Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 978: Vi sư là người rất dân chủ

Long Giới.
Lâm Phàm đã sớm rời đi Viêm Hoa tông, mục đích thứ nhất là Long Giới, hắn tới đây cũng không phải để tán dóc với Minh Hoàng lão tổ.
Hắn đến thăm đệ tử, muốn mang đệ tử của mình rời khỏi Long giới.
Kẻ xâm nhập đến, bằng vào tình trạng của Long giới khó mà ngăn cản.
- Lợi hại, xem ra Long Giới chơi thật.
Nhiều ảo ảnh rồng dài màu vàng lượn quanh ngoài Long giới, chắc đã mở ra đại trận hộ giới.
Lâm Phàm đứng ở bên ngoài hô lớn:
- Này Minh Hoàng lão tổ, Lâm Phàm tới đây, mau mở cửa nghênh bản phong chủ vào!
Với người khác thì đại trận hộ giới khá ấn tượng, nhưng với Lâm Phàm thì rất đơn giản, một đấm có thể thủng lỗ to.
Đối mặt kẻ xâm nhập thì vẫn kém một chút, chỉ có thể xem như tự lừa mình rằng nó có thể che chở họ.
Đàn rồng dạt ra chừa một con đường.
Lâm Phàm ẩn vào trong, đi vào Long Giới.
Cách đó không xa.
Huynh đệ bằng nhựa Ngao Bại Thiên mang theo thế hệ trẻ Long giới tu luyện.
Trong đó có đồ nhi của Lâm Phàm.
Ngao Bại Thiên chắp tay sau lưng hùng hổ nói:
- Dùng sức mạnh vào, chưa ăn cơm hả? Tu luyện như thế này còn không bằng heo!
Đám người trẻ tuổi đều còn nhỏ, bị Ngao Bại Thiên tàn nhẫn phun nọc độc, không ai cãi lại được.
Bọn họ biết Ngao Bại Thiên nghiêm khắc như vậy là vì tốt cho họ, nhưng làm họ không nhịn được là đối xử ngang hàng được không?
Ngao Bại Thiên cười ruồi quan tâm chăm sóc Nhật Thiên:
- Nhật Thiên, có mệt không? Khát không? Đói bụng không? Hay là nghỉ một lúc đi? Tu luyện phải kết hợp chăm chỉ và thư giãn, không thể luôn liều mạng.
Không chăm sóc không được, Nhật Thiên là đệ tử của huynh đệ bằng nhựa kia, nếu làm gắt quá, có ngày bị huynh đệ bằng nhựa biết thì gã không biết sẽ chết như thế nào.
Đám nhóc xung quanh hâm mộ ghen tỵ nhìn.
Quá bất công.
Mọi người cùng là người của Long giới nhưng vì sao chênh lệch như vậy?
Bọn họ tu luyện, nếu lười biếng một chút liền bị tộc huynh mắng thúi mặt, còn tiểu tử này nghỉ ngơi một chút là tộc huynh sẽ nịnh nọt quan tâm hết lòng hết dạ.
- Đáng giận, nếu biết trước thì ta đã làm đệ tử của người kia thay hắn rồi.
- Đúng vậy, hối hận muốn chết, nếu bái người kia làm sư thì bây giờ chúng ta nhàn nhã rồi.
- Hối hận có ích gì, hối hận nhất là tên kia trốn trong bụng mẫu thân không đi ra, trốn qua một kiếp. Ngao Liệt phụ thân của tên kia hối hận thắt ruột.
- Tội nghiệp.
Đám thế hệ trẻ của Long giới nhỏ giọng xì xầm.
Ngao Bại Thiên làm vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Các ngươi đang tán dóc cái gì đấy? Chăm chỉ tu luyện được không? Nếu cố gắng bằng một nửa Nhật Thiên thì lo gì Long Giới không mạnh!
Đám người trợn trắng mắt.
Tộc huynh vuốt mông ngựa làm người ta không còn lời nào để nói.
- Phụt!
Nhật Thiên đang tu luyện đột nhiên hộc máu.
Ngao Bại Thiên sợ ngây người:
- Xảy ra chuyện gì?
Đang tu luyện yên lành sao bỗng nhiên hộc máu? Có hộc máu cũng đừng vào lúc này chứ!
Nếu bị huynh đệ bằng nhựa biết đệ tử của hắn tu luyện hộc máu trong lúc gã chăm sóc thì toi đời.
Rồi một giọng nói quen thuộc làm Ngao Bại Thiên hoảng hốt truyền đến.
- Trời ơi, đúng giờ quá vậy?
Ngao Bại Thiên sợ chết khiếp, giọng nói cực kỳ quen thuộc, là giọng của huynh đệ bằng nhựa đây mà, sao hắn tới đây?
Ngao Bại Thiên vội nói:
- Nhật Thiên, ngươi không thể bị gì, ta cần ngươi làm chứng, ngươi tu luyện hộc máu không liên quan gì đến ta!
Thứ này mà không có nhân chứng thì rất khó nói rõ ràng.
Sắc mặt Nhật Thiên đột nhiên trắng bệch, tu luyện ngạnh công xảy ra sai sót, thân thể không theo kịp dẫn đến khí huyết sôi trào, làm nó không chịu nổi.
Nhật Thiên đang định nói gì thì trợn trắng mắt ngất xỉu.
- Cái này . . .
Ngao Bại Thiên đứng chết trân, không biết nên làm cái gì, sau đó phản ứng lại:
- Nhật Thiên, ngươi mau tỉnh lại, đừng hù ta, gan của ta bé lắm.
Lâm Phàm bỗng xuất hiện:
- Xảy ra chuyện gì?
Hắn đi vào Long giới liền đến xem đệ tử mình thu nhận tu luyện thế nào rồi, nhưng khi tới đây thì thấy đệ tử của mình hộc máu.
Ngao Bại Thiên vội giải thích:
- Huynh đệ, không liên quan đến ta, hắn tu luyện ra vấn đề, tự hộc máu!
Đừng hiểu lầm là gã ngược đãi, nếu không thì tình huống này hơi phức tạp.
Lâm Phàm lại gần xem xét, hơi bất đắc dĩ, đứa nhỏ này hơi sốt ruột, đâu phải ai đều có thể tu luyện ngạnh công, gấp gáp như vậy nếu không tổn thương bản thân mới lạ.
Nhưng không quan trọng, chuyện nhỏ.
Hắn có rất nhiều đan dược, lấy một viên ra nhét vào miệng Nhật Thiên, đẩy lui lực lượng xao động trong người nó.
- Ưm.
Nhật Thiên chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt dần ửng hồng.
Trông thấy Lâm Phàm, nó vội đứng lên cung kính chào:
- Lão sư.
Lâm Phàm an ủi:
- Tiểu tử nhà ngươi hơi nóng nảy, tu luyện nên từ từ, nhất là ngạnh công, ngươi làm sao so với lão sư được, không thể so sánh. Đừng gấp, tu luyện từ từ.
Ngao Bại Thiên ở một bên nghe, chớp chớp mắt, đây mà là an ủi sao?
Thật khiến người không nghe hiểu.
Ngao Bại Thiên thì thấy đây là đả kích đệ tử.
Nhật Thiên gật đầu, nghe theo lão sư dạy bảo:
- Vâng thưa lão sư.
Ngao Bại Thiên đổi chủ đề:
- Huynh đệ, ngươi đến lúc nào? Sao không thông báo một tiếng?
Kết thúc đề tài cũ, đừng nhắc đến nữa.
Lâm Phàm đính chính:
- Mời thêm hai chữ vào phía trước, nếu không sẽ khiến bản phong chủ sinh ra hiểu lầm.
Ngao Bại Thiên muốn rủa thầm, có cần nhớ rõ ràng vậy không? Trước kia không quen thân lắm, không đúng, giờ cũng không thân bao nhiêu.
Tình huynh đệ bằng nhựa, hình dung chính xác.
Ngao Bại Thiên bất đắc dĩ nói:
- Huynh đệ bằng nhựa, được chưa?
Muốn lôi kéo quan hệ giữa hai người nhưng bị bốn chữ này ngăn cách, gã rất đau lòng.
- Nhật Thiên, phải tu luyện chăm chỉ Lang Nha Bổng bạo lực, đây là tuyệt kỹ nổi danh của vi sư.
Lang Nha Bổng đã không giúp ích gì cho Lâm Phàm, với tu vi của hắn đập một gậy là đối thủ nát bấy, lỡ dính cái gì vào Lang Nha Bổng phải mắc công tẩy rửa.
Giờ thì tốt rồi, giao cho Nhật Thiên tu luyện xem như tiếp tục truyền thừa tuyệt kỹ này, không chừng tương lai có thể phát dương quang đại.
Nhật Thiên gật mạnh đầu:
- Biết rồi lão sư.
Không tu luyện ngạnh công vĩnh viễn không biết cảm giác kia sảng khoái cỡ nào, nó đã yêu loại cảm giác này.
Nhật Thiên hy vọng sẽ trở thành cường giả giống như lão sư.
Lúc này Ngao Bại Thiên mới cẩn thận nhìn Lâm Phàm, phát hiện tên này cho người cảm giác mạnh còn hơn lần trước gặp nhau.
Tốc độ tiến bộ quá nhanh.
Rất là kinh người.
Lâm Phàm nói:
- Nhật Thiên, lần này vi sư tới vì muốn mang ngươi về tông, rời đi Long Giới. Đương nhiên vi sư là người rất dân chủ, ngươi có thể giữ ý kiến riêng.
Ngao Bại Thiên sửng sốt, huynh đệ bằng nhựa muốn dẫn tiểu tử này rời đi? Làm vậy hơi không được tốt.
Minh Hoàng lão tổ đã nói với Ngao Bại Thiên rồi, nếu giữ Nhật Thiên ở lại Long giới là tốt nhất cho Long giới, giờ nó mà đi thì không hay.
Ngao Bại Thiên căng thẳng nhìn Nhật Thiên, nhủ thầm trong bụng: Nhóc, ta đối xử với ngươi không tệ, không thể vì ôm đùi mà quên quê hương.
Nhật Thiên ngẩng đầu nói, trong mắt lóe tín niệm kiên định:
- Lão sư, ta không muốn rời đi, ta không phải kẻ yếu, ta muốn ở chỗ này chứng minh bản thân! Vì lão sư, cũng vì mẫu thân của ta!
Ngao Bại Thiên thở phào nhẹ nhõm, tiểu tử giỏi, không uổng công gã thương nó, cưng chiều nó.
Lâm Phàm nói:
- Ừm, được rồi, vi sư là rất dân chủ, tôn trọng lựa chọn của ngươi, xem ra ngươi là muốn trở thành Long Giới Chi Chủ, mục tiêu này không quá vĩ đại nhưng cũng không tính là nhỏ bé.
Ngao Bại Thiên ngây người, tiểu tử này muốn trở thành Long Giới Chi Chủ?
Không thể nào! Long giới đã lâu rồi không có chúa tể, vẫn luôn là mấy vị lão tổ quản lý.
Khiến Ngao Bại Thiên không chịu đựng được là huynh đệ bằng nhựa nói chuyện rất khó nghe.
Long Giới Chi Chủ mà không tính là vĩ đại?
Cảm thấy làm Long Giới Chi Chủ dễ lắm sao?
Mơ hơi ảo.
Nhật Thiên kiên định nói:
- Vâng, đệ tử hiểu, nhưng đệ tử nghĩ bắt đầu từ mục tiêu nhỏ, chờ thực lực tăng lên có thể theo bước lão sư thì sẽ đi theo lão sư bước lên mục tiêu cao hơn nữa.
Phụt!
Ngao Bại Thiên không chịu nổi ra vẻ hộc máu.
Giới trẻ bây giờ láo thật.
Huynh đệ bằng nhựa nói là không quá vĩ đại, chẳng ngờ đệ tử cũng cho rằng mục tiêu không to lớn, còn bảo là mục tiêu nhỏ, hách, quá hách dịch.
- Không sai, có ý tưởng, vi sư rất vui mừng. Nhưng vi sư phải nhắc nhở ngươi rằng ở lại Long Giới rất nguy hiểm, kẻ xâm nhập đến, lấy năng lực của Long giới chưa chắc giữ được, nếu ngươi không sợ chết thì vi sư không khuyên nhiều.
Lâm Phàm thích nuôi thả, hắn sâu sắc cảm giác làm lão sư thật tuyệt.
Nhật Thiên kiên quyết nói:
- Lão sư, đệ tử tuyệt đối sẽ không sợ hãi! Nếu gặp khó khăn nhỏ mà không tránh thoát được thì chỉ có thể nói số của đệ tử không tốt.
Nhật Thiên không thèm để bụng kẻ xâm nhập.
- Có gan, vi sư coi trọng ngươi! Vừa lúc truyền công pháp mạnh nhất Long giới cho ngươi, bình thường rảnh rỗi hãy luyện nó.
Lần trước Lâm Phàm đến Long giới là vì xin công pháp.
Phù Đồ Nghịch Long Pháp, công pháp mạnh nhất Long giới, cũng là nền móng của Long giới.
Với năng lực hiện giờ của đồ nhi dư sức tu luyện nó.
Ngao Bại Thiên nói:
- Huynh đệ bằng nhựa, muốn truyền dạy công pháp mạnh nhất Long giới cho người khác cần được sự đồng ý của lão tổ.
Ngao Bại Thiên hơi ghen tỵ, gã cũng không có tư cách học công pháp mạnh nhất này, giờ tiểu tử đó được học, không ghen tỵ sao được.
Lâm Phàm bất mãn nói:
- Đồng ý cái gì, bản phong chủ truyền công pháp còn cần người khác đồng ý? Đến đây, nếu ai không phục thì giơ tay lên, bước ra trước mặt bản phong chủ nói chuyện!
Láo quá, hắn truyền dạy công pháp cho đệ tử nhà mình mà cũng có người xía mỏ vào.
Ngao Bại Thiên không nói nên lời. Đùa, ai dám giơ tay? Nhưng rồi lòng gã máy động, có ý tưởng.
- Thôi thì vậy đi, có thể truyền cho ta không? Nghĩ lại quan hệ của hai ta xem, còn cần băn khoăn gì nữa.
Ngao Bại Thiên thật sự rất muốn học, lão tổ không truyền dạy cho gã, đành gửi gắm hy vọng vào Lâm Phàm.
Lâm Phàm liếc qua:
- Chúng ta rất quen sao?
Ngao Bại Thiên mặt dày nói:
- Quen chứ, sao không quen? Chúng ta là huynh đệ.
Lâm Phàm tiếc nuối nói:
- Sai rồi, chúng ta là huynh đệ bằng nhựa, chỉ có thể có nạn cùng chịu.
Hắn không ngốc giao công pháp cho tên này, tuy người của Viêm Hoa tông đều rộng rãi nhưng không ngốc.
Ngao Bại Thiên không chịu bỏ cuộc:
- Không đúng, có nạn cùng chịu, có phúc cũng có thể cùng hưởng chứ!
Muốn học công pháp mạnh nhất Long giới không biết mất bao lâu mới thực hiện được.
Lâm Phàm nói:
- Lại sai, là có phúc không thể cùng hưởng.
Chó!
Đệt!
Ngao Bại Thiên không muốn nói chuyện, còn muốn chém chết Lâm Phàm.
Nhưng gã không dám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận