Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 976: Đây là trùm trong truyền thuyết sao?

Tông môn.
Thanh Oa đau đầu
- Mợ nó, rốt cuộc là thứ gì? Tuyệt đối không thể nào là vực ngoại giới tạo ra được!
Thanh Oa đang rất thắc mắc, tạm thời không nghĩ ra.
Lúc này một Luyện Đan Đại Sư bề ngoài trẻ tuổi bước tới:
- Oa Sư, ngài làm gì vậy?
Trước kia gã là tép riu luyện đan, tay mơ trong tay mơ, sau này được Oa Sư dạy dỗ rốt cuộc lĩnh ngộ ra luyện đan là việc khiến người vui vẻ biết bao.
Gã thậm chí có đối tượng ở chung.
Nên gã vô cùng tôn kính Oa Sư, càng xem mình như học sinh hiếu thảo với Oa Sư.
- Không luyện đan, lười biếng hả? Coi chừng bản Oa Sư quất nát ngươi ra!
Oa Sư rất khó chịu với đám nhóc này.
Mợ nó.
Nó vốn có đường lùi, tìm thân thể hoàn mỹ.
Nhưng vì đám nhóc khốn này, nó không đành lòng để bọn họ chết đi, trực tiếp dung hợp thần hồn với thân thể ếch xanh, từ nay về sau không thể tách lìa.
Ngẫm lại đã thấy nóng máu, nó muốn đánh người.
Mộc Hạo sợ nhất bị Oa Sư quất thước, cảm giác siêu nhục.
Mộc Hạo nói:
- Oa Sư, tại ta thấy ngài một mình lẩm bẩm, tưởng rằng có chuyện gì.
Nếu Oa Sư mà làm hành động định quất gã là gã sẽ rút ngay.
- Không có việc gì, bản Oa Sư mà có chuyện gì được? Bản Oa Sư dạy tâm luyện đan pháp, các ngươi đã học xong chưa? Bản Oa Sư nói cho các ngươi biết, trên đời không ai biết pháp môn này, chỉ có bản Oa Sư biết thôi. Học được luyện đan pháp này rồi thì về sau các ngươi sẽ là Luyện Đan Thần Sư thật sự trong mắt người khác.
Thanh Oa thật lòng với đám nhóc này, nếu đã dạy luyện đan cho bọn họ cũng xem như thu làm đệ tử rồi.
Thanh Oa không giấu nghề luyện đan thần pháp, thứ gì dạy được đều đã dạy.
Tâm luyện đan pháp là then chốt nhất để đi lên con đường Luyện Đan Thần Sư, cũng là bước trụ cột nhất, nếu không học được là sẽ giậm chân tại chỗ, không thể bước vào cảnh giới luyện đan thật sự.
Nghe Oa Sư nói vậy, Mộc Hạo ôm đầu nhăn mặt nói:
- Thứ Oa Sư dạy quá khó khăn, cho đến bây giờ chúng ta vẫn chưa lĩnh ngộ được.
Mộc Hạo tìm đến đây thật ra là bị mọi người đề cử đi hỏi Oa Sư về luyện đan pháp này.
Quá khó.
Suy nghĩ nửa tháng, mỗi ngày luyện, mỗi ngày học, tất cả mọi người vẫn chưa lần mò được.
Mộc Hạo bị đề cử làm đại biểu đến hỏi Oa Sư có thể thay luyện đan pháp khác không, đừng khiến chúng ta khó khăn như vậy.
Oa Sư nheo con mắt cỡ hạt đâu:
- Cho nên?
Mộc Hạo rụt cổ, cảm giác sẽ có mưa to gió lớn ập đến:
- Cái đó . . . có thể đổi cách khác không?
Tâm luyện đan pháp là bí mật bất truyền, lúc nó còn ở bản thể không biết có bao nhiêu người quỳ gối bên ngoài lâu thật lâu chỉ vì xin học pháp môn này.
Hiện tại đám tiểu tử này giỏi lắm, cho rằng quá khó, muốn đổi một cái.
Đổi cái con mắt!
Thanh Oa bừng bừng lửa giận, rút thước ra, nhún chân sau nhảy lên vỗ đầu Mộc Hạo:
- Đám khốn kiếp các ngươi đầu óc ngu còn hơn heo! Lâu rồi không đánh, các ngươi không biết uy nghiêm của bản Oa Sư nữa!
Nếu với tính tình trước kia của nó thì đã chém chết hết đám người này.
Người khác muốn học nhưng không được học, còn họ thì ghét bỏ quá khó.
Nếu không cho họ biết vì sao hoa có màu đỏ thì tất cả tạo phản hết!
Mộc Hạo ôm đầu bỏ chạy:
- Oa Sư tha mạng, không liên quan đến ta!
Gã nào dám chống đối Oa Sư, chỉ có thể né.
- Hãy xem hôm nay bản Oa Sư dạy dỗ đám các ngươi!
Thanh Oa tức đến choáng váng, đám khốn kiếp, rất đáng giận.
Giọng Lâm Phàm từ xa vọng lại:
- Làm gì vậy Thanh Oa?
Thanh Oa đột nhiên dừng lại, nó khá nhạy cảm, ngửi được mùi hương giống lúc nãy cảm nhận.
- Chủ nhân, Oa Oa không làm gì, tâm sự với họ một chút ấy mà.
Vào phút then chốt này phải biểu hiện ra vẻ đáng thương, nếu không sẽ bị kẻ bỏ mạng xử đẹp.
Thanh Oa cảm giác kẻ bỏ mạng đã bắt đầu chú ý đến nó, không thể xem nó như xì hơi cho bay theo gió luôn sao?
Thanh Oa ngước đầu lên, có một người đi theo bên cạnh kẻ bỏ mạng.
Áo đỏ như nhuộm bằng máu. Dáng người thẳng tắp, chắp tay sau lưng, có phong phạm bá chủ.
Thanh Oa ngạc nhiên:
- Chảnh chó dữ, vậy mà không bị . . .
Thanh Oa đột nhiên đã hiểu, nó suy nghĩ nhiều.
Không có bất cứ người nào có thể lên mặt khi ở trước mặt kẻ bỏ mạng.
Chỉ thấy kẻ bỏ mạng một bàn tay xẹt qua, tát Huyết Ma Đế choáng váng mặt mày, nổ đom đóm mắt.
Huyết Ma Đế thộn mặt ra hỏi:
- Sao chủ nhân đánh tiểu nhân?
Bản đế đứng yên lành, mắc mớ gì ngươi đánh người? Dù đã thề, bản đế hiện giờ đúng là người của ngươi nhưng vẫn có nhân quyền cơ bản chứ.
- Ngươi còn biết ngươi là tiểu nhân? Đứng không ra dáng đứng, cong hai tay ra sau lưng cho ai xem?
Lâm Phàm nhức đầu, cái tên mới chiêu về này hơi láo, phải răn dạy một phen mới được.
Huyết Ma Đế nhìn Lâm Phàm, không biết nên nói cái gì.
Không có nhân quyền.
Tay chắp sau lưng có lỗi gì?
Phạm pháp à?
Nhưng trong tình huống hiện giờ không thể cãi lại, đành ngoan ngoãn hạ thấp tư thái.
- Đúng, đúng, tiểu nhân đã sai, nhất định sẽ chỉnh sửa lại.
Ngẫm lại Huyết Ma Đế uy phong bá đạo đã bao giờ ra nông nỗi này.
Nhưng thôi nhịn ngươi, chờ một năm sau ngươi sẽ thế nào.
Thanh Oa rất bình tĩnh, đã sớm xem thấu tất cả.
Muốn sống sót tự do thoải mái trong tay kẻ bỏ mạng là chuyện không thể nào.
Thanh Oa cười nịnh, nhảy tới trước mặt Lâm Phàm, mắt gian xảo liếc qua Huyết Ma Đế:
- Chủ nhân, đây là tiểu đệ chủ nhân mới thu à?
Một ánh mắt nhìn qua làm nó giật mình.
Ghê gớm, tu vi hơi cao thâm.
Không nói cái khác, Thanh Oa đã là cường giả Đạo cảnh đỉnh, năng lực cảm ứng rất mạnh, thần hồn của nó cũng siêu cường đại.
Thanh Oa xem xét thoáng qua, không ngờ Huyết Ma Đế là cường giả Thế Giới cảnh, đương nhiên tu vi hơi rỗng ruột chút.
Thường thì cường giả Thế Giới cảnh dù là thế nào cũng cô đọng ra một thế giới hoàn chỉnh.
Thanh Oa nhìn thấu thế giới ở bên trong Huyết Ma Đế cũ nát không chịu nổi, thậm chí đã chia làm vô số mảnh vỡ.
Chỉ có cảnh giới nhưng không có lực lượng ngang bằng.
- Con ếch này nói chuyện kiểu gì? Ta không phải tiểu đệ, ta và chủ nhân đạt thành điều kiện công bằng mà hài hòa, ta . . .
Bốp!
Lâm Phàm ra tay ngay, tát Huyết Ma Đế túi bụi.
- Cái gì công bằng? Cái gì hài hòa? Tiểu đệ thì nhận là tiểu đệ, phải nghiêm túc nhận rõ bản thân của mình!
Huyết Ma Đế bị đánh ngu người.
Giờ y hơi hối hận, lúc trước không phải như vậy, chớp mắt trở nên khác lạ.
- Ngươi hơi quá đáng, nói sao thì ta từng là Huyết Ma Đế cao cao tại thượng, là Đại Đế tồn tại vì hưởng thụ người đời sợ hãi. Dù bây giờ ta đã thề với ngươi nhưng ngươi không thể lấn át như vậy. Có một năm thôi, đừng quá quắt chứ.
Huyết Ma Đế không cam lòng, đây là người sao?
- Mặc dù đã thề, nhưng mọi người nên hòa bình, tôn kính, yêu quý nhau, thân thiện giao lưu. Có lẽ trong một năm này chúng ta sẽ trở thành bằng hữu thân thiết, thấy có đúng không?
Huyết Ma Đế nói tràng giang đại hải, y phải sửa đổi tình huống này, chứ cứ như vậy thì y làm sao sống qua một năm?
Sẽ rất thảm.
Thanh Oa liếc qua:
- Đồ ngu.
Tên này từ đâu chui ra, tu vi cao có ích gì, không rõ ràng cảnh ngộ của mình thế nào.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Thanh Oa, trước kia ta đã trách oan ngươi, vẫn cho rằng ngươi cứng cổ, nhưng nay xem ra ngươi không phải như vậy, ngược lại rất nghe lời, ta rất vui mừng.
Hắn hiếm khi khen Thanh Oa.
Thanh Oa hưng phấn, chân sau đứng thẳng, vỗ bồm bộp vào bộ ngực màu trắng:
- Chủ nhân, Oa Oa có thể thề với tr . . . không, có thể nói như vậy, trên thế giới này không có người nào tôn kính, yêu quý chủ nhân hơn Oa Oa! Oa Oa có thể chết, có thể bị người đánh vì chủ nhân, vì không cho chủ nhân chịu chút tổn thương nào!
Thanh Oa nói rồi co giật, chân trước lau nước mắt, ngẩng đầu chân tình nói:
- Chủ nhân, Oa Oa được câu khen này của chủ nhân là đã thỏa mãn cuộc đời này, dù bây giờ chủ nhân kêu Oa Oa đi chết thì Oa Oa tuyệt đối sẽ không cau mày chút nào!
Thanh Oa thầm uất ức, không nói cái khác, trước kia nó là Cửu Hoang Thần Sư cao cao tại thượng, chỉ có người khác nịnh hót nó, làm gì có chuyện nó tâng bốc người khác.
Thanh Oa nhìn tên ngốc áo đỏ, có cảm giác gặp đồng chí.
Lâm Phàm nói:
- Oa Oa, chủ nhân rất vui mừng, hay là ngươi chết một chút cho chủ nhân nhìn xem?
Răng rắc!
Thanh Oa giống như bị đóng băng, tứ chi cứng ngắc.
Thanh Oa ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm không chớp mắt.
Nói gì thế?
Nghe không hiểu.
Thanh Oa bình tĩnh đổi đề tài, nghiêm túc hỏi:
- Chủ nhân, tên này là ai vậy? Oa Oa cảm giác người này có chút không hiểu kiến thức, cần được dạy dỗ đặc biệt mới được.
Hoàn mỹ đánh trống lảng.
Huyết Ma Đế nhìn chằm chằm con ếch này, chìm trong suy tư.
Hay đây là việc tiểu đệ nên làm?
Lâm Phàm nhìn Thanh Oa, Thanh Oa cố gắng trợn to con mắt cỡ hột đậu nhìn kẻ bỏ mạng, còn lặng lẽ gật đầu, như đang hỏi chủ nhân có gì sai bảo?
Lời nó nói lúc trước đã bị ném sang một bên, coi như chưa từng nói.
Lâm Phàm gật gù, một lần nữa ca ngợi phẩm cách của Thanh Oa:
- Thanh Oa, chủ nhân có hiểu biết mới về sự vô sỉ của ngươi, khá lắm, tiếp tục giữ như vậy.
Rầm bịch!
Thanh Oa không tự chủ được quỳ xuống đất, chân trước đấm đất gào khóc:
- Hu, Oa Oa có tài đức gì mà được chủ nhân ca ngợi như thế, đời này không tiếc!
Thanh Oa không tiếp tục nói câu chấp nhận đi chết vì chủ nhân, nên dùng từ hình dung là đời này không tiếc, phòng ngừa kẻ bỏ mạng lại kêu nó đi chết, khi đó không nghĩ ra cách khác đánh trống lảng.
Huyết Ma Đế trợn mắt hốc mồm.
Hèn dữ vậy?
Lâm Phàm lười nhiều lời, kêu lão tổ Thánh Tiên giáo cũng là người phụ trách Đả Thủ đường đến.
Lão tổ Thánh Tiên giáo mặt tươi rói, tuy thề hiệu trung cho Viêm Hoa tông nhưng trong thời gian này lão hòa nhập hoàn toàn vào tông môn.
Lão tổ Thánh Tiên giáo hối hận không bị Lâm phong chủ đánh sớm hơn để tham gia vào Viêm Hoa tông sớm hơn nữa.
Lão tổ Thánh Tiên giáo cung kính nói hỏi:
- Lâm phong chủ có gì sai bảo?
Lâm Phàm nói:
- Hắn, rất không thành thật, đưa đến nhà vệ sinh dạy dỗ lại, giao cho ngươi tự mình phụ trách.
Lão tổ Thánh Tiên giáo nhìn đối phương, sau đó gật đầu:
- Lâm phong chủ cứ yên tâm đi, lão phu nhất định sẽ dạy dỗ hắn thật tốt.
Thoải mái!
Tâm tình của Lâm Phàm sung sướng.
Huyết Ma Đế là Thế Giới cảnh, phục hồi cho tốt thì không tệ lắm.
Dù hắn vắng mặt trong tông môn một thời gian cũng không sợ.
Trừ cục thịt ở Tuyệt Thần cung chưa mang về ra, còn lại đều cho Huyết Ma Đế dung hợp, khoảng cách y quay về đỉnh cao không quá xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận