Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 974: Dù sao thì vẫn không hiểu thấu

- Huyết Ma Đế? Tên nghe bá khí đấy, nhưng tạm thời đừng đùa được không? Bản phong chủ muốn hỏi ngươi một ít chuyện, có lẽ là chuyện tốt đối với ngươi.
Lâm Phàm bình tĩnh vô cùng, dù toàn thân máu tươi hầu như bị hút khô, thậm chí sức sống dần tan biến nhưng hắn không hoảng chút nào.
Trước mắt hắn không phải cục thịt nữa, nó biến đổi, không ngừng áp súc, hình thành một nam nhân trung niên khoác áo đỏ máu.
Có lẽ có thể gọi là mông tinh.
Một nam nhân cao to mà đuôi mắt lại có màu đỏ, ẻo lả.
Huyết Ma Đế cười to bảo:
- Chỗ tốt? Nhà ngươi rất thú vị, nếu ở thời kỳ đỉnh cao của ta thì có lẽ sẽ thu ngươi làm nô bộc, nhưng bây giờ ngươi chỉ cần kính dâng lực lượng cuối cùng của mình là tốt rồi, trải con đường bất hủ cho Huyết Ma Đế này!
Áo đỏ máu phồng lên, khí chất trẻ trâu hoàn toàn phơi bày ra.
Mà phải công nhận rằng có hiệu quả kinh người.
Sóng gợn đỏ máu mạnh mẽ khuếch tán lan tràn bốn phía, hình thành vằn xung lực to lớn.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi nghe bản phong chủ nói đã, thân thể của ngươi chưa hoàn chỉnh đúng chứ? Chia ra mười hai phần phải không?
Nét mặt ngông cuồng của Huyết Ma Đế tan biến, thay vào đó là kinh ngạc hỏi:
- A? Có phải đều ở chỗ của ngươi?
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
- Đúng rồi, chỗ của bản phong chủ có mười một phần, còn một phần bị bản phong chủ tặng cho người khác rồi.
Về việc nói hết cho đối phương biết chẳng sao cả, hôm nay hắn thề với Tam Thanh rằng nếu không xử thứ này thì trong lòng sẽ rất khó chịu.
Huyết Ma Đế tức điên nói:
- Một đám thần thú đáng giận, dám chia Huyết Ma Đế vĩ đại ra nhiều phần như thế, đáng giận!
Có vẻ như Huyết Ma Đế đã nghĩ thông tất cả tình huống.
Lâm Phàm hơi bất ngờ, hình như là người quen:
- Thần thú?
- Như thế nào? Ngươi biết thần thú sao? Huyết Ma Đế vĩ đại rất tò mò bọn họ làm cách nào chia bản đế ra nhiều phần như vậy mà có thể chống cự không bị huyết ma vô biên vô tận của ta ô nhiễm. Ngươi nên biết huyết ma ô nhiễm của ta có thể ăn mòn bất cứ vật thần thánh nào trên cõi đời này.
Huyết Ma Đế vừa phục sinh, tâm tình siêu vui vẻ, thân thể bá chủ toát ra khí chất trẻ trâu cực độ.
Đối với Huyết Ma Đế thì đây là khí chất mà cường giả thật sự nên có.
Lâm Phàm cảm giác mình tạm thời chưa chết, tranh thủ thời gian hít thở lâu chút, kéo dài mạng sống:
- Thì là xác chết này, bọn chúng phong ấn ngươi ở bên trong.
Nói chuyện coi như vui vẻ.
Tuy Huyết Ma Đế trẻ trâu nhưng nói chuyện không tệ, có thể tiếp tục trao đổi sâu hơn.
- A?
Huyết Ma Đế quay đầu nhìn lại, khi thấy thân thể trong suốt lấp lánh hoàn mỹ không tỳ vết thì cười phá lên.
- Ha ha ha ha ha ha! Không ngờ chúng dùng thần thể tu luyện vô số năm mới ngưng tụ ra để phong ấn bản đế. Nhưng cũng bình thường thôi, lấy năng lực của bọn họ, nếu không dựa vào thần thể làm đường dẫn thì đúng là không cách nào hàng phục bản đế.
Huyết Ma Đế cười lớn, mái tóc đỏ dài đung đưa theo gió. Y hít sâu, lỗ mũi phóng lớn vô hạn, có thể thấy vài cọng lông mũi bất khuất trong lỗ mũi tranh nhau chui ra khỏi lỗ để bày ra phong thái của mình.
- Không đúng!
Huyết Ma Đế bật thốt thắc mắc:
- Sao thần thể của họ phong ấn bản đế được? Dù là bản đế bị chia ra mười hai phần cũng đủ để xâm nhiễm thần thể của họ, mượn xác sống lại.
Đúng là thế, cái này hơi không hợp lý.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, dường như hắn đã nghĩ thông, mở miệng nói:
- Bọn họ phong ấn ngươi trong hoa cúc, xem như lấy độc trị độc, trấn áp ngươi.
Huyết Ma Đế tức giận quát:
- Nhảm nhí!
Nhưng càng nghĩ càng thấy hợp lý, chỉ có khả năng này là cao.
Huyết Ma Đế kinh ngạc kêu lên:
- Sao ngươi còn chưa chết?
Máu của đối phương đã bị y hút khô vậy mà có thể trò chuyện với y, sao có thể như vậy?
- Chờ một chút sẽ chết, ngươi đừng gấp. Bản phong chủ hỏi ngươi, ngươi có lợi hại hơn Chí Minh Thánh Viêm Đế không?
Lâm Phàm hỏi xong câu này liền hối hận, hỏi cũng như không.
Huyết Ma Đế đã hoàn toàn tức giận:
- Ai? Chí Minh Thánh Viêm Đế là tiểu nhân vật nào? Dám xưng đế trước mặt bản đế, hắn không biết sự lợi hại của Huyết Ma Đế này sao?
Khả năng mà đối phương nói là rất cao.
Thần thể không ngăn được sự ăn mòn của y thì sao phong ấn được?
Nhưng có một chỗ có thể phong ấn.
Lấy độc trị độc?
Rất có thể là vậy.
Lâm Phàm nhướng mày, sức sống đã hoàn toàn tan biến, hắn sắp chết thật.
- Này, chờ chút bản phong chủ sẽ trò chuyện với ngươi, đợi bản phong chủ . . .
Lâm Phàm nói xong nhắm mắt lại, ngã xuống đất tắt thở.
Huyết Ma Đế giang hai cánh tay cười lớn:
- Ha ha ha ha ha ha!
Uy thế khủng khiếp bùng nổ từ trong cơ thể của Huyết Ma Đế, máu đỏ thắm vô biên vô tận phủ lên thiên địa.
Những giọt máu này như có linh tính.
- Lâu, lâu lắm rồi, nên bổ sung một chút thể lực. Đi thôi, nơi này sẽ là địa bàn của Huyết Ma Đế.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cột máu phóng lên tận trời, huyết vụ bàng bạc như thủy triều.
Luyện ngục của Huyết Luyện Tôn Giả khi so Huyết Ma Đế thì như kiến kim và kiến lửa.
- A?
Huyết Ma Đế bỗng lảo đảo.
- Sao có thể như vậy?
Huyết Ma Đế cảm giác lực lượng trong người dần biến mất, y giơ tay lên, phát hiện cánh tay không ngừng tan biến.
Huyết Ma Đế rít gào, một tay khác nắm lấy cánh tay dần biến mất:
- Không!!!
Đây là điều Huyết Ma Đế không muốn thấy.
Đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao như vậy?
Không thể nào!
- Là ngươi . . .!
Huyết Ma Đế thấy ngay người mới bị y hút sạch máu lại xuất hiện ở trước mặt.
- Ừ, là bản phong chủ, lát nữa gặp mặt.
Lâm Phàm đã thăm dò rõ ràng lai lịch của tên này, khoảnh khắc hắn sống lại thì máu và lực lượng bị Huyết Ma Đế hấp thu cũng tan biến.
Rất nhanh, Huyết Ma Đế vốn huênh hoang phách phối biến về như cũ.
- Huyết Ma Đế? Thứ tồn tại thật lâu, thần thú phong ấn, hơi thú vị.
Lâm Phàm hơi hứng thú với tên này.
Bên Tuyệt Thần cung cũng giống như vậy, dùng máu yêu thú thăm dò cho đối phương phục hồi chút lực lượng, mở linh trí rồi như vừa rồi, sau khi chiếm lấy quyền chủ động thì bị lộ bộ mặt thật.
Lâm Phàm nhìn cục thịt nhỏ vươn xúc tu:
- Ta nên làm cái gì bây giờ?
Bồi dưỡng nó? Sau đó một quyền đánh nát?
Nhưng làm vậy hơi lãng phí.
Lâm Phàm búng ngón tay một cái:
- Được rồi, tạm thời còn chưa nghĩ ra, đi vào trước đi.
Cục thịt bị nhốt vào quan tài.
Lâm Phàm đang định hành động thì từ cục thịt phát ra tiếng nói:
- Chờ một chút!
Lâm Phàm ngạc nhiên:
- A? Huyết Ma Đế, trạng thái này mà ngươi còn có thể nói chuyện?
Hắn một lần nữa thay đổi cái nhìn về đối phương, thì ra ngay từ đầu đã thức tỉnh linh trí.
Huyết Ma Đế không trả lời câu hỏi của Lâm Phàm mà dồn dập hỏi điều y muốn biết nhất:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Sao tự nhiên sống lại được?
Rõ ràng Huyết Ma Đế đã hút máu của đối phương chiếm làm của riêng, sao tự nhiên tất cả biến mất?
Chuyện này vô lý.
Dù không ở trong vực ngoại giới mà chỗ Huyết Ma Đế sinh sống cũng chưa bao giờ gặp chuyện như vậy.
Lâm Phàm không trả lời thẳng mà bước tới trước, vươn tay chộp lấy cục thịt:
- Ngươi hỏi câu rất hay, bản phong chủ cho ngươi tự mình cảm nhận.
Huyết Ma Đế ngây người trước hành động này, y không ngờ đối phương chủ động tiến lên.
- Ngươi đã như vậy thì . . . bản đế không khách khí!
Vèo vèo!
Xúc tu đung đưa khoảnh khắc quấn quanh Lâm Phàm, điên cuồng hút máu.
- Kẻ đáng giận, dám trêu đùa bản đế? Bản đế nói cho ngươi biết, trên đời này không ai có thể trêu đùa bản đế!
Ùng ục ùng ục!
Có âm thanh trầm đục như tiếng uống máu.
- Thú vị, ngươi là người thứ hai dám hút máu của bản phong chủ. Đã vậy thì cứ hút, bản phong chủ cho ngươi hút no nê, cho ngươi phục hồi đến đỉnh cao rồi rơi từ trên cao xuống, ha ha ha ha ha ha!
Lâm Phàm giơ tay lên đâm vào lồng ngực mình trước sự ngạc nhiên của Huyết Ma Đế, moi trái tim ra giơ cao bên trên cục thịt.
Phụp!
Tâm huyết nhỏ xuống, toàn bộ tưới lên cục thịt.
Lâm Phàm cười nói:
- Cứ nhấm nháp thoải mái.
Hắn nhắm mắt lại, sự sống nhanh chóng xói mòn.
- Nhà ngươi . . .
Huyết Ma Đế sợ hãi, nhưng hơi thở trong người như bão tố thổi quét ra.
Huyết khí kinh người bộc phát ra như muốn biến một góc vực ngoại giới này thành thế giới máu.
Huyết Ma Đế cười to bảo:
- Ha ha ha, lực lượng lại trở về, tuy chưa đến đỉnh cao nhưng ta đã nhìn thấy hy vọng đó!
Cảm giác lực lượng quay lại thật là sung sướng.
Huyết Ma Đế không ngờ máu của tên này ẩn chứa lực lượng kinh khủng như vậy.
Quá mạnh.
Nhưng ra oai chưa tới mười giây.
- Không!!!
Huyết Ma Đế lộ vẻ mặt kinh hoàng, thân hình lại tan biến, lực lượng trong người biến mất như chưa từng xuất hiện.
Lâm Phàm lại xuất hiện trước mặt Huyết Ma Đế sắp tan biến:
- Thế nào? Có phải cảm giác chơi rất vui? Nếu ngươi còn muốn chơi thì bản phong chủ sẵn lòng chơi tiếp.
- Không thể nào!
Huyết Ma Đế nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể lần nữa tan biến.
Lâm Phàm sờ đầu Huyết Ma Đế:
- Ài, hài tử đáng thương.
Cuối cùng Huyết Ma Đế vẫn trở về làm cục thịt.
Lâm Phàm lại gần vuốt cục thịt:
- Thật là thú vị, sao không hút nữa?
Lâm Phàm phát hiện Huyết Ma Đế không hút hắn nữa, làm hắn thấy thú vị.
Huyết Ma Đế đã chấp nhận hiện thực:
- Bản đế hút ngươi có tác dụng gì sao?
Lâm Phàm cười nói:
- Sao không có, phải không nào?
Huyết Ma Đế bàn điều kiện với Lâm Phàm:
- Bản đế thấy ngươi không phải hạng người bình thường, cường giả thì cùng chung chí hướng, ngươi hiểu đúng không? Hay mình bàn bạc một chút, giúp bản đế phục hồi, bản đế hứa cho ngươi một kiếp huy hoàng.
Chỉ có kẻ ngu mới uy hiếp hoặc dụ dỗ cường giả, hai bên đứng ở địa vị ngang nhau mới có thể giao lưu ổn thỏa.
Lâm Phàm nói:
- Ha ha, hay là vậy đi, bản phong chủ giúp ngươi phục hồi, đổi lại hiệu trung bản phong chủ một năm chịu không?
- Tốt, bản đế đồng ý.
Huyết Ma Đế đồng ý ngay không do dự, một năm thoáng qua trong chớp mắt.
Lâm Phàm cười, hắn biết suy nghĩ của Huyết Ma Đế, nhưng ý tưởng của y quá đẹp, đáng tiếc không hiểu con người của bản phong chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận