Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 963: Bọn họ chỉ đi bàn việc

Bên ngoài.
Thú Tiểu Sơn đi theo sau, nhìn Lâm Phàm không rời mắt, không nói tiếng nào.
Không phải Thú Tiểu Sơn không muốn nói chuyện mà vì thật sự không biết nên nói cái gì.
Thú Tiểu Sơn có ấn tượng sâu nhất về Lâm Phàm là lúc hắn đập Quân Vô Thiên nhừ tử, trận chiến ấy đánh kinh thiên động địa, làm các phong chủ tuyệt vọng.
Sự cách biệt thực lực đó không thể bù đắp trong thời gian ngắn, nên tập thể phong chủ rời khỏi tông môn, ra ngoài tôi luyện, không muốn bị Vô Địch phong đè đầu.
Rồi xảy ra chuyện lúng túng.
Vực ngoại giới dung hợp.
Bọn họ cắt đứt liên lạc với quê nhà, dù muốn trở về cũng không thể.
Thú Tiểu Sơn là loại tội nghiệp nhất, gã có đèn sinh mệnh để lại tông môn, khoảnh khắc sống chết sẽ có người biết.
Nếu phụ thân của gã muốn tìm gã cũng cần tốn nhiều công sức, liên lạc với gã qua đèn sinh mệnh.
Thú Tiểu Sơn vốn tưởng có thể về nhanh, nào ngờ phụ thân không liên lạc với gã, chờ đến lúc gã gặp nguy hiểm mới kết nối.
Nói ra khiến người đổ lệ.
Thú Tiểu Sơn chần chừ lên tiếng:
- Cái đó . . . Lâm phong chủ.
Nhưng chưa nói trọn câu đã bị Lâm Phàm ngắt ngang:
- Xưng hô phong chủ là dành cho người ngoài, ngươi là đồng môn thì nên gọi ta là sư huynh.
Thú Tiểu Sơn quái dị nhìn Lâm Phàm, gã lâu rồi không quay về tông môn, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng nhút nhát, tự biết thực lực không bằng hắn.
Thú Tiểu Sơn ngoan ngoãn gật đầu:
- Sư huynh.
Người sống sót thế mới biết tên này là sư huynh của Thú Tiểu Sơn, sao nghe nói thực lực của phụ thân gã yếu lắm mà? Tông môn đào đâu ra người mạnh dữ vậy?
- Sư đệ, khi ngươi rời khỏi tông môn vì muốn biến mạnh, nhưng sư huynh thì thấy các ngươi không cần làm vậy, bên ngoài hơi nguy hiểm. Phụ thân của ngươi, Thú Nhạc trưởng lão rất lo lắng, lần này ngươi theo ta về rồi tạm thời đừng đi ra, đỡ khỏi phải rắc rối.
Lâm Phàm cảm giác nên mang phong chủ của các phong trở về, họ nói phiêu bạt bên ngoài để biến mạnh lên, tiếc rằng tốc độ biến mạnh quá chậm.
Lâm Phàm không trách đối phương, thiên phú định sẵn như vậy, không phải ai đều có thể giống như hắn thoải mái dùng bàn tay vàng.
Trong khi kẻ xâm nhập đến vực ngoại giới thì về tông là an toàn nhất, chỗ nào bị phá tan tành chứ Viêm Hoa tông tuyệt đối không bị.
Thú Tiểu Sơn lúng túng, bất đắc dĩ nói:
- Sư huynh, chuyện đó . . .
Làm ơn đừng nói thẳng ra như vậy được không? Rất tổn thương lòng người.
Lâm Phàm nhíu mày hỏi:
- Như thế nào? Ta nói không đúng?
Lâm Phàm không cho rằng mình nói câu nào sai, ngược lại rất có lý.
Cũng đúng, nhỏ yếu khiến bọn họ không thấy rõ con đường phía trước, không biết nguy cơ thật sự làm người ta bất đắc dĩ đến mức nào. Bọn họ là đám con nít sống trong vườn hoa ấm áp.
- Không, không, sư huynh nói đúng.
Thú Tiểu Sơn cảm giác sư huynh hơi lạ, khi đối diện với hắn có áp lực hơi lớn, cảm giác như vãn bối gặp trưởng bối.
Trời ạ, bất giác gã tự động xuống làm vãn bối rồi?
Thú Tiểu Sơn có linh cảm rất tệ, nhưng không biết nên nói sao.
Lâm Phàm đề nghị:
- Ừ. đúng là được rồi, sư huynh thích sư đệ nghe lời. Đi nói chuyện đàng hoàng với Vạn Trung Thiên, Đạo Thiên Vương, ngươi cũng lớn rồi, nên tìm thê tử, xem như để lại nhang khói.
Yên ổn là lẽ sống, có Vạn Trung Thiên và Đạo Thiên Vương đi trước làm gương, hiệu quả rõ rệt, hai người muốn đi ra ngoài tìm đường chết. Vạn Trung Thiên và Đạo Thiên Vương luôn ở trong tông môn, thường ngày tu luyện hoặc đi dạo một vòng.
Lâm Phàm hy vọng Thú Tiểu Sơn học tập theo hai người.
Thú Tiểu Sơn muốn phản bác, chõ mõm vào việc riêng của gã hơi sâu. Nhưng ngẫm lại tình huống lúc trước làm Thú Tiểu Sơn không dám nói nhiều, im lặng gật đầu.
Cảm giác là lạ, khiến người bồn chồn.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, đi nào, nơi này tạm thời hết chuyện rồi.
Hắn bước tới trước, tuy chân đạp mặt đất nhưng tốc độ rất nhanh.
Thú Tiểu Sơn miễn cưỡng đuổi theo.
Tiểu tinh quái lưu luyến không nỡ, nó không thể rời khỏi đây, phải luôn ở chỗ này. Nghĩ đại ca sắp đi làm nó thấy bất đắc dĩ, không biết lần sau gặp lại là bao giờ.
Trong đám người sống sót ôm đoàn với Thú Tiểu Sơn có người tiến lên nói chuyện:
- Xin chờ một chút, có thể mang chúng ta cùng an toàn rời khỏi đây không?
Lâm Phàm đáp lại:
- Các ngươi có thể theo kịp là chuyện của các ngươi, còn không theo kịp cũng chẳng liên quan gì đến bản phong chủ.
Đám người kia khá may mắn, họ ở chung với Thú Tiểu Sơn là đủ may rồi, có thể sống ra khỏi đây.
Bên trong có người thực lực không kém, nhưng trong quỷ vực thì không là cái đinh gì.
Đám người sống sót không nói nhiều, nâng cao tinh thần, đi theo đối phương là có thể ra khỏi đây, điều kiện này không có vấn đề gì.
Nếu đối phương xách Thú Tiểu Sơn bay đi, với thực lực của họ e rằng không theo kịp, còn đi bộ thì không khó khăn.
Bốn phía tối tăm, khói đen như có linh tính lượn lờ trong không khí.
Không ai biết sâu bên trong có cái gì, nhưng tuyệt đối không phải thứ tốt.
Thú Tiểu Sơn tràn ngập hoang mang, xảy ra chuyện gì? Gã rời khỏi tông môn quá lâu, hoàn toàn không hiểu.
Lâm Phàm nhìn Thú Tiểu Sơn qua đuôi mắt.
Loại cảm giác này thật tốt.
Cái cảm giác ta là đại ca của các ngươi, làm tiểu đệ phải nghe lời của ta. Ta sắp xếp tương lai cho các ngươi hết rồi, đi theo con đường ta trải sẵn bảo đảm không chết đói.
Qua thật lâu sau.
Đám người sống sót yên lòng, bọn họ không gặp thứ đáng sợ tấn công, trái tim hốt hoảng dần bình tĩnh lại, bọn họ bắt chuyện, tán gẫu với nhau.
Tinh Hải Vực biến thành quỷ vực là điều mà không ai chịu đựng nổi.
Bọn họ mất mát rất nhiều, mất bằng hữu, mất người thân, mất tông môn.
Hết cách, đã mất rồi, nghĩ nhiều cũng không lấy lại được, miễn còn sống thì còn có hy vọng.
Thú Tiểu Sơn im lặng, hố cha, gã không biết nên nói cái gì với Lâm Phàm, kích thích hơi lớn, nếu tâm thái không tốt có thể tan vỡ thần kinh.
Trong ấn tượng của Thú Tiểu Sơn thì lúc mới ra tông môn hình như cách biệt không lớn, sao trong thời gian gã đi khoảng cách kéo rộng ra dữ vậy?
Thú Tiểu Sơn nghi ngờ phải chăng mình không tu luyện, luôn lùi bước?
Nhưng không thể nào, tu vi Đại Thánh cảnh không đùa được.
Hoang mang quá, thậm chí khủng hoảng.
Ầm ầm!
Đất rung núi chuyển.
Nguyên quỷ vực rung rinh.
- Chuyện gì xảy ra?
Đám người sống sót có hy vọng sống, nhưng khi cảm nhận động tĩnh này thì mặt trắng bệch, hãi hùng lại bao trùm trái tim.
Mọi người ngước đầu xem.
Phía xa bắn luồng sáng tím tới, dường như ánh sáng khuếch tán nhưng giây sau tan biến, không có dao động gì.
- Có người đang đánh nhau.
Lâm Phàm cảm nhận được phương xa có người đang đánh nhau.
Thú Tiểu Sơn dè dặt hỏi:
- Sư huynh, chuyện này . . .
Sự việc không ổn, cửa đá đã bị phá hỏng, muốn quay lại chốn cũ cũng không thể, đừng nói là khi sắp ra ngoài thì bất hạnh bị xử đi.
Lâm Phàm phất tay, không muốn nhiều chuyện xen vào:
- Không sao, có người đang đánh nhau, chúng ta cứ đi đường của mình.
- À.
Thú Tiểu Sơn biết nói gì đây, sư huynh đã nói vậy thì đành lờ đi.
Nhưng bỏ mặc như thế có ổn không?
Thú Tiểu Sơn nhìn về phía hướng đó, uy thế càng lúc càng mãnh liệt, lôi đình bao phủ, thậm chí có sóng xung kích khuếch tán ra xa.
Từ xa xôi đã cảm nhận uy thế truyền đến.
Đám người sống sót rịn mồ hôi trán, bọn họ cảm nhận uy áp siêu khủng bố, nếu bị đối phương phát hiện sẽ bi kịch.
Các người sống sót nhỏ giọng trao đổi:
- Làm sao bây giờ? Nếu chúng ta không trốn đi sẽ chết mất.
- Không sao đâu, sư huynh của Thú Tiểu Sơn ở đây, ổn thôi.
- Ai bảo là ổn? Tuy sư huynh của hắn lợi hại nhưng không phải vô địch, gặp tình huống này thì ta cho rằng chạy trốn mới an toàn nhất. Tuyệt đối không thể đi theo họ, lỡ gặp đường chết có hối hận cũng không kịp.
Bọn họ khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi chỗ đó, sao chịu để mình chết tại đây.
Thú Tiểu Sơn thấy có người tách khỏi đội, lao nhanh đi hướng khác thì kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi đi đâu vậy?
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Nhưng đám người kia chạy rất nhanh, không trả lời Thú Tiểu Sơn.
- Sư đệ, mau lên, đừng lề mề.
Lâm Phàm liếc đám người chạy trốn, tự tìm chết, không ai cứu được.
- À.
Thú Tiểu Sơn nhìn thoáng qua, không hiểu, cảm giác hình như họ muốn rời khỏi nhóm, vì hư không gần đó sinh ra dị tượng nên làm bọn họ sợ chăng?
Đám người sống sót còn ở chỗ này liếc nhau, bọn họ luôn chần chừ, không biết nên xé lẻ trốn đi hay vẫn theo Lâm Phàm.
Đột nhiên phương xa vang lên từng tiếng hét, gào rú thê lương như thể gặp phải thứ siêu đáng sợ.
Thú Tiểu Sơn giật nảy mình, quay đầu nhìn sư huynh:
- Sư huynh, thanh âm này . . .
Những người kia vừa rời đi không lâu đã vang tiếng hét thảm, quá đáng sợ.
Lâm Phàm nói:
- Chắc bị tinh quái kéo đi tâm sự. Đi thôi, thời gian gấp gáp, thời gian là vàng bạc, đừng lãng phí.
- Vâng!
Thú Tiểu Sơn không biết nên nói cái gì. Tâm sự khỉ mốc, chắc bọn họ đã gặp bất trắc, gã không dám tưởng tượng bọn họ gặp phải chuyện gì.
Nghe tiếng hét thê lương đến mức đó thì chắc thảm lắm.
Người sống sót run cầm cập, cơ mặt cứng ngắc.
Bọn họ như chim sợ cành cong, một chút động tĩnh có thể hù bọn họ sợ đến hồn vía lên mây.
Nghe tiếng hét làm họ sợ đến suýt hét rầm trời.
Có người thầm mừng mới rồi không trốn theo, không thì trong tiếng hét đã có giọng của họ.
Lâm Phàm không biết nên làm sao với đám người bỏ trốn.
Muốn chết cũng không nên chọn kiểu này, đi theo bên cạnh hắn không tốt sao? An toàn biết bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận