Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 969: Không cho phép nhúc nhích, thật sự không thể nhúc nhích

Viêm Hoa tông.
- A, sư huynh, ta nhớ tông môn trước kia không phải như vậy!
Tuy chưa đến tông môn nhưng nhìn từ xa có thể phát hiện tông môn biến đổi kinh người.
Một lớp lực lượng không thấy được nhưng có thể cảm nhận bao phủ bên trên tông môn.
Thú Tiểu Sơn nhớ lúc rời khỏi tông môn thì tông môn không được tốt lắm, thuộc loại tông môn nhỏ yếu, rất bình thường. Khi thấy tông môn khác của vực ngoại giới thì Thú Tiểu Sơn thậm chí cảm giác tông môn nhà mình như hạt bụi, chẳng chút bắt mắt.
Nhưng hiện tại Thú Tiểu Sơn ngây người. Rất kinh người, trong khoảng thời gian này rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tông môn biến đổi quá lớn.
- Tông môn đang tiến bộ, ngươi biết quá ít, cứ từ từ cảm nhận.
Lâm Phàm không nói nhiều, có hắn ở, nếu tông môn không thay đổi mới gặp quỷ.
Thú Tiểu Sơn thầm thắc mắc, có nhiều vấn đề muốn hỏi rõ, nhưng thấy sư huynh rõ ràng không muốn nói nhiều.
- Sư huynh trở lại rồi!
Tin Lâm Phàm về tông môn thoáng chốc lan truyền trong đám đệ tử.
Thú Nhạc trưởng lão đứng ngồi không yên, luôn cầu nguyện nhi tử đừng bị gì, nghe Lâm Phàm trở về liền rời khỏi núi, bay đến Vô Địch phong ngay.
Bình an, tuyệt đối phải bình an!
- Cảm giác trở về thật tốt.
Cảm giác yên lòng ùa vào tim, Thú Tiểu Sơn cảm giác trái tim mình thả lỏng.
Tôi luyện bên ngoài nhận hết cực khổ, khổ không thể tả, giờ trở về làm gã xúc động muốn khóc.
Thú Nhạc trưởng lão chưa đến đã nghe giọng của lão:
- Nhi ơi!
Nhiều đệ tử lại đây nghe xưng hô này thì ngây người.
Nhi tử?
Đang gọi ai vậy?
Thú Tiểu Sơn cực kỳ kích động:
- Phụ thân!
Lang thang bên ngoài, tuy là gã chủ động rời đi, nhưng không tìm thấy đường về nhà làm gã rất bối rối.
Hiện giờ có thể trở về, trái tim cũng yên ổn.
Phụ thân tình thâm, ôm siết lấy nhau, tình cảm dạt dào, ôm đầu khóc rống.
Đám người có mặt ở dây đều rung động, cảnh này hơi cảm động.
Một số đệ tử nội môn nhất phẩm vào tông môn hơi sớm, khi Thú Tiểu Sơn chưa sinh ra bọn họ đã là đệ tử, theo họ biết thì Thú Nhạc trưởng lão không có bạn lữ, càng không có con cái.
- Này, ngươi nói xem chuyện này là sao? Theo ta được biết Thú Nhạc trưởng lão ít khi ra tông môn, luôn làm bạn với loài thú trong núi, càng không có cái gọi là bạn lữ.
- Ai biết. Khi Thú Tiểu Sơn trở về phong chủ thì ta luôn cho rằng hắn có quan hệ gì đó với Thú Nhạc trưởng lão, nhưng không đoán là phụ tử, ai ngờ đúng thật, chuyện này . . .
- Ngươi nói xem có khi nào . . .
Gã không dám nói, càng không dám nghĩ.
- Suỵt, đừng nói, ngươi muốn chuốc rắc rối lớn sao? Cẩn thận chút.
- Đúng đúng.
Hai người đều là đệ tử cũ, biết nhiều điều.
Nhớ năm xưa.
Ngày nào đó trời xanh mây trắng, đột nhiên sấm chớp giật, muôn thú gầm rống làm tông môn giật nảy mình, có lẽ . . . thôi không dám nghĩ nữa.
Thú Nhạc trưởng lão cảm kích nói:
- Lâm phong chủ, rất đa tạ.
Nếu không có Lâm phong chủ hỗ trợ thì phụ tử đã âm dương xa nhau.
Lâm Phàm xua tay, bình tĩnh nói:
- Không cần khách khí, chuyện nhỏ.
Lần này ra ngoài không tính là tay trắng, trong quỷ vực khá thú vị.
Thú Nhạc trưởng lão trìu mến nhìn Lâm Phàm, muốn lấy thân báo đáp.
Lâm Phàm dứt khoát từ chối nhận ánh mắt này, cầu lão nhân gia đừng làm chuyện khác người, thân già cả không thực hiện nổi chuyện đó đâu.
Phương xa.
Đạo Thiên Vương, Vạn Trung Thiên tới.
Hai người nghe Thú sư đệ trở về nên đến nghênh tiếp.
Không nói chuyện khác, bọn họ về tông môn rồi thiệt tình không muốn đi nữa.
- Sư đệ về là tốt rồi.
Đạo Thiên Vương toát ra vẻ chính chắn, dù sao làm phụ thân, khí chất hiền từ đó khiến Chí Tiên cảnh nhìn ngây người.
Thú Tiểu Sơn cảm giác hơi khó chịu, tuy gã rời khỏi một thời gian nhưng không lâu đến thế, Đạo sư huynh cho người cảm giác khác hẳn.
Thú Tiểu Sơn nói:
- Sư huynh thay đổi rồi.
Đạo Thiên Vương cười hạnh phúc nói:
- Ha ha ha! Đương nhiên thay đổi, ta bây giờ không phải một người mà đã tổ thành gia đình, tất nhiên không giống ngươi.
Thú Tiểu Sơn chớp chớp mắt, câu này nghe không có vấn đề nhưng cứ thấy là lạ, có mùi khoe khoang, ám chỉ chúng ta đã không phải một loại người.
Thú Tiểu Sơn nhìn sang Vạn Trung Thiên đứng một bên.
Thú Tiểu Sơn không quá thích Vạn Trung Thiên, lúc còn trong tông môn thì hai người xích mích với nhau. Thú Tiểu Sơn cho rằng tính tình của Vạn Trung Thiên táo bạo, cá tính ngông nghênh, hai người từng đánh nhau.
Vạn Trung Thiên cười nói:
- Thú sư đệ, hoan nghênh trở về, về sau có thể an tâm ở trong tông môn.
Thú Tiểu Sơn nhìn Vạn Trung Thiên chằm chằm, hết sức cảnh giác.
Tự nhiên hiến ân cần, hoặc là trộm hoặc là cướp.
Mâu thuẫn giữa Thú Tiểu Sơn và Vạn Trung Thiên tuy không đến mức thù sâu như biển nhưng không phải thời gian có thể xóa nhòa, giờ Vạn Trung Thiên lại nói là hoan nghênh gã trở về.
Có mùi muốn mưu hại gã.
Vạn Trung Thiên cảm nhận ánh mắt của Thú Tiểu Sơn, gã bật cười:
- Chắc Thú sư đệ sẽ không nghĩ rằng ta muốn trả thù sư đệ chứ?
Thú Tiểu Sơn sửng sốt, gã không ngờ Vạn Trung Thiên sẽ nói ra trước công chúng, lâu không gặp, thủ đoạn của đối phương càng cao sâu.
Không thể không cẩn thận.
Gã vừa về tông môn, có chuyện chưa tìm hiểu rõ ràng, đang ở thế yếu, phải cẩn thận mới được.
Thú Tiểu Sơn cười cười, không nói nhiều:
- Ha ha ha!
Vạn Trung Thiên lắc đầu, vươn tay muốn vỗ vai Thú Tiểu Sơn.
Thú Tiểu Sơn muốn né tránh, nhưng nơi này là tông môn, hơn nữa xung quanh có mặt nhiều người, chẳng lẽ Vạn Trung Thiên sẽ bị thương gã ngay tại đây sao?
Bộp!
Cánh tay Vạn Trung Thiên khoác lên vai của đối phương, thở dài:
- Ta đã quên cạnh tranh ngày xưa lâu rồi, hiện giờ sư huynh cũng có gia đình riêng, không tham dự mấy chuyện này nữa. Tông môn hiện nay có sư huynh lo, sư đệ an toàn trở về rồi sau này đừng ra ngoài chạy lung tung nữa, nếu được thì sư huynh sẽ kêu tẩu tử giới thiệu đệ tử nữ trong tông môn của nàng cho sư đệ quen.
Thú Tiểu Sơn nghe vậy dựng đứng tóc gáy.
Chuyện gì đây?
Nghe không hiểu gì hết.
Thú Tiểu Sơn không rõ Vạn Trung Thiên đang nói cái gì, mới về tông môn đã nói mấy chuyện này với gã?
Có chút vấn đề.
Thú Nhạc trưởng lão không che dấu quan hệ của mình với Thú Tiểu Sơn, vui mừng gật đầu góp lời:
- Tiểu Sơn, Vạn sư huynh của ngươi nói đúng, nên tìm thê tử.
Thú Tiểu Sơn ngẩng đầu nhìn mọi người, ù ù cạc cạc:
- A?
Đây còn là tông môn ngày xưa không?
Trong ấn tượng của gã hình như không hài hòa như vậy.
Vân Tiêu phong.
- Ài, Thú Tiểu Sơn cũng trở về rồi, khi nào sư huynh của chúng ta về đây?
Huyền Thanh rất nhớ sư huynh.
Vương Thánh Khang lặng im, sau đó nói:
- Sư huynh trở về thì tốt rồi, có mạnh lên hay không đều không sao. Ngươi nói xem giờ Đạo phong chủ, Vạn phong chủ đều có thê tử, thậm chí có hài tử, rõ ràng là bắt đầu bồi dưỡng đời tiếp theo. Sư huynh của chúng ta thì không rõ sống chết, không biết đi đâu rồi, từ bước thứ hai đã chậm hơn người, làm sao bây giờ?
Bọn họ là sư đệ trung thực của Vân Tiêu, luôn lo lắng thay cho gã.
- Thôi, chúng ta chỉ có thể yên lặng chờ đợi sư huynh trở về.
Hai người không còn mong ngóng sư huynh trở nên mạnh cỡ nào, với họ thì miễn trở về là tốt rồi, còn lại không cần nghĩ nhiều.
Đám người Thú Tiểu Sơn rời khỏi Vô Địch phong.
Lữ Khải Minh báo cáo tình hình gần nhất:
- Sư huynh, trong thời gian sư huynh đi thì có người của Tuyệt Thần cung đến.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Tuyệt Thần cung? Bọn họ đến làm gì?
Lâm Phàm nhớ lần trước đi vùng đất mạo hiểm, hốt về mười hai quan tài, hình như bao gồm xác chết nằm bên trong.
Không lẽ người của Tuyệt Thần cung đã nghiên cứu ra cái gì rồi?
- Bọn họ đến không nói gì, chỉ nhờ ta nói lại một câu là đừng đụng vào xác chết, bên trong có vấn đề.
Lữ Khải Minh không hiểu ra sao, nhưng thuật lại không thiếu một chữ cho Lâm Phàm nghe.
- Chỉ nói câu này? Hết rồi?
Lâm Phàm suy tư, tuy ý câu này rất đơn giản nhưng bao gồm nhiều nội dung.
- Hết rồi, chỉ có bấy nhiêu.
- Ừm.
Lâm Phàm trầm tư, nghĩ không ra. Tông chủ Tuyệt Thần cung mang xác chết về nghiên cứu, giờ phái người đến truyền lời dặn hắn đừng đụng vào xác chết.
Có ý gì đây?
Không lẽ trong xác chết có cái gì?
Lữ Khải Minh thấy sư huynh chìm trong suy tư thì cố gắng phân ưu cho sư huynh:
- Sư huynh, hay là đi Tuyệt Thần cung một chuyến, có thể hỏi rõ ràng.
Lâm Phàm xua tay:
- Sư đệ đề nghị cách này cũng được nhưng hơi xa, chạy quá mệt mỏi, không cần thiết. Ta đi ra ngoài một chuyến, chốc lát sẽ trở về.
Sau đó hắn biến mất tại chỗ.
Đi Tuyệt Thần cung làm quái gì, đã dặn đừng đụng vào xác chết thì hắn phải đụng thử coi sao, nếu thật sự có gì thì cứ đến, hắn sợ chắc?
Lữ Khải Minh nhìn theo sư huynh rời đi:
- Ài, chắc chắn sư huynh đi nghiên cứu xác chết.
Gã rất hiểu sư huynh, người ta dặn đừng đụng vào thì sẽ ngoan ngoãn không đụng sao?
Nằm mơ.
Cách xa Viêm Hoa tông, một chỗ hơi hẻo lánh.
- Nơi này an toàn rất nhiều.
Lâm Phàm không biết tại sao không thể đụng vào xác chết, nhưng chắc chắn có vấn đề, nếu gặp chuyện gì, một chốc khó thể kiểm soát làm tông môn bị hủy thì toi.
Nên rời xa tông môn mới là an toàn nhất.
Lâm Phàm lấy bộ quan tài ra, mở nắp ra, xác chết nằm yên bên trong, dù đã chết nhưng cái mặt làm người xem khó chịu.
Bốp!
Tát một cái, sức không mạnh nhưng không nhẹ, tiếng kêu rõ to.
- Chết rồi còn đẹp trai như vậy làm chi!
Nếu xác chết có thể sống lại chắc chắn sẽ rít gào: Đẹp trai là lỗi của ta sao!?
- Nghiên cứu ngươi thử xem.
Lâm Phàm xem xét kỹ xác chết, nhìn từ đầu đến chân, không có chỗ nào khác lạ, chỉ là xác chết không mục rữa.
Lâm Phàm suy tư:
- Không có vấn đề mới là vấn đề lớn nhất, bên Tuyệt Thần cung được một xác chết chắc đã phát hiện cái gì.
Với trí tuệ của hắn không thể nào không phát hiện ra, chẳng lẽ trí tuệ của đám người Tuyệt Thần cung sánh bằng hắn?
Hôm nay nếu không phát hiện ra vấn đề nằm ở chỗ nào thì hắn sẽ đập đầu xuống đất chết cho mọi người xem.
Hắn nói lời này, không ai thay đổi được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận