớn đâu rồi?
Lâm Phàm rất thân thiện, xem bóng lưng chắc bạn nhỏ này cũng đáng yêu, nó mặc áo khoác ngắn cho cảm giác như vậy.
Âm thanh ngân nga không dứt.
Đứa bé vẫn ngồi yên tại chỗ.
- Thúc thúc, đang gọi ta?
Đứa bé từ từ quay đầu lại, ngữ điệu trở nên âm u.
Quả nhiên, khi mặt nó quay lại hoàn toàn thì đập vào mắt là khuôn mặt già nhăn nheo, chất lỏng dính đặc chảy xuống, da tái xanh như ngâm trong nước.
Đặc biệt là đôi mắt, tròng trắng mắt trắng xóa, có thể thấy gân xanh ở bên trong.
Lâm Phàm reo lên:
- Trời, quả nhiên bị ta đoán trúng!
Hắn đã nói mà, chỉ số thông minh của hắn tuyệt đối không thấp, hễ vận động não là hắn sẽ trở nên siêu thông minh, cảnh này đã chứng minh sự thật đó.
Lâm Phàm khẽ thở dài, lại gần sờ khuôn mặt nhỏ của đối phương:
- Đúng rồi, kêu ngươi. Đứa bé tội nghiệp, ngươi đã trải qua cuộc sống tàn khốc cỡ nào, tuổi nhỏ mà mặt già chát, nhìn làn da này xem, như vỏ cây già. Có phải bị ngược đãi không?
Lâm Phàm thấy gai mắt, xem tình huống thì rõ ràng đứa bé bị bóc lột, chứ không tại sao bề ngoài tàn tạ đến thế.
Động tác của Lâm Phàm làm đứa bé ngây người.
Theo tình huống thông thường thì người bình thường thấy khuôn mặt của nó nên sợ teo tim, dứt khoát bỏ chạy mới đúng.
Rồi nó sẽ đứng dậy, vẫy tay với bóng người phía xa, rơi vào vòng tròn mãi mãi không thể thoát khỏi tay nó.
Tình hình hiện giờ làm nó không biết nên làm sao, chưa gặp bao giờ, sốt ruột.
Ai có thể nói cho nó cách làm không?
Lâm Phàm nhéo mặt đối phương, tay dính chất lỏng đặc quánh, hắn chùi tay vào quần áo mới tinh của đứa bé.
- Bạn nhỏ, tại sao không nói chuyện? Có phải đang lo điều gì? Nếu vậy thì đừng lo, tuyệt đối không sao đâu.
Lâm Phàm cảm giác kẻ xâm nhập rất biến thái, tuổi nhỏ đã có bộ dạng như vậy, bạn nói xem người có chút lương tâm nỡ lòng nào xuống tay?
Đau lòng quá.
Trầm tư thật lâu.
- Ngươi không sợ ta sao?
Giọng của đứa bé rất lạnh, cảm giác càng thêm tà ác, sự lạnh lẽo có thể đánh sâu vào tim đối phương.
Nhưng Lâm Phàm không sợ cả tâm ma thì sợ gì mấy thứ này?
Đừng đùa.
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:
- Sợ cái gì? Khuôn mặt của ngươi sao? Nếu vậy thì đừng lo, ngươi không biết khuôn mặt của mình cá tính cỡ nào, làm người ta đau lòng bao nhiêu.
Lâm Phàm không biết nên nói sao, hắn không ra tay ngay khi vừa chạm mặt là vì vóc dáng của đối phương thấp bé, nhìn liền biết là con nít. Xuống tay với con nít không phải tính cách của hắn, đương nhiên nếu ghét quá sẽ tặng đối phương một bộ quyền.
Đứa bé ngây người, ánh mắt khác lạ nhìn sinh linh trước mắt, chưa từng có ai nói lời như vậy với nó, chưa từng có.
Lâm Phàm hỏi:
- Này tiểu tử, ta nói nhiều như vậy với ngươi mà sao không có chút biểu cảm nào vậy?
- A?
Đứa bé nhìn Lâm Phàm, sau đó sờ mặt mình, lẩm bẩm:
- Mặt của ta thật sự có cá tính vậy sao?
Lâm Phàm hỏi:
- Ừ, rất có cá tính, ngươi chưa bao giờ phát hiện sao?
Đứa bé lắc đầu nói, phản ứng trông bình thường, giọng trở nên non nớt, không âm trầm nữa:
- Không, chưa từng có ai nói chuyện với ta. Khi ta xuất hiện trước mặt người khác, bọn họ hoặc là muốn giết ta hoặc bị ta hù sợ bỏ chạy sau đó bị ta giết.
Lâm Phàm nói:
- Vậy hả, xem ra ánh mắt của đám người kia không được tốt. Bản phong chủ thì thấy rất tốt, tiếp tục đi, phải giữ bản thân, đừng dễ dàng thay đổi mình biết chưa?
Lâm Phàm chợt phát hiện đứa bé này hơi tội nghiệp.
Đứa bé không tấn công Lâm Phàm mà thắc mắc nhìn hắn:
- Được, ta sẽ tiếp tục giữ như vậy, nhưng ngươi là ai?
Nó chưa bao giờ gặp sinh linh nào chịu nói chuyện với nó, làm nó có cảm giác mới mẻ chứ không táo bạo như mọi khi.
- Bản phong chủ hả, là phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông, người chính nghĩa nhất cõi đời, vừa tràn ngập tình yêu. Tiểu tử, biết cái gì gọi là chính nghĩa và tình yêu không?
Khí chất của Lâm Phàm thay đổi, tự động tỏa ra khí chính nghĩa, khí chất đó mạnh mẽ cảm nhiễm mọi người.
Đứa bé lắc đầu nói:
- Chưa nghe qua.
Nó chưa từng nghe về tông môn này.
Lâm Phàm hỏi:
- Không nghe qua là chuyện rất bình thường, tình huống của ngươi là thế nào? Nơi này bị làm sao? Vì sao ngươi tới đây?
Gặp một người biết nói thật là không dễ dàng.
Tinh Hải Vực nói thay đổi liền thay đổi, biến thành vùng khỉ ho cò gáy.
Đứa bé nói:
- Ta không phải tình huống thế nào, ta là tinh quái của Quỷ tộc, Quỷ Nguyên Khí Tức rơi ở chỗ này nên ta đi ra.
Nó luôn như thế này, Quỷ Nguyên Khí Tức là nhà của nó, rơi ở chỗ nào là nó xuất hiện ở nơi đó.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, hơi hiểu.
Kẻ xâm nhập buông xuống Tinh Hải Vực chắc là Quỷ tộc, rồi ném Quỷ Nguyên Khí Tức thả những tinh quái ra.
Hắn hiểu rồi.
Lâm Phàm nói:
- Ừm, vậy thì tốt, hết chuyện gì, ngươi tự chơi đi. Sau này gặp người tràn ngập chính nghĩa như ta thì ngươi hãy đi ra, hiểu chưa?
Lâm Phàm tha cho tiểu tinh quái này, vật nhỏ khá tốt, không sợ hơi thở phong chủ Vô Địch phong của hắn, còn bình tĩnh nói chuyện với hắn là giỏi rồi.
Tiểu tinh quái hỏi:
- Ngươi sắp rời đi? Nơi này rất nguy hiểm, hay là để ta mang ngươi đi chỗ ngươi muốn đi?
Lần đầu tiên nó gặp sinh linh như vậy, cảm giác khá thú vị, cảm giác được người ta khen thật tuyệt, trong lòng có cảm giác chưa từng có.
Lâm Phàm nhìn đối phương:
- Ngươi? Nơi ta đi khá nguy hiểm, ngươi có chắc mình theo được không?
Tiểu tinh quái cúi đầu nhìn ngón tay, chần chừ, nhưng rất nhanh ngước đầu lên, kiên quyết nói:
- Được, ta sẽ đưa ngươi đi qua. Nơi này có rất nhiều kẻ hung mãnh, nếu chỉ có một mình ngươi thì ta sợ ngươi sẽ bị bọn họ tổn thương, hãy để ta đưa ngươi đi qua.
Lâm Phàm cười nhéo mặt tiểu tinh quái:
- Được rồi, thật là đứa nhỏ đáng yêu.
Ngón tay hắn lại dính chất lỏng đặc, hắn lén lau vào áo của tiểu tinh quái.
Một người một tinh quái lên đường, họ không đụng phải vấn đề gì.
Có lẽ vì tiểu tinh quái nên một số thứ muốn nhảy ra đều tạm núp vào.
Tiểu tinh quái đi ở phía trước nói:
- Phía trước là địa bàn của tinh quái bùn, hắn rất dữ, nhưng không sao, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Vóc dáng của tinh quái tuy lùn nhưng có phong phạm làm trùm.
Lâm Phàm xem xét đèn sinh mệnh, rất nhanh sẽ đến nơi.
Tiểu tinh quái hơi căng thẳng nhưng cố gắng ra vẻ bình tĩnh kêu lên:
- Tinh quái bùn, ta mang bằng hữu của ta đi qua, ngươi đừng đi ra, nếu không thì ta sẽ không khách khí với ngươi!
Lâm Phàm cười cười, cảm giác thú vị.
Hắn phát hiện trong này có một số vật nhỏ trông cũng đáng yêu, không khủng bố như đã tưởng.
- Đây xem như khám phá mới.
Rất nhanh có luồng sáng âm u lấp lóe, mặt đất trở nên dính đặc, nổi bong bóng.
Tiểu tinh quái sợ chết khiếp, nó chỉ là tinh quái nho nhỏ, làm sao đánh lại tinh quái bùn? Nhưng đã nói sẽ mang Lâm Phàm đi qua thì nó phải làm được, đã vỗ ngực ra vẻ ta đây thì dù đụng phải sắt cũng quyết chui qua.
Lâm Phàm hỏi:
- Nhóc, có phải ngươi đang run không? Nếu sợ quá thì đừng cố chống, ta có thể tự giải quyết.
Tiểu tinh quái quay đầu lại, bướng bỉnh nói:
- Ta không run, không hoảng chút nào! Đi theo ta là được, ta đưa ngươi qua, sẽ không có vấn đề!
Vèo!
Mặt đất đằng trước bỗng nhô lên, một cây gai đen xé gió bắn ra, tốc độ siêu nhanh như muốn bắn thủng tiểu tinh quái.
Tiểu tinh quái xoe tròn mắt, không kịp phản ứng:
- A?
Thực lực của nó không đủ để đối mặt tinh quái cường đại như tinh quái bùn.
Tiểu tinh quái tuyệt vọng, đã hứa mang người ta đi qua nhưng nó sắp nuốt lời.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Bộp!
Lâm Phàm chộp gai đất, cười nhìn tiểu tinh quái:
- Bạn nhỏ, sợ đến cứng người rồi à.
Thực lực của vật nhỏ này tạm được, hơn nữa ở trong môi trường đặc biệt này chắc sẽ kèm theo vài hiệu quả khác, nên bộc phát ra uy lực không tầm thường. Nhưng ở trong tay cùng tộc có cùng loại hình thì hiệu quả đặc biệt không có tác dụng bao lớn.
- Để ta xem bùn tinh này là thứ gì.
Cổ tay gồng sức, bùm một tiếng mặt đất nổ tung, một cục to bị moi lên từ trong đất bùn.
Đống bùn mục rữa có đôi mắt tà ác, đất bùn phủ lên người nó, mỗi phần trên thân thể đều gắn đầu người, có lẽ để khoe khoang chiến tích của mình.
Lâm Phàm khinh thường hành vi này, người cao điệu quá rồi sẽ chết, điệu thấp như hắn nếu cũng bắt chước đối phương thì không đủ chỗ gắn đầu người.
Tiểu tinh quái kinh ngạc đến ngây người, không ngờ tinh quái bùn bị lôi ra dễ dàng như vậy.
Lâm Phàm kéo mạnh tinh quái bùn lại gần mặt mình rồi tung nắm đấm.
Chỉ là một cú đấm đơn giản không mang theo nhiều sức lực.
Bùm!
Người nổ tung, cục đá đen bắn tung tóe khắp nơi.
Bộp!
Rồi rơi xuống đất, những cục đất mềm không có lực lượng thêm vào khi rơi xuống đất trở nên cứng rắn.
Một hạt châu màu đen rơi ra từ thân thể bùn tinh, hạt châu tỏa làn khói đen.
Lâm Phàm nói:
- Nếu ngươi muốn ăn thì cứ lấy.
Có lẽ đây là kết tinh lực lượng của tinh quái bùn, nhưng không lọt vào mắt xanh của Lâm Phàm nổi.
Lại nhìn tiểu tinh quái trố mắt ra, trông nó có vẻ thèm, chắc hạt châu là thứ tốt.
Có vẻ như nơi này chuyên cắn nuốt đồng loại lớn mạnh bản thân.
Tiểu tinh quái vui vẻ bỏ hạt châu vào miệng, nuốt cái ực.
Lâm Phàm thấy lực lượng trong người tiểu tinh quái tăng lên rõ rệt.
- Tiếp tục xuất phát, ngươi đi theo sau được rồi.
Đối với Lâm Phàm thì cái gì gọi là cơ duyên?
Hắn chính là cơ duyên.
Người nào gặp hắn là kẻ đó may mắn.
Nhưng cũng tùy loại, có người sẽ chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận