Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 966: Ta không muốn chơi mãi với kẻ yếu như sên

Từng vằn sóng xung kích khuếch tán từ dưới chân Lâm Phàm.
Lực lượng cường đại bứng tận gốc cây cối xung quanh.
Đằng Đế nằm trong hố sâu bò lên, có tro bụi rơi vào hố sắp chôn sống gã.
Lực lượng khủng bố đè xuống.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Phàm.
Đặc biệt là Thú Tiểu Sơn, đã kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn khác với suy nghĩ của gã.
Bộp!
Lâm Phàm siết tay lại, vang tiếng trầm đục, hắn cảm nhận được lực lượng, cảm giác này quá tuyệt vời.
U Nguyên mờ mịt đứng trước mặt Lâm Phàm, nuốt nước miếng:
- Ực ực! Cái kia . . .
Lâm Phàm giơ tay ngắt lời U Nguyên, hắn vỗ ngực nói:
- Đừng nói chuyện, nhường ngươi ra tay trước.
U Nguyên rất hoảng, không biết nên nói cái gì:
- Chuyện này . . .
Chuyện quái quỷ gì đây? Người gã không muốn gặp nhất là tên này, vì sao cố tình chạm mặt?
Nói sao thì U Nguyên là Chân Thần Tử của Quỷ tộc, gã là người có phẩm giá, có cách điệu, là thiên tài có thiên phú không tệ, con đường tương lai tươi sáng, nếu mở rộng tuyến đường hơn nữa sẽ có phát triển tốt hơn.
Nhưng bây giờ U Nguyên cảm giác mình sẽ chết tại đây, nếu chết rồi thì không còn lại gì.
U Nguyên lùi lại vài bước, muốn rời xa kẻ đáng sợ này. Nhưng gã lùi một bước là đối phương tiến lên một bước, luôn giữ khoảng cách cũ.
Làm ơn đừng như vậy được không?
Cho một con đường sống không được sao?
Lâm Phàm tiến lên từng bước một:
- Đừng chần chừ, đánh bản phong chủ đi. Bản phong chủ nhìn thấy ngươi là một người khá càn rỡ từ trong thái độ vừa rồi, đừng để nhút nhát che đôi mắt của ngươi, giơ tay lên, đánh bản phong chủ này!
U Nguyên thụt lùi từng bước một, trán tuôn mồ hôi như mưa. Không thể đánh, không được nhúc nhích một ngón tay, nếu không sẽ chết thật.
U Nguyên gật đầu, hỏi:
- Ngươi muốn thế nào? Ta nói rồi, đây là hiểu lầm, ta không thể nào đánh với ngươi.
Đừng nhìn gã là Chân Thần Tử nhưng giờ rất hoảng, hy vọng có người đến cứu mình.
Nhìn thoáng qua là biết đối phương mạnh hay không, khăng khăng dùng nắm đấm để chứng minh là hành động ngu ngốc.
Đằng Đế ngơ ngác hỏi:
- Vạn Quật, tên này làm sao vậy? Sao ta cảm giác kẻ xâm nhập không muốn đánh với hắn?
Tu vi của tiểu tử này chỉ là Đạo cảnh đỉnh, kẻ xâm nhập kia là Đế Thiên cảnh đỉnh, hai bên cách biệt to lớn, nhưng vì sao hình thành trạng thái này?
Kẻ xâm nhập kia nhấc một ngón tay là có thể nghiền chết tiểu tử này, nhưng giờ gã không ra tay ngược lại né tránh.
Bà nội nó!
Không lẽ vì hắn quá tiện nên kẻ xâm nhập không dám đánh?
Vạn Quật lão tổ không trả lời, cũng đang suy nghĩ nguyên nhân bên trong.
Lâm Phàm rất mạnh, Vạn Quật lão tổ biết điều đó. Nhưng thực lực của kẻ xâm nhập là Đế Thiên cảnh đỉnh, dù Lâm Phàm mạnh tới đâu thì cách biệt một đại cảnh giới, kẻ xâm nhập không nên do dự né tránh.
Lâm Phàm hơi sốt ruột. Làm cái gì vậy? Hắn không thích tình huống này nhất, , hắn thích đối phương càn rỡ huênh hoang, không suy nghĩ nhiều trực tiếp đánh, lấy hết sức lực ra đánh tơi bời.
Giờ hắn đã nói đến mức này rồi mà đối phương không tỏ vẻ chút nào, làm hắn bất mãn.
Lâm Phàm tiến lên trước đẩy đối phương:
- Bản phong chủ kêu ngươi đánh bản phong chủ, có nghe không? Đánh bản phong chủ đi chứ!
U Nguyên bị đẩy ngực liên tục thụt lùi, chẳng những không lộ vẻ tức giận ngược lại vẻ mặt lo âu, sợ hãi.
U Nguyên cố gắng giải thích:
- Đừng làm vậy, ta không phải loại người thích đánh nhau.
Gã cố gắng ra vẻ mình là người yêu thích hòa bình.
Lâm Phàm chỉ vào hai người nằm dưới đất, nói:
- Không thích đánh nhau? Vậy sao hai người kia ói nghiêm trọng vậy?
U Nguyên nhìn hai người bò ra từ hố sâu, thầm hối hận, nếu biết trước thì đã không đánh xa như vậy.
- Ta cũng không biết, có lẽ tự mình va chạm ở đâu đó. Huynh đệ . . . không, ca, ta thật sự không đánh người!
U Nguyên muốn khóc, ai không muốn đánh chứ, nhưng gã sợ.
Nếu không thấy cảnh ngươi oanh giết Quỷ Nguyên Chi Chủ thì ta đã dứt khoát ra tay rồi, rảnh hơi đứng đây cho ngươi giày xéo à?
Nếu có trùm cuối che chở từ đằng sau chứ không phải đơn độc một mình thì gã đã không hèn đến vậy.
Lâm Phàm xô đẩy đối phương, làm cử chỉ chủ động khiêu khích:
- Ai là ca của ngươi? Ngươi là ai chứ?
Lâm Phàm không tin kẻ xâm nhập sẽ hèn đến thế, bị ức hiếp tới mức này rồi còn nhịn được?
- Bản phong chủ kêu ngươi đánh bản phong chủ, nghe không hả?
U Nguyên lắc đầu lia lịa như trống bôi, không nói chuyện, chỉ biết lắc đầu.
Lâm Phàm vỗ đầu U Nguyên:
- Ngươi lắc cái gì! Bản phong chủ kêu ngươi đánh bản phong chủ, mau lên, đừng lãng phí thời gian!
Quá nhục, bị đối xử như vậy lẽ ra nên khùng lên, xắn tay áo đánh, nếu vẫn nhịn được thì không hợp lý.
Không lẽ tên này đã thấy hắn ra tay, cảm nhận lực lượng đáng sợ kia?
Rất có thể, nếu không thì không có lý nào hèn đến vậy. Không được, không thể như vậy, bỏ qua người này thì biết đi đâu kiếm điểm?
U Nguyên lắc đầu, từ chối dứt khoat:
- Ta không đánh!
Gã bị nhục nhã nhưng không dám chống cự, vừa thụt lùi vừa lắc đầu.
Thú Tiểu Sơn xem ngây người, có cần ăn hiếp người ta đến mức này không?
Thú Tiểu Sơn cảm giác tên kia tội nghiệp ghê, sư huynh kêu ngươi đánh thì cứ đấm thử một cái, làm gì hèn vậy?
Lâm Phàm mất kiên nhẫn hỏi:
- Rốt cuộc ngươi có đánh không?
Gặp quỷ! Chắc chắn tên này đã biết thực lực của hắn, nếu không thì sao hèn như thế.
- Không đánh, ta có chết cũng không đánh! Ta phải thanh minh rằng tuy ta là kẻ xâm nhập nhưng chưa bao giờ tổn thương người khác, ta không quen hai người kia, không biết bọn họ từ đâu ra. Vị đại nhân này, ta không oán không thù với ngươi, sao cứ ép ta đánh ngươi làm gì?
U Nguyên mếu méo, trán ướt dẫm mồ hôi.
Đằng Đế trợn to mắt, hôm nay làm sao vậy? Tại sao gặp ai cũng tiện thế.
- Ngươi mở to mắt nói dối! Bộ dạng hiện giờ của chúng ta nếu không phải ngươi đánh thì còn ai nữa? Ngươi dám chối không biết chúng ta? Ngươi vuốt lương tâm cảm nhận kỹ xem có thấy đau không?
U Nguyên nháy mắt với Đằng Đế: Đại ca, cứ coi như không quen ta, xin ngươi đấy.
U Nguyên đang rất hoảng.
Lâm Phàm khẽ thở dài:
- Thôi, ngươi không chịu đánh thì để bản phong chủ.
Lâm Phàm vốn muốn xem kẻ xâm nhập đánh mụ già Vạn Quật ra nông nỗi này thì mạnh đến đâu, nếu để hắn đánh trước chỉ e một đấm đập chết đối phương, không cho đối phương cơ hội ra tay, bỏ lỡ vài cảm giác quan trọng.
Nhưng không ngờ kẻ xâm nhập này quá hèn, dù là Dạ Trủng cũng cương cường hơn gã, ít ra biết nói chuyện, biết nêu ưu điểm giấu sâu trong người khác.
Còn kẻ trước mắt thật khiến người thất vọng, không có chút ưu điểm, chỉ biết lắc đầu bảo không dám, thế này có khác gì phế vật?
Vạn Quật lão tổ vội nói:
- Lâm phong chủ, hãy bắt hắn nói ra hạc tâm quỷ vực!
Bọn họ tới đây là là muốn phá tan quỷ vực, phục hồi lại Tinh Hải Vực.
Lâm Phàm quay đầu nhìn Vạn Quật lão tổ lại ngó sang tiểu tinh quái:
- Hạch tâm quỷ vực? Muốn phá hỏng quỷ vực? Vậy tiểu tinh quái của bản phong chủ sẽ biến mất rồi.
Đột nhiên!
- Ngươi chết đi cho ta!
Tuy U Nguyên rất hoảng nhưng giỏi về nắm bắt cơ hội, gã không ngờ tên này cách mình gần như vậy mà dám quay đầu nói chuyện với người khác.
U Nguyên biết cơ hội ở ngay trước mắt, nếu không nắm lấy thì không còn cơ hội.
Lâm Phàm quay đầu lại ngay:
- Giỏi, có bản lĩnh!
Năm ngón siết chặt đấm về phía đối phương.
U Nguyên kinh ngạc đến ngây người:
- Cái gì?
Vậy mà cũng phản ứng lại được, tốc độ nắm đấm của gã đã nhanh lắm rồi, chênh lệch lớn đến vậy sao?
Bùm!
Nắm đấm của Lâm Phàm và U Nguyên va chạm vào nhau, lực lượng không thể địch lại bộc phát ra.
Răng rắc!
Có tiếng thứ gì tan vỡ.
Cánh tay U Nguyên gấp khúc, nắm tay đánh vào người gã, mặt mũi móp méo, máu phun ra từ lỗ mũi, trong khoang miệng vạch một đường cong xinh đẹp trên không trung.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
U Nguyên đụng mạnh phương xa, trượt dài dưới đất, đào một khe rãnh dài mấy trăm thước.
Đằng Đế trợn mắt há hốc mồm, bật thốt:
- Trời ơi!
Đằng Đế không ngờ đối phương mạnh như thế, một đấm đánh bay kẻ xâm nhập.
Ba người bọn họ liều mạng, dùng hết mọi thủ đoạn nhưng không hạ được đối phương, ngược lại bị đối phương trấn áp, chênh lệch lớn kinh khủng.
Trong mắt Vạn Quật lão tổ cũng lấp lóe tia sáng ngạc nhiên.
Phương xa.
U Nguyên ôm mặt, máu tươi chảy ra từ kẽ mười ngón tay, thê thảm hét lên:
- A!
Trong lòng gã thầm rít gào.
Biết ngay mà, tuyệt đối không đánh lại, hắn quay đầu là cố ý dụ mình ra tay.
Tiện quá, đáng ghét ghê!
- Quả nhiên không sai, chịu đòn giỏi hơn kẻ xâm nhập bình thường.
Lâm Phàm có cảm giác khác biệt, quỷ vực này cũng thú vị, tuy không có chút tác dụng gì với hắn nhưng hắn cảm nhận lực lượng kỳ lạ trong quỷ vực bao phủ trên người đối phương.
U Nguyên cắn chặt răng:
- Không được, ta tuyệt đối không thể chết ở chỗ này!
Tuy gã bị đánh đến mặt biến hình nhưng còn có thể nhúc nhích.
Ngay lúc này, Lâm Phàm nhảy lên, thân thể cao lớn bay lên trời, đáp xuống ở phía xa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Động đất, âm thanh trầm đục.
U Nguyên vụt ngẩng dầu, kinh hoàng nhìn Lâm Phàm.
Gã biết tuyệt đối không thể chịu trận.
U Nguyên rít gào:
- Đồ khốn kiếp! Khi ta, nhục ta, dù ta không đánh lại ngươi nhưng một ngày nào đó sẽ có người báo thù cho ta!
Người U Nguyên tuôn ra khói đen đậm đặc, đã sẵn sàng đón nhận cái chết.
U Nguyên chìm trong điên cuồng, đôi mắt đỏ máu hét to:
- Đến đây, ngươi muốn giết ta chứ gì, nhào vô!
Mắt Lâm Phàm sáng rực, cảm giác cách này hay:
- Chờ chút, ngươi mới nói là sẽ có ngày có người đến báo thù cho ngươi phải không? Nhưng bọn họ không biết là ai giết ngươi, hay ngươi để lại manh mối, nói là Lâm Phàm của Viêm Hoa tông giết ngươi, cho họ có mục tiêu.
Hắn giết nhiều kẻ xâm nhập nhưng đến cuối cùng không biết ai giết bọn họ, rất đáng tiếc, nếu đối phương để lại manh mối thì hắn cầu còn không được.
- Ngươi . . .!
Nghe đối phương nói câu đó làm U Nguyên suýt tức chết. Xem thường bọn họ vậy sao? Dù gã đã thảm đến vậy cũng đừng đùa giỡn gã chứ? Đáng giận, thật sự rất đáng giận!
U Nguyên hét to một tiếng:
- Tốt, ta chiều ý ngươi! A!
U Nguyên thốt ra âm thanh khó hiểu, nguyên quỷ vực rung nhẹ rồi bình tĩnh lại.
Khoảnh khắc quỷ vực bình tĩnh lại, U Nguyên gầm rống xông thẳng vào Lâm Phàm.
Lâm Phàm giơ tay vỗ mạnh:
- Tạm biệt!
U Nguyên không chịu nổi lực lượng khủng bố đó, người rách toạc, mặt đất chìm xuống hình thành dấu tay to.
- Ài, chán quá, cường giả ơi, bao giờ ngươi mới đến? Ta chờ đến mất kiên nhẫn rồi.
Hắn rất bất đắc dĩ.
Chờ đợi cường giả là việc rất khổ sở, mỗi lần đều chơi với loại gà bệnh thế này thật chán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận