Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 970: Có phải đồ nhi không thích nữ nhân

Lần này Lâm Phàm hết sức nghiêm túc nghiên cứu quan tài.
Rất trang nghiêm và nặng nề, màu sắc dùng màu xám, cho người cảm giác cô đơn, xa vời khó nắm bắt.
- Đây là quan tài có chuyện xưa.
Chỉ số thông minh của Lâm Phàm không thấp, từ một bộ quan tài đã nhìn ra nội dung mà người ta không thấy.
Đây chính là trí tuệ.
Lâm Phàm cẩn thận nhìn bên trong, phòng ngừa ẩn giấu chi tiết nào đó trước kia không chú ý tới.
Nhưng hắn xem một lượt mà không có phát hiện gì.
Lâm Phàm là người rất cẩn thận, Tuyệt Thần cung nói những xác chết này có điều lạ, nếu hắn không tìm hiểu rõ ràng thì không chịu thổi.
Dù người ta không nói gì nhưng Lâm Phàm không tha thứ bản thân ngu xuẩn.
- Kiểm tra tỉ mỉ từ đầu đến chân, chắc chắn sẽ tra ra vấn đề.
Lâm Phàm không biết Tuyệt Thần cung phát hiện như thế nào, hắn tuyệt đối không đi hỏi, có việc gì thì tự mình làm.
Bàn tay vuốt đầu đối phương, tóc rậm, có lẽ lâu không gội đầu nên hơi dầu, nếu cho mấy đại ca quán vỉa hè nấu dầu chắc sẽ nấu được một nồi dầu cống ngầm màu sắc đẹp đẽ.
Xoẹt!
Kiếm Thái Hoàng ra khỏi vỏ, Lâm Phàm cầm kiếm trong tay, đằng đằng sát khí ấn đầu đối phương, mũi kiếm cạo.
Rào rào!
Tóc đen liên tục rơi rụng.
Chốc lát sau, anh đẹp trai với mái tóc dài rậm rạp thoáng chốc trọc đầu, da đầu sáng bóng, nhưng không có đồ án mà Lâm Phàm tưởng tượng.
Lâm Phàm sờ cằm, chìm trong suy tư:
- Quả nhiên không có, nếu trên da đầu dưới mái tóc có đồ án thì có lẽ được manh mối đột phá rồi.
Tuyệt Thần cung phát hiện kiểu gì?
Lâm Phàm không nghĩ ra, có lẽ vì manh mối ẩn giấu quá sâu, lúc phát hiện xác đã không nhận ra.
Lâm Phàm đặt tay lên trán xác chết, cảm ứng tình huống trong đầu đối phương.
Không có dao động sinh mệnh, không ẩn giấu lực lượng kỳ lạ nào.
Bàn tay từ từ xuống cổ, không có động tĩnh.
- Một nam nhân mà làn da mịn màng như vậy, nhìn là biết không tu luyện ngạnh công. Không phải ta ghen tỵ ngươi, ta đang xem thường kẻ ẻo lả nhà ngươi.
Nếu có người ở đây sẽ há hốc mồm, cảm giác gặp quỷ.
Một người sống mà lẩm bẩm với xác chết, rất thần kỳ.
Lâm Phàm như hắn là loại người ghen tỵ ai khác sao?
Tuyệt đối không thể nào.
Quần áo của đối phương thật phiền, che tầm mắt, không thể thấy sâu bên trong.
Lâm Phàm không nghĩ nhiều.
Xoẹt!
Hắn tàn bạo xé rách quần áo của người ta.
Làn da trắng nõn, thứ không nên có trên người nam nhân, nếu không phải bộ ngực phẳng thì Lâm Phàm còn tưởng là nữ nhân.
- Ài, trở thành xác chết vẫn giữ da trắng như vậy, không biết khi còn sống ngươi là loại nam nhân gì, chắc dựa vào mặt kiếm cơm.
Lâm Phàm bình phẩm này nọ, hai tay không ngừng sờ vuốt người, cảm ứng bên trong thân thể đối phương, hễ có chút động tĩnh là hắn sẽ phát hiện ra ngay, dù máu chảy xuôi chút xíu thì tuyệt đối không thoát khỏi cảm ứng của hắn được.
- Không thể nào, đến mức này rồi vẫn không có gì, Tuyệt Thần cung đã phát hiện cái gì? Sao không nói thẳng ra luôn cho rồi.
Lâm Phàm vắt óc suy nghĩ, tạm thời chưa thông não.
Hắn sẽ không đi Tuyệt Thần cung tìm đáp án, đó cũng không phải phong cách của hắn.
Lâm Phàm không nghĩ nhiều, tiếp tục cảm ứng.
Hắn xé quần của đối phương.
Giờ thì xác chết không có mảnh vải che thân.
Lâm Phàm nhức đầu:
- Rốt cuộc ẩn giấu cái gì?
Không thể nào, hắn đâm ra nghi ngờ xác chết xấu nhất tặng cho Tuyệt Thần cung ngược lại giúp họ phát hiện thứ bị ẩn giấu?
Nếu đúng vậy thì lỗ to.
Lâm Phàm nhìn trái nhìn phải, xem xét tỉ mỉ.
Không thấy cái quái gì cả.
Lâm Phàm lấy hết xác chết ra, làm hành động giống với xác chết đầu tiên, lột sạch quần áo, cạo trọc đầu, nhưng không phát hiện thứ gì.
- Không thể nào, chắc chắn đã bỏ sót chỗ nào.
Tuyệt Thần cung có thể phát hiện ra thì sao hắn không phát hiện được? Chẳng lẽ chỉ số thông minh của hắn thấp hơn đám người kia nhiều sao?
Gặp quỷ, chắc chắn có vấn đề.
Lâm Phàm không tin tà, xem xét lại lần nữa, vẫn không phát hiện có thứ gì hữu dụng.
- Ài.
Lâm Phàm cất quan tài, quỳ dưới đất, hai tay chống mặt đất, ngẩng cao đầu rồi đập mạnh xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng khủng bố bộc phát ra, mặt đất liên tục sụp lún với tốc độ mắt thường trông thấy, lực lượng trùng kích dọc theo mặt đất sụp đổ đánh vào vực sâu.
Tro bụi bay mù mịt bao trùm bốn phía.
Nơi này cách Viêm Hoa tông rất xa nhưng người trong tông môn vẫn cảm giác mặt đất rung rinh.
- Chuyện gì xảy ra?
Các đệ tử ngơ ngác, đang yên lành sao bỗng nhiên động đất.
Lữ Khải Minh nhìn phương xa, đó là phương hướng sư huynh đi:
- Sư huynh đang làm gì?
Lữ Khải Minh hoang mang, nhưng không hiểu cũng chẳng sao, hành vi của sư huynh luôn là phong cách như vậy, gã không hiểu nổi.
Tí tách!
Máu nhỏ giọt, giây lát nhuộm đỏ mảnh đất.
- Vậy mà không chết được?
Lâm Phàm nhức đầu, lời đã nói ra thì dù quỳ cũng phải hoàn thành.
- Chiêu tự chết, đầu phá vỏ!
Lâm Phàm ngửa đầu rồi đập mạnh xuống, chưa trực tiếp va chạm với nền đất nhưng tạo sức gió rất mãnh liệt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất vỡ vụn, vô số đá to bay lên trời, hố sâu càng lúc càng lớn, không ngừng lún xuống.
- Đệt, vẫn chưa chết!
Lâm Phàm đập đầu chỉ cảm giác hơi ngứa, hơi thở sự sống chẳng hề xói mòn.
Cứ theo tốc độ này thì phải đến bao giờ mới đập đầu chết được đây?
Bốp!
Binh!
Điên cuồng va chạm, không ngừng nghỉ.
Vỡ đầu máu chảy thành sông, vô cùng thê thảm.
Máu tươi che tầm mắt, mơ hồ, khó chịu, không vui.
- Động đất, đây là động đất!
Toàn Viêm Hoa tông gà bay chó sủa, các đệ tử đều hoảng loạn, động đất đến quá bất ngờ.
- Cứ tiếp tục thế này thì không được.
Lâm Phàm không nghĩ nhiều, nhanh chóng lấy kiếm Thái Hoàng ra, chém mình một nhát rồi lại đập đầu xuống đất.
Rầm!
Lâm Phàm đã cảm nhận sinh mệnh của mình đang trôi đi, hắn vui vẻ nằm xuống, yên lặng chờ cái chết đến.
Lâu rồi không chết làm hắn hơi không thói quen, mà không thể trách hắn, muốn trách thì trách không có cường giả đến, thật khiến người khó chịu.
Mười giây sau.
Lâm Phàm mở mắt ra, tinh khí thần đến đỉnh.
Hắn nhìn hoàn cảnh bốn phía, lặng im. Ai làm? Không có tố chất tôn trọng môi trường gì cả, khu vực xanh đẹp vậy mà bị phá hoại đến nông nỗi này.
Rất đáng giận, hắn mà biết là ai thì sẽ dạy cho bài học!
Lâm Phàm về tông môn. Lữ Khải Minh chạy lại ngay, hỏi mới rồi xảy ra chuyện gì? Vì chấn động hơi lớn, làm các đệ tử hoảng loạn cho rằng xảy ra việc lớn.
Lâm Phàm không thể nói có gì đâu, là ta đập đầu xuống đất ấy mà. Nếu nói thật như vậy thì mất mặt.
Hắn tuyệt đối sẽ không đi Tuyệt Thần cung, dù đối phương phát hiện vấn đề trong đó thì hắn kiên quyết không đi hỏi.
Mười hai xác chết thôi mà, có thể giấu có thứ gì ghê gớm? Dù thật sự có thì liên quan quái gì tới hắn, chẳng lẽ nghịch thiên được?
Lâm Phàm về tông môn, đi tìm lão sư ngay. Đã mấy ngày không gặp, hắn rất nhớ lão sư. Lâm Phàm linh cảm bên kẻ xâm nhập rất nhanh sẽ cử cường giả đến.
Khi đó hắn sẽ bận rộn đấu với kẻ xâm nhập, một thời gian dài không được gặp mặt lão sư.
Thiên Tu sơn phong.
Thiên Tu như phú ông già ngồi nhàn nhã uống trà.
Lão nhìn kỹ ái đồ, dò hỏi:
- Đồ nhi, vi sư thấy hình như tinh thần của đồ nhi không được tốt.
Lâm Phàm ngồi xuống bên cạnh, cầm trái cây nhai đỡ thèm:
- Sao lão sư nhìn ra được? Gần đây tinh thần của đồ nhi tạm ổn.
Hắn tỏ vẻ không đồng ý với lão sư về bình luận trạng thái tinh thần của mình.
Thiên Tu nhấp ngụm trà, lắc đầu nói:
- Chẳng lẽ vi sư lừa đồ nhi sao?
- Lão sư chắc chắn sẽ không lừa đồ nhi, nhưng tinh thần của đồ nhi thật sự không ổn sao?
Lâm Phàm vuốt mặt mình, cảm giác bình thường mà. Nhưng lão sư đã nói thì hắn không muốn phản bác, cứ cho là tinh thần không tốt đi.
Thiên Tu khẽ nói:
- Đồ nhi có muốn biết tại sao mình bị như vậy không?
Bộ dạng của lão sư làm Lâm Phàm cảm giác tình huống không ổn, nhưng vẫn hỏi:
- Tại sao vậy lão sư?
Thiên Tu nhìn quanh, không thấy ai mới nói nhỏ:
- Vì sung sức.
Lâm Phàm nghe xong khó hiểu hỏi:
- Lão sư nói thẳng ra đi, đồ nhi không hiểu.
Thiên Tu khẽ thở dài:
- Ài, đồ nhi, vi sư không nói lòng vòng. Đồ nhi nhìn xem, tiểu tử Đạo Thiên Vương đã có nhi tử, còn tiểu tử khốn không nên thân Vạn Trung Thiên cũng có thê tử. Vi sư hỏi đồ nhi, đồ nhi có cái gì?
Lâm Phàm đang định nghe lão sư giảng giải để biết mình có vấn đề gì không, nhưng nghe mấy lời này thì hắn ngây ra, nói lòng vòng nãy giờ hóa ra là ý này.
Vì quá sung sức nên tinh thần không được tốt?
Lâm Phàm hỏi lại:
- Thì . . . đồ nhi có lão sư?
Thiên Tu chỉ vào Lâm Phàm, nóng nảy nói:
- Dẹp đi! Suốt ngày chỉ biết dỗ vi sư, đồ nhi nghĩ vi sư bây giờ đầu óc không bình thường sao? Thời trẻ vi sư có tài dỗ dành người ta, chút tài mọn của đồ nhi mà muốn dỗ vi sư là đã quá coi thường vi sư!
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, trước kia lão sư giỏi dỗ người nhưng có thấy lão sư tìm sư nương cho đồ nhi đâu? Không phải đồ nhi không chịu nghe lời lão sư nói, đồ nhi luôn lấy lão sư làm mục tiêu, việc lão sư từng làm chắc chắn đồ nhi cũng sẽ làm một lần. Nhưng quan trọng là lão sư chưa đi con đường này.
Thiên Tu hít sâu, tiểu tử khốn này thông minh, biết suy một ra ba.
Thiên Tu lặng im giây lát rồi tung ra đòn sát thủ:
- Có phải đồ nhi muốn tức chết vi sư không?
Phải bắt đồ nhi bảo bối để lại nhi tử, nữ nhi.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư yên tâm, dù đồ nhi chết cũng sẽ không để lão sư chết. Đồ nhi đang tìm Nguyệt tộc, hễ tìm được họ thì dù lão sư không may qua đời đồ nhi cũng sẽ cứu sống lại, lão sư yên tâm!
Thiên Tu nghẹn họng:
- Đồ nhi . . .!
Đồ nhi bảo bối của lão cái gì cũng tốt, chỉ có điểm này là khiến người nhức đầu.
Thiên Tu chợt ngây ra, hỏi nhỏ:
- Đồ nhi, có phải vì đồ nhi không thích nữ nhân?
Rất có thể, đồ nhi của lão tu luyện ngạnh công, tinh khí thần vượng thịnh vô cùng, bình thường sẽ rất sung sức, không thể nào không cần cách làm nguội ngày.
Lâm Phàm chớp chớp mắt nhìn lão sư, vấn đề này hơi phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận