Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 967: Con người của ngươi sao tiện quá vậy

Đằng Đế hộc máu:
- Khụ khụ!
Bóng lưng kia làm Đằng Đế không diễn tả bằng lời được.
Rất là . . .
Thú Tiểu Sơn vô cùng rung động:
- Mạnh quá thể.
Không thấy tận mắt thì sao dám tin? Từ đầu tới đuôi không thèm xem người ta là con người.
Người ta cũng rất mạnh, phát ra khí thế khiến người nghẹt thở, nếu để bọn họ xông lên thì không biết chết như thế nào.
Nhưng ở trong tay sư huynh thì yếu ớt như làm bằng giấy.
Bộp!
Vạn Quật lão tổ giật nảy mình, cảm giác ngay từ đầu nàng đã nghĩ sai một điều.
Vạn Quật lão tổ chợt nghe tiếng bước chân, ngước đầu lên, là tên kia bước tới.
Lâm Phàm ủ rũ rã rời đi tới trước mặt Vạn Quật lão tổ:
- Ta nói này mụ già, các ngươi yếu không chịu nổi.
Câu này như búa tạ đập mạnh vào ngực hai người.
Đằng Đế muốn rít gào: Ai yếu hả? Đối phương mạnh lắm biết không?
Nhưng Đằng Đế không nói nên lời, cái tên trước mắt đập chết người ta mà không chút do dự, nên có thể nói gì đây?
Vạn Quật lão tổ nhỏ giọng tự giễu:
- Không ngờ Vạn Quật này cũng có lúc nhìn nhầm, quả nhiên cực kỳ lợi hại.
Lâm Phàm vội nói:
- Này, chờ đã, cái này không gọi là nhìn nhầm.
Vạn Quật lão tổ nghe vậy ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm, không ngờ đối phương sẽ khách khí như thế, nhưng câu tiếp theo làm nàng suýt nhảy cẫng lên liều mạng với hắn.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Ngươi không phải trông nhầm mà thật sự mù mắt.
Thú Tiểu Sơn trợn mắt há hốc mồm, sư huynh, sao luôn nói chuyện chói tai quá vậy? Trước mắt là mỹ nữ thiên hương quốc sắc, đẹp như nàng tiên, nhan sắc mỹ miều, dáng người như ma quỷ, mỗi tội ngực hơi nhỏ.
Dù có xích mích nhưng nhìn khuôn mặt đẹp như vậy cũng nên nể nang một chút, dù sao người người đều có lòng thích cái đẹp, cường giả cũng không ngoại lệ.
Vạn Quật lão tổ hơi đổi sắc mặt, rất bất mãn với câu nói của Lâm Phàm.
Lâm Phàm hỏi:
- Mụ già, đừng thấy bất mãn. Lúc trước ngươi dõng dạc hù bản phong chủ, nói nếu bản phong chủ không tham gia tổ chức của ngươi lỡ gặp kẻ xâm nhập sẽ vạn kiếp bất phục, ngươi còn nhớ hay không?
- Nhớ, nhưng Lâm phong chủ là cường giả mà hẹp hòi vậy sao?
Vạn Quật lão tổ không ngờ tên này còn nhớ chuyện đó, thật chó.
Lâm Phàm lắc đầu, phản bác nói:
- Ngươi nói sai rồi, cường giả không rộng rãi, vì bản phong chủ hẹp hòi nên mới mạnh như vậy.
Vạn Quật lão tổ cười khẩy nói:
- Ha ha, vậy sao? Là Vạn Quật thiếu kiến thức, chưa từng gặp qua.
Tức quá!
Vạn Quật lão tổ thề với trời, nàng chưa từng gặp người như vậy.
Lâm Phàm vỗ ngực:
- Sao chưa gặp qua, bản phong chủ đứng trước mặt ngươi đấy thôi. Sau này nhớ kỹ, hẹp hòi mới là đi kèm với cường giả.
Hắn tự nhận là được khen, không sai, hắn toàn nói thật, còn có chứng cứ.
Vạn Quật lão tổ thầm rít gào: Mặt dày vô sỉ, chưa từng gặp kẻ không cần mặt như vậy!
Đằng Đế nhỏ giọng nói:
- Thật không biết xấu hổ.
Đằng Đế chịu phục, cũng hiểu rằng có lẽ người tiện như vậy mới làm ra hành vi đào quan tài của người ta, lột sạch đồ của người ta ra.
Lâm Phàm nhìn qua Đằng Đế:
- Ngươi nói cái gì?
Hình như tên này mới nói câu gì rất chói tai.
Đằng Đế thít chặt cơ mông, có linh cảm không may.
Tuy Đằng Đế không sợ đối phương nhưng với hành vi vô sỉ kia, nếu y dõng dạc bảo ngươi là tiện nhân thì sẽ gặp kết cục không tốt lành gì.
Vì an toàn của bản thân, con người lúc nên hèn thì phải hèn.
Đằng Đế bình tĩnh nói:
- Lâm phong chủ nghe lầm, ta nói là Lâm phong chủ nói rất đúng.
Đằng Đế còn gật gù ra chiều đăm chiêu, tỏ vẻ đồng ý trăm phần trăm.
- Lâm phong chủ nói hẹp hòi là đi kèm với cường giả, thoáng nghe hơi không đúng nhưng nghĩ kỹ thì Lâm phong chủ trí tuệ giả ngu, rất có đạo lý.
Đằng Đế phân tích kỹ quay quanh tư tưởng trung tâm của Lâm Phàm.
Lâm Phàm nghe bùi tai, nhìn xem, người thông minh vĩnh viễn đều là thông minh. Thường hay nói ngực nhỏ có trí, nhưng đôi khi tạo hóa trêu người, cũng sẽ có sai sót.
Ví dụ như Vạn Quật lão tổ, ngực nhỏ mà trí tuệ có cao đâu, kém xa bọn họ.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừ, ngươi nói rất đúng. Ngươi khá lắm, có tài.
Vạn Quật lão tổ khinh thường liếc Đằng Đế, trước kia không nhận ra người này hèn đến vậy.
Lúc đại chiến sống chết với kẻ xâm nhập, dù phải chết Đằng Đế cũng không cúi đầu, nhưng đối mặt tên kia thì hèn đến mức không dám nói lời thật lòng, bán lương tâm thốt lời khen ngợi.
Là vì đi dạo một vòng trước cái chết đã trở nên hèn nhát sao?
Đằng Đế cười cười, trong bụng chửi thề.
Khinh người quá đáng.
Nhưng thôi, bản đế không so đo với bạn nhỏ.
Lâm Phàm nhìn hai người, sau đó tập trung vào Vạn Quật lão tổ:
- Bị thương nặng như vậy có đau không?
Vạn Quật lão tổ lười nói nhiều, không muốn nói câu nào với đối phương.
- Lâm phong chủ, việc đến hiện giờ, ta không thể không nói nhắc nhở ngươi. Kẻ xâm nhập không đơn giản chút nào, giờ mới đối mặt trẻ tuổi, cường giả thật sự chưa buông xuống, nếu như . . .
Vạn Quật lão tổ chưa nói hết câu đã bị Lâm Phàm ngắt lời.
Hắn hỏi:
- Được rồi, đừng nói nữa, lần trước ngươi cũng nói với bản phong chủ như vậy, tự nói đi, kết quả là cái gì?
Vạn Quật lão tổ nhìn Lâm Phàm, thấy lồng ngực nghẹn lại.
Vì sao hắn không chịu tin?
- Bản phong chủ xem tình trạng của ngươi chắc không nói nổi cái gì, vậy thì để bản phong chủ nói. Bản phong chủ sống khỏe, tông môn cũng khỏe, còn ngươi thì . . . nhìn lại mình đi, bị người đánh ói máu. Nếu không đụng phải bản phong chủ thì hai ngươi đi bán muối rồi. Đừng nói bản phong chủ không cho các ngươi cơ hội, cùng là người vực ngoại giới, xem như dính chút dây mơ rễ má. Vừa lúc tông ta thiếu chạy chân, làm khổ sai, các ngươi muốn đi thì có thể hạ thấp yêu cầu cho các ngươi, chịu không?
Lâm Phàm không xem trọng hai người này, đặc biệt là Vạn Quật lão tổ, tuy sống lâu, chuyển kiếp quay về nhưng cuối cùng vẫn bị người đánh chết, nên thực lực hơi kém.
Nhưng ở trong vực ngoại giới vẫn tính là nhân tài, có thể phá cách thu nhận nàng.
Vạn Quật lão tổ nghe câu này thì tức điên, rất muốn gầm rống rằng: Đừng nói nữa, ngươi muốn chọc người ta tức chết hay sao?
Vạn Quật lão tổ này không nói cái khác nhưng trước giờ chưa từng chịu nhục như vậy, từ khi chuyển kiếp trở về thì nàng luôn bị ức hiếp.
Kiếp trước để lại đồ trong Vực Sâu Vạn Quân bị người cướp đi, ban đầu không biết là ai, về sau Vạn Quật lão tổ đoán là tên này làm, trên đời không còn ai tiện hơn hắn.
Vạn Quật lão tổ rít qua kẽ răng:
- Không cần!
Nhưng Vạn Quật lão tổ nói xong hơi hối hận.
Khi ấy nàng lấy thân phận người từng trải cảnh báo cho đối phương, làm như ban cho cơ duyên to lớn.
Đâu ngờ cuối cùng là bọn họ bị người ta đánh tơi bời, suýt chết tại đây. Ngẫm lại hơi bi ai.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Không cần thì thôi, sau này ngươi sẽ hiểu bỏ qua cơ hội lần này là không sáng suốt và hối hận cỡ nào.
Lâm Phàm lặp lại lời Vạn Quật lão tổ từng nói với hắn, giờ ném nguyên câu vào mặt nàng, cảm giác thật sướng.
Thú Tiểu Sơn thầm nghĩ:
- Năng lực giao tiếp của sư huynh hơi thấp.
Thú Tiểu Sơn chưa từng nghe ai nói năng như thế, không sợ đắc tội người ta hết đường vớt vát.
Lúc này Vạn Quật lão tổ chỉ muốn dùng đầu đâm chết kẻ độc miệng trước mắt, muốn giẫm hắn ở dưới chân, tát sưng mặt hắn.
Thật tiện, tức quá.
Lâm Phàm định rời đi:
- Đi thôi sư đệ.
Lâm Phàm không biết trước khi chết U Nguyên có báo tên của hắn và tông môn ra ngoài không, nhưng xem tình huống lúc đó chắc là có.
Thú Tiểu Sơn hỏi:
- Sư huynh, hai người bọn họ bị thương nặng như vậy, để lại đây có sao không?
Nơi này là quỷ vực, chẳng những kẻ xâm nhập rất nguy hiểm, đám tinh quái cũng siêu khủng bố, với tình trạng của hai người lỡ gặp thứ gì lợi hại thì nguy.
- Sao cái gì, là tự mình chọn đường thì phải dựa vào bản lĩnh đi tiếp. Sư đệ, tuy tông môn của chúng ta tuân theo tôn chỉ lương tihện, chính nghĩa nhưng không ngu thiện, đi theo.
Lâm Phàm dẫn đầu rời đi, lúc đi ngang qua Vạn Quật lão tổ, Đằng Đế thì lấy một nắm đan dược ra khỏi trữ vật giới chỉ, mùi dược thơm nức.
Đằng Đế mừng rỡ, thay đổi ấn tượng với Lâm Phàm, tuy không đưa bọn họ đi nhưng hắn định cho đan dược cũng xem như người tốt.
Giây sau, Đằng Đế rút lại lời vừa rồi, coi như y chưa từng nói gì.
Lâm Phàm ném nắm đan dược vào miệng, đủ loại hương vị hỗn hợp lại rất là tuyệt vời.
Lâm Phàm ghét bỏ lắc đầu:
- Ngươi nhìn bản phong chủ như vậy làm chi? Không lẽ cho rằng bản phong chủ muốn tặng đan dược cho các ngươi? Suy nghĩ nhiều, chúng ta không thân chẳng quen, nhớ kỹ, làm người phải dựa vào bản thân, đừng luôn trông chờ vào người khác, ài.
Hắn ra vẻ rất thất vọng với biểu hiện của Đằng Đế.
Đằng Đế thấy ánh mắt phút cuối trước khi đi của Lâm Phàm, tức giận trợn trừng mắt.
Y là Đằng Đế, đã bao giờ bị người nhìn bằng ánh mắt như vậy?
Tức, tức chết người, ruột gan phèo phổi sắp cháy khét rồi.
Vạn Quật lão tổ giận thật lâu sau dần bình ổn lại:
- Bỏ đi Đằng Đế, gặp hắn là ta đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Đằng Đế bực tức nói:
- Sao có thể nhịn được chứ? Vạn Quật, ngươi nói xem vì sao vực ngoại giới có loại người như vậy tồn tại? Nếu là trước kia thì ta đã một bàn tay đập chết hắn, đồng ý không?
Vạn Quật lão tổ không đáp lại mà giương mắt nhìn phương xa:
- Có vẻ như Thiên Dụ thần nữ đã đi, nàng ta có Tu Di Tiên Thể, rút nhỏ có thể trốn thoát khỏi tay kẻ xâm nhập.
Đằng Đế nghe vậy gật gù, đúng thật.
Tiếp theo còn phải bận nhiều chuyện, nhưng trước tiên rời khỏi quỷ vực đã, với tình trạng hiện giờ của họ khả năng gặp nguy hiểm là rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận