Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 979: Đừng lên mặt ở trước mặt của ta

Đừng thấy Lâm Phàm thả trôi đồ nhi, thật ra hắn đặc biệt quan tâm đồ nhi.
Lâm Phàm theo kiểu nuôi thả, bồi dưỡng ra đệ tử trong môi trường hoang dại mới có thể trở thành cường giả.
Đương nhiên, nếu đệ tử trở thành kẻ yếu thì Lâm Phàm cũng không có gì bất mãn, dựa vào lão sư như hắn chẳng lẽ sẽ bị người khác ăn hiếp được sao?
Nhưng nếu đồ nhi trở thành cường giả, về sau nói ra ngoài hắn có chút mặt mũi.
Nhìn hắn xem, khiến lão sư tự hào biết bao.
Nên Lâm Phàm cũng muốn thể nghiệm một chút.
Lâm Phàm nói:
- Nhật Thiên, nếu đó là con đường ngươi chọn thì phải dựa vào sức mình đi tiếp, nếu có ngày gặp rắc rối to lớn thì lão sư đề nghị ngươi van xin tại chỗ, cố kéo dài chờ lão sư đến.
Khi nên sợ thì phải sợ, dù sao không phải ai đều bá đạo giống hắn.
Nhật Thiên cung kính gật đầu, hoàn toàn ghi nhớ lời dặn của hắn:
- Vâng, xin ghi nhớ lời dạy bảo của lão sư.
Lâm Phàm vừa lòng gật đầu, đồ nhi coi như không tệ, cũng tôn kính hắn.
Cũng tới lúc rồi, nên đi.
- Vậy thì tốt, vi sư đi trước, chăm chỉ tu luyện, ngươi giữ những đan dược này chậm rãi dùng khi tu luyện.
Lâm Phàm rộng rãi làm Ngao Bại Thiên nhìn sững sờ. Giàu chết bỏ, Long giới cũng không cách nào bồi dưỡng tộc nhân giống như hắn.
Đám nhóc từng có duyên trở thành đệ tử của Lâm Phàm nhìn mà đỏ mắt, có đứa muốn chết cho rồi.
Là tên khốn nào đã ngăn cản con đường ôm đùi của chúng nó? Để tên kia một bước lên trời.
Tức quá!
Nhật Thiên lưu luyến không nỡ:
- Cung tiễn lão sư.
Trừ mẫu thân ra chỉ có lão sư gặp mặt vài lần này là tốt với nó nhất.
Mặc dù lão sư nói chuyện không êm tai nhưng Nhật Thiên biết lão sư rất quan tâm nó. Nhật Thiên từng nghe lén Ngao Bại Thiên khoác lác với người khác, nói lão sư của nó không biết cách ăn nói, đi ra ngoài rất dễ bị người chém chết.
Nhật Thiên thầm thề trong lòng phải chăm chỉ tu luyện, tương lai có thể bảo vệ lão sư, để lão sư không bị người chém chết.
Chỗ sâu trong Long giới, Minh Hoàng lão tổ bình tĩnh vô cùng, sớm biết Lâm phong chủ đến, lão chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón trò chuyện.
Nhưng nghe tin Lâm phong chủ sắp đi làm Minh Hoàng lão tổ ngẩn ngơ.
Chuyện gì đây?
Hắn đi vào Long giới, không nói chuyện với Minh Hoàng lão tổ đã muốn đi, hắn tới thăm ai? Chỉ thăm đồ đệ trên trời rớt xuống sao?
- Trời ạ, thật sự đi rồi? Không được, nhất định phải ngăn lại!
Minh Hoàng lão tổ cảm nhận tình huống bên ngoài, phát hiện Lâm Phàm muốn đi, nhanh chóng truyền âm:
- Lâm phong chủ, xin dừng bước!
Lâm Phàm đang định đi nơi khác dạo một vòng, hắn sắp không nhịn được, nhóm kẻ xâm nhập khiến người ta thất vọng vô cùng.
Hắn chờ đã bao lâu rồi?
Không làm nổi chút bọt nước nữa là.
Hay là muốn ép hắn tìm ra con đường đi thượng giới, chủ động giết đi vào hay sao?
Lâm Phàm không muốn làm như vậy, nhưng nếu không còn cách nào khác thì hắn không ngại làm thế.
- Minh Hoàng lão tổ, ngươi làm gì? Bản phong chủ hiện tại bề bộn nhiều việc, nếu có chuyện gì thì nói nhanh, không có gì thì bản phong chủ không rảnh tám nhảm với lão.
Trước kia Minh Hoàng lão tổ còn có chút cảm giác bí ẩn, giờ thì hết rồi.
Nói thẳng ra giống như mỹ nữ mặc đồ, dáng người rất tốt thì quyến rũ vô cùng, nhưng đột nhiên cởi hết, phát hiện không có gì mới mẻ, thậm chí hơi xệ.
Cảm giác bí ẩn biến mất, gặp ánh sáng là tan biến hết.
Minh Hoàng lão tổ cũng giống như vậy.
Nếu Minh Hoàng lão tổ biết hắn so sánh lão với mỹ nữ sau khi cởi đồ chắc sẽ liều mạng với hắn.
Người Long giới đều nghe được giọng của Lâm Phàm.
Tâm tình có chút phức tạp.
Cái đồ con rùa này không thèm nể nang Minh Hoàng lão tổ chẳng khác nào vả mặt họ.
Đám lão tổ thở dài thườn thượt, dù khó chịu nhưng không ai nhảy ra chửi.
Minh Hoàng lão tổ cũng tràn đầy bất đắc dĩ với Lâm Phàm:
- Ài, Lâm phong chủ đã đến rồi thì sao không gặp mặt một lần?
Chưa bao giờ gặp ai không nể tình như vậy, trước kia Minh Hoàng lão tổ chưa từng gặp.
Giờ xuất hiện người không nể mặt như vậy, lão không làm gì được hắn.
Ngao Bại Thiên trầm mặc không nói.
Long giới vô địch cõi đời rốt cuộc hèn.
Đây không phải Long giới mà gã biết.
Lâm Phàm dừng bước lại, không dây dưa lâu, xem như chịu đi gặp:
- Được rồi, nể ngươi, phải nhớ kỹ bản phong chủ đấy.
Sâu trong lòng đất.
Một con rồng chết không biết sâu cạn lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Nhưng bây giờ xác rồng này không giống lần đầu tiên Lâm Phàm gặp mặt, mỗi miếng vảy sáng lấp lánh như sống lại.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bề mặt từng miếng vảy có từng vòng hoa văn xoay tròn như luân hồi vô tận, mãi mãi không cách nào tiếp xúc đến điểm cuối cùng.
Hư không yên tĩnh có tiếng thở yếu ớt.
Rất nhanh, có gợn sóng khuếch tán.
Lâm Phàm xuất hiện, nhìn xung quanh, phát hiện cảnh sắc phi phàm.
Có một vầng mặt trời to cỡ bàn tay treo trên trời, bốn phía có nhiều thực vật mọc rậm rạp.
Lâm Phàm vừa cười vừa nói:
- Không tệ, có một đoạn thời gian không đến, ngươi đào tạo hoàn cảnh này rất thoải mái.
Lâm Phàm cảm nhận lực lượng trong đó đã vượt qua đỉnh vực ngoại giới.
Minh Hoàng lão tổ khiêm tốn nói:
- Ha ha, Lâm phong chủ nói đùa, bản tổ mới dần phục hồi lại trong thời gian gần đây, đã từng cô đọng thế giới, bây giờ cũng chỉ còn lại một góc nhỏ, chưa thể vận dụng nó, chỉ có thể nhìn rồi nhớ lại quá khứ.
Trong câu nói ẩn giấu huyền cơ, cố ý làm Lâm Phàm hỏi tiếp.
Ví dụ như nhớ lại quá khứ? Quá khứ của ngươi như thế nào? Nó là gì?
Chỉ cần Lâm Phàm hỏi thăm, Minh Hoàng lão tổ sẵn sàng lên mặt ở trước mặt hắn.
Cho người trẻ tuổi thời nay biết gừng càng già càng cay.
Không trải qua thời gian tẩy lễ sẽ không hiểu đi đến bước đầu tiên như họ không dễ dàng chút nào.
Lâm Phàm cảm thán:
- Ừ, nhớ lại cũng là cảm ngộ cho người già, quá khứ đã qua, thời đại khác biệt, đã đến lúc người thời đại mới vẫy vùng.
Không cho Minh Hoàng lão tổ lên mặt, không nối tiếp đề tài.
- Bà nội nó, kiên quyết không cho cơ hội sao?
Minh Hoàng lão tổ đã chuẩn bị sẵn lời nói hết rồi, nào ngờ Lâm Phàm không thèm chạm tới đề tài này, không cho lão cơ hội biểu hiện.
Mắt Minh Hoàng lão tổ lấp lóe tia sáng vàng, đã vậy thì đành tự lực cánh sinh.
Minh Hoàng lão tổ cảm thán rằng:
- Lâm phong chủ, hồi ức mặc dù cho một loại cảm ngộ, nhưng với ta là không cách nào quên. Lâm phong chủ nhìn những thứ này xem, chúng nó không phải là lực lượng hư cấu ra mà thật sự tồn tại. Có lẽ Lâm phong chủ không hiểu rõ, ta có thể giảng giải cho, để sau này Lâm phong chủ biết được người có thế giới của riêng mình.
Lâm Phàm xua tay:
- Khỏi, bản phong chủ hiểu hết những thứ này, ngươi không cần phải nói.
Trời ạ, hắn đã nhận ra Minh Hoàng lão tổ muốn lên mặt ở trước mặt của hắn.
Mức độ nguy hiểm rất cao, sơ sẩy một cái là bị đối phương kéo xuống hố.
May mắn hắn phản ứng cực nhanh, ngay lập tức hiểu Minh Hoàng lão tổ muốn nói cái gì.
Minh Hoàng lão tổ thộn mặt ra:
- Cái gì?
Đùa sao, ngươi biết cái gì?
Biết Thế Giới cảnh không?
Đó là cảnh giới chưa từng xuất hiện trong vực ngoại giới, dù biết chuyện gì ở vực ngoại giới cũng không thể hiểu Thế Giới cảnh đại biểu cho cái gì.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
- Minh Hoàng lão tổ, ngươi hơi hết thời rồi, Thế Giới cảnh chứ có gì, bản phong chủ rành lắm. Ngươi đừng nói mình là Thế Giới cảnh, bản phong chủ mới hàng phục một tên xong, giờ đang dọn nhà vệ sinh trong tông môn của bản phong chủ. Theo bản phong chủ thấy cũng chỉ có bấy nhiêu, chẳng có gì lớn lao.
Hắn hiểu rõ ẩn ý của Minh Hoàng lão tổ.
Muốn lên mặt chứ gì, kể ra một số thứ người khác không hiểu. Mặc dù chiêu này hơi ấn tượng nhưng đó là với người thường, còn với hắn thì chẳng ích gì.
- Cái gì?
Minh Hoàng lão tổ hoàn toàn ngu ngơ:
- Lâm phong chủ, không thể nói đùa. Thật sự, lão tổ cũng là người từng trải, lão tổ sớm biết về kẻ xâm nhập rồi. Đây mới chỉ là bắt đầu, cường giả Thế Giới cảnh không tầm thường, tuyệt đối không thể coi thường.
Minh Hoàng lão tổ trong lòng bất đắc dĩ, người trẻ tuổi không chịu tin lời lão nói, biết làm sao được.
Lâm Phàm nhìn Minh Hoàng lão tổ:
- Ngươi là cho rằng bản phong chủ đang nói đùa?
Hắn đã hiểu, lão già này rõ ràng không tin lời hắn nói.
- Lâm phong chủ nói hơi . . .
Minh Hoàng lão tổ muốn nói là ngươi khoác lác hơi quá.
Lại còn hàng phục một Thế Giới cảnh, sao ngươi không nói mình đã lên trời luôn đi.
Thế Giới cảnh cường đại, không dễ hiểu thấu, đó là đẳng cấp đã vượt qua lực lượng, đó là một loại cảm ngộ vạn vật, cảm ngộ sáng lập vạn vật.
Theo như Minh Hoàng lão tổ biết cường giả Thế Giới cảnh càng như tạo hóa, có thể nhờ vào lực lượng tạo vật bộc phát ra uy lực khiến người khó thể tưởng tượng.
- Ài, bất đắc dĩ, Minh Hoàng lão tổ, bản phong chủ không thể không nói, ngươi thực sự quá coi thường nhiều thứ.
Lâm Phàm không muốn nói nhiều, hắn toàn nói thật nhưng vì sao không ai chịu tin.
Minh Hoàng lão tổ nhìn Lâm Phàm, tin con mắt ngươi!
- Được rồi, chúng ta đừng bàn về chuyện này nữa. Theo bản phong chủ biết thì ngươi chung nhóm với bên Vạn Quật lão tổ, giờ mấy người Vạn Quật lão tổ đã rời núi rồi, khi nào ngươi đi?
Lâm Phàm biết Minh Hoàng lão tổ và mụ già Vạn Quật cùng một thời đại, cùng nhau trải qua sự kiện kẻ xâm nhập đến, nên hắn thông cảm vì sao họ sợ kẻ xâm nhập đến vậy.
Dù sao bản thân quá yếu, gặp được cường đại, sợ hãi cũng là chuyện đương nhiên
Minh Hoàng lão tổ cảm giác như đàn gảy tia trâu, lòng thầm nhủ chắc hắn không biết nhiều nên muốn đổi chủ đề.
Đúng, không sai, nhất định vậy rồi.
- Lâm phong chủ, ta hiện tại tạm thời không thể rời núi, thân thể chưa phục hồi hoàn toàn, nhưng xem tình hình thì cũng sắp rồi.
Minh Hoàng lão tổ lo nhất là kẻ xâm nhập, lão đã trải qua một lần, tự nhiên biết kẻ xâm nhập kinh khủng đến cỡ nào.
Minh Hoàng lão tổ không nói một điều rằng dù lão phục hồi đến trạng thái khỏe nhất cũng không đánh lại kẻ xâm nhập, trừ phi lại buông xuống thế giới của kẻ xâm nhập, nhưng khả năng đó rất thấp.
Việc đã xảy ra một lần, đối phương tuyệt đối sẽ không tùy ý để nó xảy ra lần thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận