Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 965: Nếu ta nói là hiểu lầm thì ngươi có tin không?

- Không ngờ đều vô sỉ đến thế sao? Bản phong chủ không biết ngươi nhưng ngươi cố ý giả bộ quen bản phong chủ, thật là mất trí phát cuồng.
Tâm tình của Lâm Phàm phức tạp, tình huống trước mắt hơi không thích hợp.
Quá phức tạp.
Bọn họ đến trước mặt hắn ăn vạ.
Mụ già Vạn Quật thì quen thuộc, nhưng cái tên thốt ra hai chữ ‘là ngươi’ thì hắn không có ấn tượng.
Khi không giả bộ quen biết, tình huống này khiến người khó chịu.
- Ngươi . . .!
Suốt đời Đằng Đế sẽ không quên tên này, và cả con heo kia nữa. Giờ tên này nói là không biết mình, trong tim Đằng Đế như có lửa đốt cháy, muốn bùng nổ, liều mạng với đối phương không khoan nhượng!
Lâm Phàm phất tay:
- Đừng ta với ngươi, bản phong chủ nói thẳng cho hai ngươi biết, giở trò uổng công thôi, mau dọn dẹp rồi xéo, thấy các ngươi là nhức thấu óc.
Thật không ngờ lâu không gặp mặt, gặp lại mụ già Vạn Quật trong tình huống này, rất bất ngờ.
Đằng Đế không nhịn được nữa, cố nén không hộc máu, rít gào:
- Ngươi nhìn kỹ cho ta! Ta rốt cuộc là ai? Khi đó ngươi đào mồ của ta, lấy hết đồ trên người của ta, vậy mà ngươi không nhớ gì? Ngươi còn là con người không?
Lâm Phàm thật sự không nhớ cái kẻ trước mặt là ai, nhưng được nhắc làm hắn nhớ mang máng, nhìn kỹ lại.
A, hình như nhớ ra rồi.
Lâm Phàm nhớ là mình từng cùng Chu Phượng Phượng, heo mập thám hiểm một vùng đất mạo hiểm, tìm tài phú, sau cùng lột sạch một cái xác, không ngờ đối phương còn nhớ hắn.
Đây đúng là chuyện làm người ta lúng túng.
Đằng Đế rít qua kẽ răng:
- Ngươi nhớ ra rồi sao?
Nói sao thì Đằng Đế ngày xưa là cường giả, giờ làm lại từ đầu cũng xem như cường giả trở về đỉnh.
Cuộc đời của Đằng Đế vốn không có điểm đen, nhưng giờ thì đã có.
- Ta biết ngươi, ngươi muốn giả bộ không nhớ? Nói cho ngươi biết, dù ngươi quên thì ta không quên!
Đằng Đế đã nhìn thấu Lâm Phàm, biết đối phương sẽ không thừa nhận chuyện này, nhưng y ghi nhớ trong lòng cả đời.
Lâm Phàm bình tĩnh hỏi:
- Ngươi không nhắc thì bản phong chủ không nhớ, nhờ ngươi nhắc nên bản phong chủ dã nhớ ra. Ừ đúng, là bản phong chủ, không ngờ ngươi còn sống, nếu lúc trước biết chắc chắn sẽ không đối xử với ngươi như vậy. Yên tâm, bản phong chủ không bao giờ phủ nhận việc mình làm, đã làm thì nhận, không làm thì không nhận. Giờ ngươi muốn sao? Định làm gì bản phong chủ?
Hắn sẽ không phủ định, cả đời cũng không.
Sợ quái gì?
Chẳng lẽ sợ bị người ta đánh?
Tưởng tượng hơi ảo, nếu thù hận có thể khiến đối phương biến mạnh thì Lâm Phàm sẵn sàng gánh vác trách nhiệm sáng tạo thù hận, để đối phương càng mạnh lên, sau đó tìm hắn báo thù.
Người Đằng Đế run rẩy, khóe môi chảy máu:
- Ngươi . . .!
Đằng Đế không ngờ đối phương thừa nhận, y đã tưởng tượng đối phương sẽ tìm các loại lý do chối phắt, thậm chí làm bộ không biết mình. Nào ngờ đối phương thừa nhận dễ dàng như vậy, đáng giận hơn nữa là không lộ biểu tình khác lạ nào.
Dù một chút xấu hổ hoặc không tự nhiên đều không có, bộ mặt dửng dưng như thể chuyện rất bình thường.
Mặt dày đến vậy sao?
Thú Tiểu Sơn ngây người trước tình huống này.
Hình như nam nhân hộc máu nằm dưới đất có yêu hận tình thù gì đó với Lâm sư huynh, nhưng có vẻ hai người thật sự bị thương nặng.
Vạn Quật lão tổ cố chịu đựng đau đớn hỏi, nàng không rảnh quan tâm chuyện khác:
- Lâm phong chủ tại sao ở đây?
Kẻ xâm nhập còn ở phương xa, rất nhanh sẽ đến, nhưng không biết Thiên Dụ thần nữ ra sao rồi.
Lâm Phàm gắt gỏng hỏi:
- Ta ở đâu liên quan gì ngươi? Đường là của nhà ngươi sao?
Vạn Quật lão tổ nghẹn lồng ngực. Người này bị khùng sao? Nàng đâu có chọc hắn, mắc gì ăn nói khó nghe vậy, không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?
Vạn Quật lão tổ che ngực, hộc máu:
- Lâm phong chủ, chúng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi vây giết kẻ xâm nhập quỷ, bị thương nặng, hy vọng Lâm phong chủ giúp giùm.
Vạn Quật lão tổ đã thể nghiệm sâu sắc thực lực của tên này rồi, rất mạnh, có lẽ hắn có thể giết kẻ xâm nhập.
- Cứu con mắt! Bản phong chủ đã bao giờ nói mình là kẻ nhiều chuyện? Còn ngươi nữa, đã quên việc lúc trước làm với bản phong chủ và lão sư sao? Bản phong chủ còn nhớ thù này, đừng tưởng xóa bỏ dễ vậy.
Lâm Phàm nhìn mụ già Vạn Quật, trước kia lên mặt cho cố vào, giờ cầu cứu, đúng là lạ lùng.
Vạn Quật lão tổ cúi đầu, mặt càng trắng:
- Được rồi, vậy ngươi đi đi.
- Ủa?
Lâm Phàm bất ngờ, mụ này có chút quyết đoán, không ngờ sẽ nói ra lời này, nếu cố gắng van xin thêm thì không chừng hắn đồng ý.
Kiên cường khiến người ghét.
Hắn vẫn biết trắng đen nặng nhẹ, nói sao cũng là người quen cũ, sao có thể thấy chết không cứu.
Đằng Đế trừng mắt Lâm Phàm:
- Vạn Quật, chỉ bằng vào hắn? Ngươi nghĩ hắn có thể mạnh hơn chúng ta sao? Ta thì thấy hắn nên chạy nhanh là hơn, dù hắn chết trong tay ai thì ta không muốn hắn chết vào tay kẻ xâm nhập. Tiểu tử, ngươi chạy mau lên, đừng mất mặt!
Lâm Phàm bất mãn nói:
- Này, ngươi nói chuyện nghe chói tai, bản phong chủ mà chết trong tay kẻ xâm nhập? Ngươi đang sống trong mơ hả? Có giỏi thì kêu tên đó lại đây!
Người này hơi huênh hoang, nhưng Lâm Phàm thầm mừng, lại một người bất mãn với hắn.
Mỗi tội thực lực hơi yếu, nếu bồi dưỡng đàng hoàng về sau có lẽ sẽ là nhân tài, bây giờ vẫn kém xa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chân trời xa vọng lại tiếng quát đinh tai nhức óc:
- Ha ha ha ha ha ha! Đám kiến các ngươi tai vạ đến nơi rồi! Ta muốn hành hạ chết các ngươi, cho các ngươi biết kết cục của việc khiêu khích ta là thê thảm cỡ nào!
Lòng U Nguyên rực cháy lửa giận, gã là Chân Thần Tử Quỷ tộc vậy mà có người nhảy tới nhảy lui trước mặt gã, không thể nhịn được.
Cô nương kia thủ đoạn hơi lợi hại, gã không tìm thấy người, đành bỏ qua, sau đó đuổi theo hai người bị gã tổn thương nặng.
Xôn xao!
Đám người sống sót náo động.
Bọn họ rất sợ hãi, đang yên lành thì có kẻ địch mạnh đến, không biết làm sao bây giờ.
Lão ca, sao ngươi còn chưa chạy?
Người ta đã nói không cần cứu rồi, đi thôi.
Bọn họ muốn rít gào như thế, nhưng đều nghẹn trong họng, không biết nên nói sao, cảm giác sắp xảy ra chuyện xấu.
Thú Tiểu Sơn nhìn Lâm sư huynh, gã không xem thấu sư huynh, nhưng trong lòng rất tin tưởng hắn, cảm giác sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Vù vù vù vù vù!
Một luồng sáng rạch phá thiên địa, không gian như sóng triều dạt sang hai bên.
U Nguyên đứng trên trời, thấy ngay hai người nằm trong hố sâu.
Gã cười toe:
- Ta cứ nghĩ sẽ mạnh bao nhiêu, hóa ra chỉ có thế là cùng. Sao? Cảm giác dễ chịu chứ?
Mới rồi gã bị đối phương trấn áp xem như sai sót, mất mặt.
Nhưng đó chỉ là sơ sẩy, khi gã bộc phát ra uy thế Đế Thiên cảnh thật sự thì không ai ngăn cản được.
U Nguyên chú ý xung quanh còn có dân bản xứ:
- Ủa? Đám dân bản xứ các ngươi thật khiến người khó chịu, dám xâm nhập vào vùng quỷ vực thần thánh, thật là không biết sống chết.
U Nguyên siết chặt nắm tay, biểu tình dữ tợn hung ác.
- Ủa?
U Nguyên chợt phát hiện có một người trong đám đông hơi quen mắt, quen mắt lắm, dường như gặp ở đâu rồi.
U Nguyên nhìn kỹ, phát hiện điều ghê gớm.
- Là hắn!
Lòng U Nguyên dậy sóng dữ, khó mà bình tĩnh.
Cái chết của Quỷ Nguyên Chi Chủ còn rõ ràng ngay trước mắt, bị một đấm đập nát bấy, không giữ được cái xác hoàn chỉnh, để lại đống thịt vụn.
- Ôi mợ, hắn cũng đang nhìn ta!
U Nguyên cảm nhận được ánh mắt kia không phải cảnh giác mà là nghiền ngẫm, dường như đang đánh giá gã.
Gã sẽ chết.
U Nguyên chưa bao giờ cho rằng mình yếu, nhưng cũng không cho rằng mình rất mạnh.
- Hừ! U Nguyên này không phải hạng người lạm sát vô tội, lần này tha cho các ngươi, lần sau sẽ không may mắn như vậy!
Tuy sợ nhưng gã không thể bỏ chạy như vậy, ném một câu hăm dọa giữ gìn mặt mũi.
- A?
Vạn Quật lão tổ ngây ra, bị bất ngờ vì đối phương không giết tới.
Vạn Quật lão tổ nhìn sang Lâm Phàm.
Ánh mắt hắn hờ hững, ung dung, bình tĩnh, không để chuyện gì vào lòng, hình như từ đầu tới đuôi không thèm để đối phương vào mắt.
Một giọng nói chui vào tai nàng:
- Trở về!
Hai chữ đơn giản, nhẹ hẫng vang vọng trong thiên địa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng cuồng bạo bộc phát từ người đối phương.
U Nguyên rùng mình, không chút do dự tiến vào trạng thái bùng nổ, quay về chém giết với Lâm Phàm.
Đóng Hữu Sắc Nhãn Tình.
Lâm Phàm đứng im không nhúc nhích, đối mặt lực lượng cuồng bạo kia vẫn không làm hắn di chuyển, môi treo nụ cười.
U Nguyên chìm trong trạng thái táo bạo, trong lòng chỉ có suy nghĩ là giết chết Lâm Phàm, nhưng rồi lý trí bỗng dâng lên trong lòng.
- Mợ ơi, ta đang làm gì vậy?
Con ngươi U Nguyên co rút, thân hình lao nhanh đến chợt run run, khựng lại ngay khi cách Lâm Phàm mấy thước.
U Nguyên đổ mồ hôi đầm đìa, trán ướt mồ hôi.
U Nguyên rít gào trong lòng:
- Ta đang làm gì? Vì sao xông lên!?
Gã không hiểu, khoảnh khắc vừa rồi mất trí làm ra điều mình không dám tin.
- Vạn Quật, hắn làm sao vậy?
Đằng Đế không xem hiểu.
Kẻ xâm nhập quay đầu giết ngược rõ ràng vì không muốn tha cho bất cứ ai, nhưng bỗng khựng lại, tỏ vẻ hoảng loạn, thật khó hiểu.
Vạn Quật lão tổ cũng rất thắc mắc, đâu biết chuyện gì xảy ra.
Vạn Quật lão tổ nhìn Lâm Phàm, muốn xem thấu ý đồ của đối phương, nhưng khuôn mặt không thay đổi đó làm nàng không biết nên nói sao.
Lâm Phàm cười khẽ:
- Ha ha ha!
U Nguyên nghe vào tai thì tim rớt cái bịch.
U Nguyên nghẹn thật lâu, cuối cùng nói ra mấy lời này:
- Cái đó . . . là hiểu lầm, ngươi tin không?
Lâm Phàm nói:
- Tin, ngươi rất mạnh, mạnh hơn kẻ xâm nhập mà bản phong chủ gặp. Nhưng lực lượng trong người của ngươi không cao, xem ra quỷ vực trợ giúp ngươi.
U Nguyên rối rít xua tay:
- Không mạnh, ta không mạnh chút nào, hiểu lầm thôi!
Lâm Phàm cười nói:
- Không, đây không phải hiểu lầm mà là sự thực, bản phong chủ rất có hứng thú với ngươi, có lẽ ngươi sẽ cho bản phong chủ chút sảng khoái.
U Nguyên nhìn nụ cười kia chỉ thấy khủng hoảng.
Dốc hết sức ra.
Bùm!
Thân hình Lâm Phàm biến cao vút, uy thế kinh khủng nghiền áp toàn trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận