Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 968: Với trí tuệ của ngươi thì rất khó hiểu

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Ngoài rìa quỷ vực.
Lâm Phàm nói với tiểu tinh quái:
- Tiểu tinh quái, đi đi, tự phát triển từ từ.
Tiểu tinh quái góp nhặt nhiều hạt châu, nếu luyện hóa hết sẽ thăng cấp đến trình độ không tệ.
- Đại ca . . .
Tiểu tinh quái hoàn toàn bị Lâm Phàm chinh phục, một tiếng đại ca nói hết trong lòng không nỡ. Tiếc rằng nó là tinh quái, không thể ra quỷ vực, không thì đi theo đại ca có lẽ là lựa chọn không tệ.
Tiểu tinh quái tràn đầy trìu mến nhìn Lâm Phàm, muốn khắc ghi khuôn mặt điển trai nhất trần đời này vào tim.
Tuy đại ca không đẹp trai quỷ khóc thần sầu nhưng với tiểu tinh quái là đẹp trai nhất, không thể nghi ngờ.
Tiểu tinh quái quá lùn, Lâm Phàm muốn vỗ vai nó phải khom lưng xuống:
- Được rồi, chia tay ở đây thôi. Ngươi cố gắng cao lên chút, lùn như vậy khi nói chuyện với ngươi phải cúi đầu, mỏi cổ.
Tiểu tinh quái bất đắc dĩ nói:
- Đại ca, ta là tinh quái, đây là bản thể, không lớn lên được nữa.
Đáng tiếc, nó cũng không có cách nào, bẩm sinh đã vậy rồi, không thể thay đổi.
Lúc này có một đám người sống sót đi ra, bọn họ hai mặt nhìn nhau, muốn nói chuyện. Bọn họ rất sợ nơi này, cũng bàng hoàng với thế giới bên ngoài.
Một người sống sót đứng ra, có tu vi Đạo cảnh, xem như mạnh nhất nơi đây. Gã được mọi người ủy thác đại diện nói chuyện.
Người sống sót Đạo cảnh hỏi:
- Vị đại ca này, chúng ta có thể đi theo ngươi, tham gia vào tông môn của ngươi không?
Tuy là câu hỏi nhưng gã rất tự tin, người khác có lẽ không đi được nhưng gã thì chắc chắn được, với tu vi Đạo cảnh của gã đến đâu cũng là đẳng cấp cao. Giờ gã chủ động tham gia vào tông môn của đối phương sẽ tăng cao thực lực tổng thể cho tông môn ngay.
- Các ngươi hả? Thôi dẹp, trồng trọt đã đủ người, dọn nhà vệ sinh cũng hết chỗ, các ngươi không đủ tư cách vào Đả Thủ đường. Thôi thì cố gắng lên, về sau sẽ có cơ hội.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, cảm giác đã hết chỗ, không phải ai muốn vào Viêm Hoa tông đều được, cần có tài năng đặc biệt.
Người sống sót Đạo cảnh trợn to mắt nói:
- Cái gì?
Gã mới nghe được gì?
Trồng trọt, dọn nhà vệ sinh?
Còn về không đủ tư cách vào Đả Thủ đường thì càng khó hiểu.
Nói cái quái gì vậy? Gã rất muốn biết chuyện này là sao.
Lâm Phàm kéo Thú Tiểu Sơn:
- Đi thôi sư đệ.
Hắn không nói nhiều với đám người sống sót nữa, chớp mắt biến mất tại chỗ.
Một đám người sống sót ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
Người sống sót Đạo cảnh như nghe thấy lời nói dối, đến lúc này vẫn không phản ứng lại:
- Ta không có tư cách?
Nhiệt độ bốn phía bỗng giảm xuống.
Rất nhiều người sống sót phát hiện bên người hình như có một tồn tại không phải con người.
Bọn họ quay đầu xem, tiểu tinh quái cũng nhìn họ.
Ực ực!
Đám người sống sót chợt nhớ ra mình còn ở quỷ vực, tuy đứng ngoài rìa nhưng ai bảo đảm sẽ không có nguy hiểm?
- Cứu mạng!
Mọi người thoát chốc chạy vắt giò lên cổ, không chút do dự.
Tiểu tinh quái nhìn tập thể chạy trốn, sờ đầu:
- Những tên kia có chút nhát gan.
Tiểu tinh quái sờ đầu, quay người đi sâu vào trong.
Công việc hiện giờ của nó là từ từ luyện hóa hạt châu, có quá nhiều, không biết phải luyện hóa tới khi nào.
. . .
Thú Tiểu Sơn bị Lâm Phàm chộp trong tay, cảm nhận tốc độ siêu nhanh.
Thú Tiểu Sơn cúi đầu thầm nghĩ:
- Cứ trở về như vậy sao?
Đi ra lâu như vậy, Thú Tiểu Sơn trải qua một số chuyện, nhưng ngẫm kỹ không có gì hay ho.
Thú Tiểu Sơn liếc qua Lâm Phàm bằng đuôi mắt, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể thốt một câu: Sư huynh thật lợi hại.
Một lúc lâu sau.
Thú Tiểu Sơn nói:
- Sư huynh, bên dưới hình như xảy ra chuyện gì.
Mũi của gã rất nhạy, ngửi được mùi máu, tuy tốc độ của sư huynh rất nhanh nhưng mùi máu vẫn bay tới gần.
Lâm Phàm ngừng lại:
- A?
Đúng như Thú Tiểu Sơn nói, bên dưới có chuyện.
- Có chuyện gì nhỉ? Hình như là một thôn trang.
Lâm Phàm nhanh chóng đáp xuống.
Không phải hắn thích lắm chuyện, chẳng qua hắn ghét người ta ức hiếp thôn dân tay không tấc sắt.
Đây là việc con người làm sao?
Trong thôn trang vang tiếng hét thảm, nhà cửa cháy hừng hực, lửa đốt xèo xèo, khói đặc bay ra theo gió lướt xa.
Có giọng nói vang lên, âm thanh hơi non nớt:
- Ha ha ha! Để xem ngươi chống chọi đến khi nào!
Phập!
Kèm theo tiếng la.
Thú Tiểu Sơn ngây ngốc hỏi:
- Sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy?
Người còn lương tâm tuyệt đối không xuống tay với thôn trang tay không tấc sắt.
Khi vực ngoại giới chưa dung hợp, nhiều tông môn đều có chuẩn tắc, dù bây giờ dung hợp rồi vẫn vậy.
- Đi.
Lâm Phàm bước vào thôn trang.
Mặt đất dính máu, xác chết nằm rải rác trước cửa nhiều căn nhà.
Có bị một kiếm đâm thủng người.
Có bị chặt đứt đầu.
Rất nhanh đến mảnh đất trống.
Có bảy bóng người đứng trong đất trống, chính giữa cắm các cọc gỗ trói nhiều người, có con nít, có người lớn, nhưng đều chết thảm.
Người cuối cùng cũng là tiếng hét thảm vừa nãy đã bị đối phương hành hạ, cuối cùng khép mi mắt.
Thú Tiểu Sơn kinh ngạc nói:
- Sao có thể như vậy? Mấy đứa nhóc mà đồ thôn?
Gã không ngờ, thủ đoạn quá tàn nhẫn. Tuổi nhỏ xíu mà có thể giết người tu luyện thì Thú Tiểu Sơn còn công nhận là có bản lĩnh, bé vậy đã có tu vi cao đến thế.
Nhưng đám nhóc này xuống tay với thôn dân, hoàn toàn là ngược giết, cực kỳ tà ác.
Đám nhóc hành hạ thôn dân quay đầu nhìn Lâm Phàm và Thú Tiểu Sơn:
- Các ngươi là ai?
Mặt mũi của chúng không non nớt như bề ngoài nhưng vẫn còn thanh xuân, khoảng mười ba, bốn tuổi, đang tuổi phát dục.
Thú Tiểu Sơn tức giận hỏi:
- Các ngươi . . . vì sao làm chuyện như vậy?
Lửa giận trong lòng thiêu đốt.
Một đứa trong đám nhóc con bước ra, dáng người gầy yếu nhưng khuôn mặt hung ác, cầm chủy thủ còn nhỏ giọt máu.
- Hừ! Liên quan gì các ngươi? Chúng ta giết người, chẳng lẽ các ngươi muốn chõ mũi vào?
Đám nhóc cười khinh miệt.
- Này, ta nói cho hai tên nhiều chuyện các ngươi biết, nghe kỹ đây, tông môn chúng ta chưa đầy mười bốn, dù giết ai cũng không cần chịu trách nhiệm.
- Như thế nào? Các ngươi định ỷ lớn hiếp nhỏ sao? Nếu các ngươi không sợ cõng bêu danh thì cứ nhào vô!
Đám nhóc này quá độc, không e dè Lâm Phàm và Thú Tiểu Sơn.
Thú Tiểu Sơn hỏi:
- Sư huynh, những đứa bé này quá dữ, làm sao bây giờ?
Thú Tiểu Sơn không biết nên giải quyết thế nào, vì trước giờ gã không đánh con nít.
Mặt Lâm Phàm không biểu tình nói:
- Tuổi còn trẻ đã bước lên đường phạm tội, đáng tiếc.
Thú Tiểu Sơn nghe lời sư huynh nói, gã như cảm nhận nỗi đau trong lòng sư huynh:
- Đúng rồi đấy sư huynh, tiếc thật, chúng ta không thể bỏ mặc, hay là bắt chúng lại rồi răn dạy?
Lứa tuổi này là tuổi hoa chớm nụ, nếu dạy dỗ đàng hoàng có lẽ tương lai sẽ thành tài.
Nhưng câu nói tiếp theo của sư huynh làm Thú Tiểu Sơn ngây người.
Lâm Phàm nói:
- Giết đi.
- A?
Thú Tiểu Sơn suýt sặc nước miếng, tưởng mình nghe lầm:
- Sư huynh . . . mới nói gì?
Lâm Phàm liếc Thú Tiểu Sơn một cái, không nói nhiều, hắn lắc người đi tới trước mặt một đứa, dù không biến hình thì đầu của đối phương chỉ tới phần ngực của hắn.
Một bàn tay đập thẳng vào mặt, sức gió mãnh liệt phát ra.
Phụt!
Sau lưng nó nổ tung, khung xương đẫm máu văng ra, chỉ còn đống thịt nát rơi xuống đất.
- Cái gì?
Đám nhóc còn lại mặt biến sắc, sau đó la hoảng lên, chạy tứ tán.
- Cứu mạng!
Lâm Phàm bẻ cổ, co chân đá, lưỡi dao gió xẹt qua rạch một đường sâu dưới đất rồi cắt trúng mông của đối phương.
Phập!
Xác chết tách làm đôi, máu phun ra.
- Ác ma!
Đám nhóc còn lại thấy đồng bạn bị giết thì sợ đến mặt không chút máu, kinh hoàng sợ hãi. Chúng nó không ngờ người này thật sự muốn giết chúng.
Lâm Phàm giơ tay lên, búng ngón tay.
Đám nhóc đang chạy trốn cảm giác phía trước không còn đường đi, không gian bao kín dồn ép chúng nó sát nhau, liên tục nghiền ép.
Thú Tiểu Sơn ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt.
Thủ đoạn của sư huynh . . .
Ọe!
Đám nhóc bị không gian nghiền áp mặt mũi trào máu, thân thể vặn vẹo bất quy tắc.
- A!
Tiếng gào thét không dứt.
Phương xa chợt vang tiếng hét giận dữ:
- Dừng tay!
Bùm!
Không gian sụp đổ như mặt kính vỡ nát, chỉ còn đống thịt chất dưới đất.
Thú Tiểu Sơn hỏi:
- Sư huynh, thật sự giết hết rồi?
Lâm Phàm nói:
- Đúng vậy, đã chết hết, giết sạch.
Một bóng người từ xa lao tới, đứng trên hư không nhìn bốn phía, mặt lạnh băng.
- Hai ngươi thật tàn nhẫn, giết nhiều người như vậy, đáng chết!
Nam nhân rút trường đao sau lưng ra, người hóa thành luồng sáng lao thẳng vào Lâm Phàm.
Thú Tiểu Sơn vội hét to:
- Hãy nghe chúng ta nói, chuyện không phải như vậy!
Bọn họ không làm, đừng hiểu lầm chứ.
- Hừ! Giải thích? Đi xuống giải thích với họ đi!
Nam nhân không thèm nghe, lực lượng ngưng tụ trên trường đao rồi chém một nhát.
Đao quang rực rỡ che kín thế gian.
Lâm Phàm ngước đầu lên, giơ tay đấm vào hư không.
Bùm!
Bùm!
Nắm đấm không đánh trúng đối phương mà đánh vào không khí, nhưng vang tiếng nổ, va chạm với đao quang.
Đao quang tan vỡ, lực lượng kia không ngừng lại tiếp tục đánh về phía đối phương.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nam nhân bị trúng đòn mạnh, máu thịt như tách lìa ra, cả người văng ra xa đụng gãy từng cây cối, cuối cùng in sâu vào vách tường.
Không rõ sống chết.
- Sư huynh, tên này không phải người sống, hình như sư huynh xuống tay hơi nặng?
Đầu óc Thú Tiểu Sơn ù đặc, sư huynh rốt cuộc là người tốt hay xấu? Gã không hiểu.
Lâm Phàm nói:
- Sư đệ, hễ ra tay với ta thì không chia tốt xấu, chỉ có kẻ địch.
Thú Tiểu Sơn hỏi:
- Vậy hắn đã chết chưa?
Lâm Phàm đáp:
- Có lẽ đã chết, cũng có lẽ còn sống.
Thú Tiểu Sơn ngơ ngác:
- ???
Hoàn toàn không hiểu chuyện này là sao.
Lâm Phàm túm Thú Tiểu Sơn lao đi xa:
- Đi thôi, đừng nghĩ nhiều, với trí tuệ hiện giờ của ngươi rất khó hiểu tình huống này.
Thú Tiểu Sơn không phục.
Trí tuệ của ta không thấp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận