Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 973: Rơi đốm đỏ không phải vật vô tình

- Đi mạnh khỏe, lần sau nhớ tới chơi.
Hắn là người rất hiền hòa thân thiện, nhiệt tình nóng bỏng với khách tới chơi.
Đưa mắt nhìn tông chủ Tuyệt Thần cung rời đi, hắn sợ mình chiêu đãi không chu đáo, khiến đối phương có điều gì bất mãn.
Nhìn bộ dạng rời đi của đối phương chắc không có gì bất mãn đâu.
Hai đệ tử trông giữ sơn môn mắt lóe tia sáng tôn sùng:
- Sư huynh!
Bọn họ ngưỡng mộ nhất là Lâm Phàm, sự tôn sùng lấp đầy đầu óc họ, làm họ điên cuồng.
Lâm Phàm không keo kiệt lời ca ngợi với hai sư đệ:
- Ừm, hai vị sư đệ rất giỏi, bình thường vất vả cho hai ngươi.
Hắn bội phục sự gan dạ của họ.
Thực lực của tông chủ Tuyệt Thần cung mạnh hơn hai người nhiều, nhưng họ ở trước mặt cường giả vẫn không hụt hơi, cản ở ngoài cửa, không cho phép ai đi vào.
Điều này cần gan dạ và thực lực lớn lao mới làm được.
Tiếc rằng bọn họ không có lòng gan dạ, cũng không có thực lực, chỉ có sự tôn sùng đối với Lâm Phàm, sự tôn sùng đó trở thành núi dựa cho họ kiên cường.
- Vô cùng cảm tạ sư huynh khen ngợi.
Hai người nhún mũi, cắn chặt môi trên, khuôn mặt đỏ bừng, quay sang ôm nhau, cảm động suýt khóc.
- Được sư huynh khen, vui vẻ quá đi!
Hai người mừng hết lớn, làm Lâm Phàm hơi nhức dầu.
Với fanboy kiểu này thì hắn tỏ vẻ quen mắt rồi, nhưng cuồng đến mức đó làm hắn phục.
- Thôi được rồi, tất cả bình tĩnh lại. Các ngươi làm rất tốt, nhưng phải nhớ kỹ, nếu Lôi Đình Quân Chủ của Thánh Đường tông đến tông môn thì kiên quyết ngăn ngoài cửa cho ta, thậm chí không cho đối phương đến gần các ngươi trong phạm vi năm thước, nghe không?
Lâm Phàm nghĩ đến Thâu Thánh Lôi Đình, tên kia quen thói ăn cắp sao chịu yên phận.
Có lẽ Thánh Đường tông còn có thứ gì gã muốn trộm nên luôn cố gắng, chờ gã trộm hết rồi thì chắc chắn sẽ vươn bàn tay tội ác về phía Viêm Hoa tông.
Nên phải dặn dò đệ tử trông coi sơn môn chú ý một chút.
Hai đệ tử đứng thẳng người, biểu tình nghiêm túc nói:
- Rõ!
- Sư huynh yên tâm, chỉ cần có chúng ta giữ sơn môn thì tuyệt đối không để người này vào tông môn!
Nhìn xem, tất cả nhìn kỹ này!
Lâm Phàm tỏ vẻ rất vui mừng khi có đệ tử như vậy.
Suốt thời gian dài vừa qua hắn cực khổ vất vả bảo vệ Viêm Hoa tông, cho mỗi một vị sư đệ khỏe mạnh trưởng thành, hắn cảm giác mình không uổng công.
Lâm Phàm vỗ vai hai người, vừa lòng gật gù:
- Ừm!
Sau đó hắn lao về phía xa, giờ hắn bận việc lớn.
Lâm Phàm rất tò mò thứ mà tông chủ Tuyệt Thần cung nói đến, dù đối phương dặn tuyệt đối không nên nếm thử, quá nguy hiểm.
Nhưng lòng tò mò hại chết mèo.
Nếu không biết rõ ràng thì trong lòng Lâm Phàm sẽ thấy khó chịu.
- Với bản phong chủ thì không có hai chữ nguy hiểm.
Tông chủ Tuyệt Thần cung thành công gợi lên lòng tò mò trong Lâm Phàm.
Nếu không cho hắn tự mình xem thử, buổi tối đi ngủ cũng khó bình yên nhắm mắt.
- Chỗ này vậy.
Hắn đã chọn một chỗ tốt.
Nơi này rời xa tông môn, dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tông môn.
Còn về trong xác chết ẩn chứa bí mật kinh người cỡ nào, đợi lát nữa hắn sẽ dùng bàn tay nhỏ của mình thăm dò là biết ngay.
Nhưng như thế nào khó khăn bày ra trước mặt hắn.
Đồ vật giấu trong hoa cúc của xác chết, vị trí này hơi khó khăn.
Lỡ như xác chết mới đi trút bầu tâm sự trước khi tắt thở, không lau mông sạch sẽ thì sao?
Còn có một khả năng kinh người là trong trạng thái chết một thời gian dài, thứ mềm mại tích lũy ở chỗ kia, tưởng tượng thôi đã không chịu nổi.
Nếu là ngày xưa Lâm Phàm sẽ không chớp mắt cái nào, dứt khoát lấy ra.
Nhưng hảo hán không nhắc lại oai hùng xưa kia, hiện tại người đã già, không có nhiều tinh lực, không được, không thể làm chuyện khó khăn như vậy.
Quan tài bày ra ở nơi đó.
Xác chết không mảnh vải che thân bị lôi ra khỏi quan tài.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, hơi nhức đầu, làm cách nào lấy ra đây?
Một nhát kiếm xẻ mông xác chết?
Thủ đoạn này có chút tàn nhẫn, hắn tạm thời không làm được.
Xung quanh rất yên tĩnh.
- Thiệt tình, hối hận muốn chết! Biết trước thế này đã kéo Lữ sư đệ đến giúp một tay.
Đáng tiếc, hiện giờ hối hận vô ích, đã đến đây rồi có nói nhiều cũng vô dụng.
Cộp cộp!
Lâm Phàm đến trước mặt xác chết, kéo hai chân ra, nhấc chân đập liên tục vào cái mông trắng.
Bùm!
Bùm!
Lâm Phàm hy vọng dùng sức đè ép làm thứ bên trong phụt ra.
Nhưng hiệu quả quá kém, không có tác dụng gì.
Lâm Phàm đứng cạnh xác chết, chìm trong suy nghĩ, hắn không ngờ trừ dùng tay còn cách nào tốt hơn.
- Loại chuyện này sao có thể làm khó ta!
Cộp!
Lâm Phàm tiến lên, tóm cổ đối phương nhấc lên, lắc lên lắc xuống.
Lắc cổ, dùng quán tính khiến thứ kia lăn ra khỏi hoa cúc.
Lâm Phàm ném xác chết sang bên, bực tức vò đầu:
- Bực quá, vẫn vô dụng!
Vốn có thể nhanh chóng thấy vấn đề mà tông chủ Tuyệt Thần cung nói, nhưng bị kẹt khúc then chốt.
Lâm Phàm tỏ vẻ rất khó chịu.
- Xem ra đành làm vậy.
Lặng im thật lâu.
Lâm Phàm không còn cách nào, cầm kiếm Thái Hoàng, nâng lên một chân xác chết, tách ra, lộ ra khe hở.
- Đành vậy, ta sẽ nhẹ một chút.
Vừa dứt lời.
Phập xoẹt!
Hoa cúc tàn, rơi rụng đầy đất, rơi đốm đỏ không phải vật vô tình, hóa thành bùn xuân bảo vệ hoa.
Ken két!
Một cục màu đỏ to cỡ móng cái kèm theo vết máu bắn ra.
Khi nó tiếp xúc với không khí thì đột nhiên có biến hóa kinh người.
- Quả nhiên, tông chủ nói đều là thật.
Lâm Phàm nhìn kỹ, khối rắn màu đỏ mềm dần, biến thành một cục thịt, có xúc tu bám vào mặt ngoài.
Giống hệt như tông chủ Tuyệt Thần cung nói.
- Đúng là thứ kỳ lạ.
Bây giờ còn chưa khuếch trương, nếu tìm một con yêu thú ném cho nó có lẽ sẽ phình to.
Có nên thử không đây?
Lâm Phàm rục rịch muốn làm thử.
Đã đến mức này rồi, đương nhiên muốn xem thử đây là cái thứ gì.
Lấy kiến thức của hắn nhưng cho đến nay chưa từng gặp thứ như vậy, thật đúng là thần kỳ.
Nhưng chỗ này không có yêu thú, Lâm Phàm tự cắt tay mình, vung vãi từng giọt máu.
Khi máu va chạm với thứ kia thì diễn ra cảnh kinh người.
Những xúc tu tham lam hút máu.
Bùm!
Bùm!
Thịt bắt đầu phình to, tốc độ không nhanh nhưng sẽ kéo dài một lúc.
Lâm Phàm tự biết máu của mình cường đại cỡ nào, ném ra vài giọt đủ cho cục thịt ăn một lúc.
Lâm Phàm nhức đầu:
- A, rốt cuộc là cái thứ gì, không rõ ràng làm.
Đến lúc này rồi mà Lâm Phàm vẫn không biết đây là cái gì, thoạt trông hơi giống đống thịt, nhưng nói là thịt thì không hợp lý.
Rất nhanh, cục thịt ngừng phình to, nhưng cũng bự hơn lúc trước gấp mấy lần, đã to cỡ trăm trượng.
Xúc tu bên trên múa may liên hồi, hình như tham lam muốn hút nhiều máu hơn.
Lâm Phàm không để bụng, máu là thứ rẻ tiền, nhưng ít nhất phải để hắn biết đây rốt cuộc là cái gì.
Hiện tại không biết nó là thứ gì, thật bực mình.
- Nếu vậy thì để ta xem hình thái cuối cùng là gì.
Lâm Phàm chuẩn bị sẵn sàng tự mình cảm nhận.
Hắn chậm rãi đến gần cục thịt, cảm giác hoan hô và sốt ruột truyền đến chỗ hắn, hình như trong cục thịt tham lam muốn hút khô hắn.
- Đừng gấp, nôn cái gì, tới rồi đây.
Lâm Phàm tỏ vẻ bất mãn với thứ sốt ruột này, cường giả là phải bình tĩnh như nước, không gợn sóng, dù xảy ra chuyện gì cũng phải bình tĩnh.
Lâm Phàm vươn tay chạm vào cục thịt.
Bộp!
Khoảnh khắc Lâm Phàm chạm vào, những xúc tu vươn tới muốn bao kín hắn.
Phập!
Kiếm Thái Hoàng quét ngang chém đứt xúc tu.
- Đừng lộn xộn, nhà ngươi trông rất ghê tởm, hút cánh tay đủ rồi.
Sao Lâm Phàm cho phép thứ này bao kín mình, hắn vươn cánh tay ra thì nó nên tự hiểu là từ từ hút cánh tay.
Tham quá thể, đúng là thứ khiến người ta ghét.
Lâm Phàm cảm giác máu trong người bị xúc tu hút với tốc độ cực nhanh.
Bản năng muốn ngăn cản, nhưng hắn kiềm nén lại.
Hắn rất tò mò, muốn nhìn xem nó hút đến cuối cùng sẽ hình thành thứ gì.
Vô Địch phong.
Thanh Oa cảm giác không thích hợp.
Có hơi thở khủng bố mà tà ác dâng lên từ phương xa, hơi thở kia rất quen thuộc, nhưng Thanh Oa một chốc không nhớ ra là ai.
Thanh Oa nhảy tới phía xa, tìm Lữ Khải Minh.
- Này, chủ nhân của ta đâu?
Nó sẽ không xưng hô kẻ bỏ mạng khi ở trước mặt Lữ Khải Minh, ai chẳng biết Lữ Khải Minh là tùy tùng số một của kẻ bỏ mạng, không bảo đảm gã có đâm thọc với hắn không.
Lữ Khải Minh đáp:
- Sư huynh đi ra ngoài.
Quả nhiên!
Thanh Oa ngồi xổm ở nơi đó, chìm trong suy tư. Dù hơi thở này rời xa tông môn, nhưng kẻ bỏ mạng rời đi vào lúc này, chắc hai chuyện có mối liên quan rất lớn.
Thanh Oa không tin hơi thở làm nó cảm thấy âm trầm lạnh lẽo chẳng liên quan gì với kẻ bỏ mạng.
Nhưng kỳ lạ, nó là Cửu Hoang Thần Sư, có chuyện gì mà nó không biết chứ?
Với khả năng của vực ngoại giới tuyệt đối không bồi dưỡng ra tồn tại kinh khủng như vậy.
Phương xa.
Thân thể của Lâm Phàm bắt đầu khô quắt.
Cục thịt phình to đến cực hạn, mặt ngoài lấp lóe huyết quang.
- Ha ha ha ha ha ha!
Cục thịt mấp máy điên cuồng, bên trong phát ra tiếng cười âm trầm.
- Không ngờ có máu thịt cường đại như vậy, ta có hy vọng sống lại rồi!
Cơ thể của Lâm Phàm đã khô quắt queo, chẳng còn chút khí huyết, nhưng hắn nở nụ cười:
- Này, ngươi là ai?
Lâm Phàm rất tò mò, hắn biết chắc sẽ có biến đổi, giờ thật sự biến đổi thì càng phải hỏi thăm rõ ràng.
- Ha ha ha, không ngờ vực ngoại giới còn có sinh vật như vậy, năm đó trốn ở chỗ này quả nhiên là chọn đúng chỗ. Thấy ngươi sắp bị hút thành thây khô nên nói cho biết vậy, nghe kỹ đây, ta chính là vĩ đại . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận