Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 971: Xảy ra chuyện liền bỏ chạy

Lâm Phàm rời khỏi chỗ của lão sư, về đề tài giao lưu làm hắn cảm giác không nghe hiểu.
Đây là hại hắn.
Nữ nhân?
Không thể nào, chuyện đó không tồn tại.
Chưa đi đến cuối con đường cường giả đã bị nữ nhân ngăn cản là hành vi không chịu trách nhiệm với bản thân.
Lâm Phàm trở về Vô Địch phong.
Lữ Khải Minh đi theo bên cạnh, luôn sẵn sàng vượt lửa qua sông vì sư huynh.
Lâm Phàm phất tay:
- Sư đệ đi làm việc của mình đi, sư huynh đi mật thất yên tĩnh chút.
Hắn bị kẹt ở Đạo cảnh đã một thời gian, nên thăng cấp lên cảnh giới cao hơn.
Nội tình rất nhanh sẽ xếp đầy, chỉ còn kém một chút.
Lữ Khải Minh ngửa đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn Lâm Phàm:
- Sư huynh!
Lâm Phàm hỏi:
- Ừ, sao vậy?
Ánh mắt của sư đệ vô cùng nghiêm túc, chắc có chuyện gì.
Gã làm sư đệ, phải giúp sư huynh gỡ bỏ áp lực, nhìn sư huynh khó chịu làm lòng gã cũng bứt rứt.
- Sư huynh, sư đệ vĩnh viễn ủng hộ sư huynh!
Câu này không đao to búa lớn gì, nhưng Lữ Khải Minh nói ra suy nghĩ của mình.
Lâm Phàm vỗ vai Lữ Khải Minh mấy cái rồi xoay người đi vào mật thất.
Trong mật thất rất tối, nhưng hắn từng bước đi vào thật yên tĩnh.
Không còn nhiều điểm, đã tu luyện xong công pháp, phải tìm cách mới được.
Những cường giả này rốt cuộc có đến hay không? Tốc độ chậm quá.
Lâm Phàm rất bất mãn với đám kẻ xâm nhập.
Ngươi xâm nhập thì đến đại đi chứ, cứ từng người vào, lãng phí thời gian và sức lực.
Lần trước rút thăm trúng thưởng đã dùng hết vận may, giờ có rút thăm cũng chỉ là ném bánh bao thịt cho chó, có đi không có về, lãng phí uổng công.
Oong!
Không có bất cứ dao động gì.
Nhưng Lâm Phàm có thể cảm giác dao động ẩn giấu đang khuếch tán sau lưng.
Nàng treo cổ đột nhiên xuất hiện, giọng nhẹ tênh:
- Ta muốn nghe kể chuyện.
Ít ra âm thanh không u ám âm trầm.
Đôi tay từ đằng sau thò ra trước ôm cổ Lâm Phàm, gió thổi qua bên tai.
Bùm!
Tốc độ tay của Lâm Phàm rất nhanh, hắn chộp cánh tay nàng treo cổ rồi vật từ phía sau ra trước, đập mạnh xuống đất.
- Nghe kể chuyện thì nghe, đừng động tay động chân, coi chừng bị đánh.
A không, đã bị đánh rồi.
Thời gian trôi qua nhanh.
Các nơi ở vực ngoại giới đều xảy ra chuyện.
Tuyệt Thần cung.
Trong mật thất to lớn nằm sâu dưới vực thẳm lòng đất.
Tông chủ, các trưởng lão đều tụ tập cùng một chỗ.
Bọn hắn đứng trước đài cao, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt không nói gì, cũng không lên tiếng, trong mắt phát ra tia sáng.
Các trưởng lão cực kỳ kinh ngạc hỏi:
- Tông chủ, đây rốt cuộc là cái gì?
Thứ trước mắt giống như một cục thịt, nhưng mặt trên có rất nhiều xúc tu, đan xen vào nhau đung đưa, không mạnh mẽ nhưng chắc chắn có sức sống.
Lúc bọn họ phát hiện ra chúng nó thì không phải như vậy, mới to cỡ ngón tay cái, hoàn toàn không có sức sống, càng giống một tảng đá màu đỏ.
Không ngờ ngắn ngủi trong chốc lát đã biến đổi như vậy, nên thứ quái dị này bị phong ấn.
Tông chủ hỏi:
- Không biết, bên Lâm phong chủ nói thế nào?
Trưởng lão đi thông báo trả lời:
- Lúc ta đến thì không gặp Lâm phong chủ, nhưng có nhờ sư đệ của hắn chuyển lời giùm việc này.
Trưởng lão cảm giác cái thứ này không phải đồ tốt.
Cho người ta một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Tông chủ hỏi tiếp:
- Vậy ngươi có nói cho hắn biết về phát hiện thứ này thế nào không?
Trưởng lão ngây người, lắp bắp nói:
- Cái đó . . . không có, hơi khó nói, ta nghĩ Lâm phong chủ nên phát hiện.
Tông chủ trầm mặc không nói.
Không nói cho Lâm phong chủ biết phát hiện như thế nào thì hơi khó xử.
Lâm phong chủ thật sự có thể phát hiện sao?
Ngẫm lại trí tuệ của Lâm phong chủ có lẽ thật sự sẽ nhận ra, tông chủ hơi yên tâm.
Nếu để cho Lâm Phàm biết chuyện này thì hắn sẽ rít gào.
Thông minh khỉ khô! Phát hiện bằng cách nào?
Tông chủ cảm thán rằng:
- Đúng là vậy.
Chỗ phát hiện hơi khó nói, ở nơi hình dạng giống hoa cúc nở, khó nói quá.
Có trưởng lão lo lắng hỏi:
- Tông chủ, vậy làm sao bây giờ? Thứ này quá mức quỷ dị, không chừng là thứ xấu xa, nếu thật xảy ra vấn đề gì thì nguy to.
Tuy họ có tu vi Đạo cảnh, đã là đỉnh cao nhất vực ngoại giới, nhưng xác chết này nằm trong vùng đất mạo hiểm cực kỳ khủng bố, tuyệt đối không phải vật bình thường, có lẽ dính dáng đến bí mật to lớn.
Lúc này, một trưởng lão vội vàng chạy tới:
- Tông chủ, ta mang đồ đến.
Trong tay trưởng lão xách một con yêu thú, yêu thú kia đã bị chế phục, nhưng khi bị đưa đến đây nó có vẻ táo bạo, dường như rất sợ thứ lơ lửng trên đài cao.
- Ừm, thử một lần, nhìn xem có nguy hại gì không.
Đến bây giờ bọn họ chưa rõ ràng thứ này có nguy hại gì với thể sinh mệnh không.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, lấy năng lực của bọn họ và nội tình của Tuyệt Thần cung chắc chắn có thể áp chế mức nguy ngại đến mức thấp nhất.
Nếu Lâm Phàm có mặt ở đây sẽ hét to:
- Bà nội nó, các ngươi đừng tìm đường chết!
Tiếc rằng không phải ai đều có thể tìm đường chết, cũng tùy người.
Tông chủ khống chế yêu thú trong tay.
Yêu thú quơ quào bốn móng, sợ hãi thét chói tai. Yêu thú rất nhạy cảm với nguy cơ, bên kia tràn ngập siêu khủng bố.
Tông chủ chỉ ngón tay, bình chướng vỡ ra một cái khe, sau đó đẩy yêu thú vào.
Bọn họ nhìn chằm chằm không chớp mắt, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì, thứ như cục thịt này có nguy hại cho thể sinh mệnh không.
Nếu tìm hiểu rõ thì sẽ trợ giúp rất lớn cho việc tiếp theo.
Yêu thú càng ngày càng tới gần cục thịt kia, vùng vẫy kịch liệt hơn.
Khi yêu thú và cục thịt đụng vào nhau, thời gian như ngừng lại.
Không có biến đổi gì.
Tông chủ mặt lộ vẻ vui mừng:
- Quả nhiên, không có bất cứ . . .
Nhưng giây sau cơ mặt tông chủ cứng ngắc.
Cục thịt huơ xúc tu điên cuồng vươn ra bao bọc yêu thú, mỗi xúc tu đều bám vào bề mặt yêu thú.
Chớp mắt yêu thú đã mất hết máu, biến thành một bộ thây khô.
Tông chủ kinh, hoàn toàn ngây người:
- Cái này. . .
Tình huống này quá khủng bố.
- Tông chủ, cục thịt này có tính nguy hiểm quá cao.
Chớp mắt đã hút một con yêu thú thành thây khô, khủng bố biết bao, nếu là con người chắc sớm chết đi.
Cục thịt mà bọn họ nghĩ không quá nguy hiểm đột nhiên bạo động.
Thịt mấp máy dần lớn mạnh, những xúc tu điên cuồng quất phong ấn xung quanh.
Ầm ầm!
Chấn động không ngừng.
Thậm chí còn có vết rạn hiển hiện.
Tông chủ ngây ngẩn:
- Sao có thể như vậy?
Tông chủ không ngờ chớp mắt đã xảy ra chuyện như vậy.
Dù một con yêu thú bị cắn nuốt thì lực lượng ẩn chứa trong người nó sẽ không mang lại ảnh hưởng gì, nhưng nhìn hiện trường có vẻ khác lạ.
- Phong ấn!
Tông chủ dẫn đầu, các trưởng lão cũng hoảng hốt, lực lượng bộc phát, trực tiếp trùng kích cục thịt bạo động.
Lực lượng khổng lồ xuyên qua, vững vàng áp chế cục thịt. Khi bọn họ cho rằng trông thấy hy vọng thì diễn ra cảnh tượng kinh người.
Cục thịt đánh tan lực lượng của họ, không ngừng khuếch trương ra ngoài.
Ầm!
Tông chủ đột nhiên lui lại, sắc mặt sợ hãi.
- Đi, đều ra ngoài, phong kín chỗ này!
Tông chủ dứt khoát mang theo các trưởng lão đi nhanh.
Giờ tông chủ rất muốn đánh chết bản thân làm việc xúc động, đòi thí nghiệm làm gì. Đang yên lành, cho ăn một con yêu thú thôi mà cũng xảy ra chuyện được.
Hơn nữa nhìn tình huống có vẻ mất kiểm soát.
Trưởng lão hỏi:
- Tông chủ, bây giờ nên làm gì?
Tông chủ đùn đẩy trách nhiệm, quyết không gánh lỗi lầm:
- Còn có thể làm sao? Chắc chắn phong tỏa lại. Ta đã nói rồi, không thể thí nghiệm bằng thể sinh mệnh mà các ngươi không tin, giờ thấy chưa? Gây ra phản ứng như vậy.
Các đệ tử đang chạy trốn mắt trợn tròn nhìn tông chủ.
Có còn là người không?
Ý tưởng để yêu thú đến gần thứ kia hình như không phải bọn họ nói ra.
Nhưng thôi, ai kêu người ta là tông chủ, bọn họ cũng không có cách nào.
Ầm ầm!
Khoảnh khắc bọn họ phong tỏa, cục thịt phình to thi nhau đập tới.
Tông môn ở bên trên rung lắc bần bật, thậm chí có không ít kiến trúc sụp đổ, rất nhiều đệ tử đều hoảng hốt rời xa.
Bọn họ không biết xảy ra chuyện gì.
Nhưng tuyệt đối đã xảy ra chuyện kinh khủng.
Có trưởng lão lo lắng hỏi:
- Tông chủ, nó sẽ không phá vỡ phong ấn chứ?
Nếu thật sự phá vỡ thì tông môn tiêu đời.
Tông chủ không nói gì, nhưng trong lòng bối rối.
Nếu thật sự bị phá vỡ thì phải làm sao? Nếu dẫn đến Tuyệt Thần cung bị diệt, y sẽ là tội nhân.
Nhưng việc bọn họ sợ hãi đã không xảy ra, cục thịt khuếch trương đến một mức độ thì ngừng.
Trưởng lão nhẹ nhàng thở ra:
- Phù, tạm thời an toàn rồi tông chủ. Xem ra lực lượng của một con yêu thú có hạn, không đủ cho nó điên cuồng khuếch trương.
Đến bây giờ tim của lão còn đập rất nhanh.
- Lực lượng có hạn?
Tông chủ muốn chửi thề.
Một con yêu thú chỉ có Thần cảnh mà trưởng lão kia bảo là có giới hạn? Nếu để yêu thú Đạo cảnh thay thế thì giới vực này còn không?
Lòng tông chủ lạnh lẽo, rồi y đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó rất khủng khiếp.
Tông chủ nói:
- Nguy! Ta phải tự mình đến chỗ Lâm phong chủ một chuyến, cần nói việc này nói cho hắn biết, nếu để xảy ra vấn đề thì nguy to!
Tông chủ trực giác Lâm phong chủ còn chưa phát hiện, chứ nếu không đã tìm đến y rồi.
Dù sao thứ này hút vật sống sẽ điên cuồng tăng trưởng, Lâm phong chủ chắc chắn sẽ đến thông báo rằng thứ này quá nguy hiểm, các ngươi không kiểm soát được, để bản phong chủ mang về thì tốt hơn.
Đến bây giờ vẫn không thấy động tĩnh gì, tông chủ đoán Lâm phong chủ chưa nhận ra.
Các trưởng lão nói:
- Lỡ tông chủ đi rồi thứ này lại trướng nở thì làm sao?
- Nó phình ra thì bỏ chạy, không lẽ còn cần ta dạy các ngươi? Thôi đừng nói nữa, ta lên đường ngay bây giờ, các ngươi hãy trông chừng tông môn.
Dứt lời, tông chủ không muốn nói nhiều, nhanh chóng rời đi, lao về phía Viêm Hoa tông .
To chuyện rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận