Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 964: Ta nói cho ngươi biết, đừng hòng ăn vạ

Thiên địa phía xa.
Chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Hoặc nên nói là đã phát triển tới trình độ nhất định.
- Không ngờ phát triển đến tình trạng này rồi, phải thanh trừ quỷ, nếu không sẽ tai họa ngầm vô cùng.
Một nam nhân tỏa ánh sáng xanh lơ lửng trên trời, giơ cao tay, vô số dây leo thô to chui lên từ mặt đất, xuyên suốt thiên địa.
Những dây leo có sự sống tự động quẹo góc rồi đâm sâu vào hư không, bủa giăng bốn phía.
Kẻ xâm nhập Quỷ tộc ngây người:
- Những dân bản xứ chết tiệt này sao ai nấy đều hung hãn quá vậy?
Lúc trước bị một dân bản xứ hù sợ chạy vắt giò lên cổ, đâu ngờ còn có dân bản xứ khác đến càn quấy, còn muốn trừ quỷ tận gốc.
Sao có thể để dân bản xứ vừa lòng đẹp ý, vì bọn họ mà bị trách cứ thì không biết sẽ chết như thế nào.
- Đám khốn kiếp các ngươi, mới có tu vi Đạo cảnh đã dám càn rỡ như vậy, ta muốn các ngươi chết!
Kẻ xâm nhập nói chuyện là Chân Thần Tử Quỷ tộc, mặc áo đen thêu hoa văn, giơ tay toát ra tử khí đậm đặc quấn quanh đầu ngón tay.
Chân Thần Tử Quỷ tộc giương mắt nhìn nữ nhân phong tư trác việt, vỗ một chưởng bộc phát ra uy thế khổng lồ.
Một bàn tay đen to lớn hiện ra đánh về phía Vạn Quật lão tổ.
Lực lượng quá khủng bố, hư không sụp đổ.
Đạo cảnh khó đối kháng lại tu vi Đế Thiên cảnh.
Tu vi của nhóm Vạn Quật lão tổ mới chỉ là Đạo cảnh, dù thiên tư ngút trời cũng không thể nào giết kẻ xâm nhập Đế Thiên cảnh.
Giọng Vạn Quật lão tổ lạnh băng:
- Đằng Đế, ra tay!
Nàng không thi triển sở trường phong ấn mà giơ cao hai tay.
Một tiếng rồng ngâm rung trời.
Tiếng hổ gầm kinh bốn phương.
Một con rồng dài tỏa ánh sáng vàng bay lượn thiên địa, còn có hổ thần tỏa thần quang rực rỡ gầm rống thế gian.
Vạn Quật lão tổ khẽ quát, thần quang bao phủ trên đầu ngón tay:
- Rồng bay trên trời, hổ đi dưới đất, Càn Khôn!
Rồng vàng, hổ thần quấn quanh nhau phát ra ánh sáng chói lòa trấn áp bàn tay to.
Ầm ầm!
Hư không nổ tung, sôi trào đảo ngược. Màn sáng vàng lấy hư không làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía, bao phủ góc trời này.
Đằng Đế khoác trường bào, giơ tay lên, lực lượng ngưng tụ.
- Đằng Tổ!
Vù vù vù vù vù!
Các sợi dây leo xẹt qua không trung trói lại ba kẻ xâm nhập lơ lửng trên cao.
Một dây leo hình người cao ngàn trượng hiện ra, trực tiếp trấn áp nhóm kẻ xâm nhập.
- Thiên Dụ, giết chúng!
Không gian trống rỗng đột nhiên hiện ra vòng xoáy, một bóng người xuất hiện.
Thiên Dụ mặt không biểu tình, nhan sắc khuynh thành như thần quang hấp dẫn người, quần áo dán sát thân thể đẫy đà đường cong hút hồn người.
Thiên Dụ giơ tay lên:
- Diệu Quang Sơn.
Tay ngọc chỉ một cái, một đoàn sáng tụ trước mặt nàng rồi khuếch tán, một tòa sơn mạch sặc sỡ nhiều màu hiện ra bay thẳng tới đè ba người.
Chân Thần Tử Quỷ tộc U Nguyên nổi khùng lên, mặt vặn vẹo đáng sợ:
- Khốn kiếp! Đám khốn nạn, ta muốn giết các ngươi!
Lực lượng toàn thân gã bạo động, hư không vặn vẹo.
Răng rắc!
Dây leo có dấu hiệu nứt vỡ.
- U Nguyên này là Chân Thần Tử của Quỷ tộc, đám con kiến Đạo cảnh các ngươi dùng thứ đồng nát lấy từ mười hai thần thú mà muốn trấn áp ta? Thật là nằm mơ!
U Nguyên đã nhận ra con rồng vàng và hổ thần là bảo bối của mười hai thần thú, không ngờ bị dân bản xứ này mượn dùng để trấn áp bọn họ, bọn họ tự tìm chết.
Đằng Đế chịu áp lực rất lớn.
Đằng Đế từng đấu với kẻ xâm nhập, nhưng thực lực còn chưa phục hồi đến trình độ ngày xưa, muốn vượt qua ba tiểu cảnh giới áp chế đối phương là nhiệm vụ vô cùng khó khăn.
Đằng Đế phát hiện kẻ xâm nhập Quỷ tộc này là thiên tài, mạnh hơn Đế Thiên cảnh đỉnh nhiều, nếu không nhờ bảo bối mà Vạn Quật lão tổ mượn từ chỗ thần thú thì rất khó áp chế kẻ xâm nhập.
Dù kẻ xâm nhập Quỷ tộc đã bị áp chế thì trình độ nguy hiểm vẫn rất cao.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Diệu Quang Sơn bao phủ nhóm U Nguyên rồi nặng nề rớt xuống đất, đất rung bần bật rồi vỡ ra, vết rạn rậm rạp lan tràn bốn phía.
Đằng Đế kiệt quệ:
- Phù, đúng là khốn khổ.
Công việc kiềm chế kẻ xâm nhập không dễ chịu chút nào, đặc biệt cách biệt về cảnh giới rất khó bù đắp, dù Đằng Đế từng rất mạnh nhưng hiện giờ tu vi không cao.
Vạn Quật lão tổ nhìn tình hình bên dưới, thấy không có gì lạ thì thở phào nhẹ nhõm.
Vạn Quật lão tổ cảm tạ:
- Thiên Dụ thần nữ, đa tạ ra tay giúp đỡ.
Tu Di Tiên Thể là thể chất rất khủng, gặp gỡ đúng là may mắn, vì diệt quỷ nên Vạn Quật lão tổ cố ý mời Thiên Dụ đến.
- Không sao.
Khí chất của Thiên Dụ đã khác xưa nhiều, thay đổi rất lớn, khi nói chuyện có luồng sáng thánh khiết bao phủ trên người nàng.
Vạn Quật lão tổ cho rằng nếu Thiên Dụ biết nắm bắt cơ hội cùng bọn họ đến thượng giới thì mới là lúc thật sự kích phát ra Tu Di Tiên Thể.
Hiện giờ trong vực ngoại giới này dù nghịch thiên đến mức tận cùng thì chỉ cỡ Đạo cảnh đỉnh, so với kẻ xâm nhập vẫn cách biệt quá lớn.
Đằng Đế kêu lên:
- Này này Vạn Quật, ta nói nhé, cũng ngó xem tình huống của ta chứ, mới rồi làm ta tốn sức nhiều lắm đấy!
Vạn Quật lão tổ nở nụ cười hiếm hoi, trấn áp kẻ xâm nhập xem như hoàn thành một việc, thả lỏng gánh nặng trên vai một chút.
Diệu Quang Sơn chợt biến đổi, nó rung lắc dữ dội.
Dưới Diệu Quang Sơn phát ra tiếng quát tức giận:
- Một đám khốn kiếp, thật sự muốn trấn áp ta? Con kiến các ngươi sao có thể trấn áp được ta!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Diệu Quang Sơn chấn động, đá to từ bên trên lăn xuống.
Khói đen lan tràn từ chân núi.
Răng rắc!
Diệu Quang Sơn nứt thành hai nửa rồi nổ cái bùm.
U Nguyên cúi đầu, người có vết thương, những người hầu khác đã chết tươi.
Khói đen toát ra từ người U Nguyên, vạt áo phồng lên.
- Khốn kiếp! Ta là cường giả Đế Thiên cảnh, là chủ thiên địa, các ngươi ỷ vào mấy thứ này mà muốn trấn áp ta? Rốt cuộc có để ta vào mắt không? Bảo bối của thần thú quả nhiên cường đại, tiếc rằng các ngươi mượn thì không thể phát huy ra hết lực lượng. Tiếp theo sẽ là giờ chết của các ngươi!
U Nguyên đã nổi giận.
Đám khốn nạn này làm gã chật vật như vậy.
Đây đã là lần thứ hai, lần trước còn có thể tha thứ chứ lần này thì tuyệt đối không bỏ qua được.
Khuôn mặt Vạn Quật lão tổ nghiêm túc, thấy nhức đầu:
- Không ngờ xảy ra vấn đề.
Bảo bối của thần thú cũng vô dụng, không phải vì bảo bối yếu mà đúng như U Nguyên nói, Vạn Quật lão tổ mượn dùng đỡ, không thể khống chế hoàn toàn.
Vượt qua một đại cảnh giới quá khó khăn.
Vạn Quật lão tổ lại ra tay:
- Càn Khôn!
Rồng vàng và hổ thần gầm rống lao về phía U Nguyên.
U Nguyên tức giận quát:
- Đánh chết mợ nó!
Khói đen nghi ngút ngưng tụ thành thực chất rạch phá hư không, màn sáng va chạm bị xé thành hai nửa, rồi lực lượng đánh mạnh vào người Vạn Quật lão tổ.
Bùm!
Lực lượng to lớn bộc phát ra, Vạn Quật lão tổ bị trọng kích biến mất tại chỗ, văng ra thật xa.
Đằng Đế hoảng hốt la lên:
- Vạn Quật!
Đằng Đế không ngờ sẽ gặp biến cố như vậy, sau đó phản ứng lại, tấn công ngay.
Vô số dây leo xé gió bay tới, nhưng khi đến gần U Nguyên liền bị chém đứt.
Mắt U Nguyên đỏ ngầu:
- Người thực vật nhà ngươi cũng chết cho ta!
U Nguyên vung cánh tay, luồng sáng đen cắt đứt thiên địa vụt qua, tốc độ rất nhanh, làm người khó phản ứng kịp.
- Hộ thân!
Vô số dây leo bao bọc thân thể Đằng Đế hình thành vòng tròn dây leo to lớn.
Phập xì!
Hình tròn nổ tung.
Đằng Đế cũng bay ra ngoài.
Thiên Dụ lùi lại, giơ tay lên, khẽ quát một tiếng.
Chín núi, tám biển, bốn châu đột ngột xuất hiện, xây dựng thế giới, rồi cô đọng lại thành một đốm sáng xé gió bắn thẳng về phía U Nguyên.
U Nguyên tức giận quát:
- Hừ! Không biết tự lượng sức mình, Đạo cảnh tầm thường cũng dám chạm vào thế giới, muốn chết!
U Nguyên há mồm thổi hơi đen bay ra va chạm với đốm sáng, bắn ra tia sáng chói lòa.
- Phụt!
Thiên Dụ hộc máu, người rút nhỏ mãi đến biến mất khỏi không gian.
. . .
Thú Tiểu Sơn hỏi nhỏ:
- Sư huynh, thật sự không cần quan tâm tình huống bên kia sao?
Đánh dữ dội như vậy, cũng nên cảm thán một tiếng tỏ vẻ quan tâm tình huống bên đó.
Lâm Phàm nói:
- Không sao, không đánh tới gần chúng ta thì quan tâm nhiều làm chi?
Lâm Phàm mới nói xong thì một bóng đen bay tới rớt xuống trước mặt hắn.
Mọi người dừng bước lại, không biết xảy ra chuyện gì.
- Ọe!
Mặt Vạn Quật lão tổ trắng bệch, nằm dưới đất ọc từng ngụm máu, khuôn mặt xinh đẹp dính bệch máu có vẻ yêu dị.
Lâm Phàm sửng sốt:
- Trời ạ.
Đang đi đường mà có thứ từ trên trời rớt xuống, xung lực còn mãnh liệt như vậy, cái thứ gì vậy?
Khi Lâm Phàm nhìn kỹ thì ngây ra, không ngờ là mụ già Vạn Quật.
- Nói này, ngươi làm gì thế? Bản phong chủ đang đi tự nhiên ngươi đụng vào, nói cho ngươi biết, chỗ của ta có nhiều người đều thấy tận mắt, ngươi đừng hòng ăn vạ!
Lâm Phàm nghĩ ngay đến khả năng ăn vạ.
Đi tới thì cứ đi, vừa lên đã hộc máu, che trước mặt hắn, nếu người lạ nhìn thấy thì hắn biết giải thích thế nào?
Vạn Quật lão tổ bị thương rất nặng, miễn cưỡng gắng gượng, chợt nghe giọng nói quen thuộc, khi thấy mặt người đó, nghe câu nói này thì ngụm máu cố nén trong họng phun ra.
- Phụt!
Máu văng mấy chục trượng nhuộm đỏ mặt đất, dù đang phun máu thì vẻ ngoài vẫn đẹp.
Có lẽ đây là bản tính trời xinh của nữ nhân, hộc máu vẫn giữ sự ưu nhã.
Lâm Phàm nói:
- Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, mới nói một câu đã kích động. Hôm nay coi như ngươi xui, tự đến trước mặt bản phong chủ, nói cho ngươi biết, có hộc máu cũng uổng công.
Rầm!
Lâm Phàm mới nói xong lại có bóng người bay tới.
Lâm Phàm nhìn lại, chép miệng:
- Lợi hại, một người chưa đủ lại thêm một người nữa. Mụ già Vạn Quật, lúc trước kéo bản phong chủ nhập bọn là muốn bản phong chủ vào chung với tên này?
Đằng Đế khó khăn nói:
- Vạn Quật, đối phương quá mạnh, chúng ta . . .
Khi Đằng Đế thấy khuôn mặt của Lâm Phàm thì ngực chấn động.
- Phụt!
Máu phun ra, nhiều còn hơn mụ già Vạn Quật.
Đằng Đế giật mình kêu lên:
- Là ngươi . . .!
Đằng Đế không ngờ gặp tiện nhân đã lột sạch đồ của y, làm bẩn thân thể của y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận