Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 980: Tông sư, xin đừng xúc động

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Minh Hoàng lão tổ may mắn hơn nhóm Vạn Quật, mượn cơ hội thân thể bị hủy một lần nữa sống lại.
Còn nhóm Vạn Quật thì là chân linh chuyển thế, làm lại từ đầu.
Cho nên ở trên con đường này, Minh Hoàng lão tổ chiếm ưu thế cực lớn.
Chỉ cần phục hồi lại là có thể trở về đỉnh cao ngày xưa.
Thế Giới cảnh.
Minh Hoàng lão tổ tự biết Thế Giới cảnh cường đại, nhưng cũng hiểu rằng Thế Giới cảnh chưa phải là gì, những tồn tại kinh khủng kia nếu không thấy tận mắt thì rất khó tưởng tượng.
- Minh Hoàng lão tổ còn chuyện gì nữa không? Nếu hết việc rồi thì bản phong chủ đi trước.
Hắn không có thời gian tám nhảm với Minh Hoàng lão tổ, bận tối mặt tối mày, có gì vui khi tám chuyện với lão già chứ?
Minh Hoàng lão tổ nói:
- Lâm phong chủ, lão phu nói ra một đề nghị, hy vọng bản phong chủ đừng phật lòng. Nếu Lâm phong chủ nghe vào tai, lão phu cho rằng sẽ giúp ích rất lớn với Lâm phong chủ.
Minh Hoàng lão tổ sắp không nhịn được, láo quá.
Nếu là trước kia thì hắn đã là nhân vật phản diện, bị người đánh chết rồi.
Nhưng bây giờ thời đại thay đổi.
Dù láo lếu như vậy vẫn sống vui vẻ, luôn khỏe mạnh bình an, thời đại thay đổi thật nhiều.
Minh Hoàng lão tổ không biết Lâm Phàm chết bao nhiêu lần, nếu biết chắc sẽ không phàn nàn như trên.
Lâm Phàm bình tĩnh nói, tỏ vẻ mình là người hiểu lý lẽ:
- Ừm, ngươi nói đi, bản phong chủ là phong chủ của Viêm Hoa tông, đương nhiên hiểu lời thật mất lòng. Có gì cứ nói, không cần để ý cảm nhận của bản phong chủ.
Muốn nói gì cứ nói, giữa chúng ta không cần giấu diếm.
Minh Hoàng lão tổ vốn định nói là có thể đừng cuồng vọng như vậy không? Nhưng nghe Lâm Phàm nói câu này thì tim lão rớt cái bịch, có loại cảm giác không ổn.
Hình như nếu lão nói ra sẽ có hậu quả không mấy tốt đẹp.
Minh Hoàng lão tổ lắc đầu nói:
- Không có việc gì.
Lâm Phàm nhìn Minh Hoàng lão tổ:
- Ngươi thật là, ài, có lời gì cứ nói, úp úp mở mở không tốt chút nào. Ngươi yên tâm, bản phong chủ không phải loại người tính toán chi li, không nghe được lời khuyên trái tai, ngươi không tin bản phong chủ sao?
Lâm Phàm thiếu điều vỗ ngực bảo đảm với Minh Hoàng lão tổ.
Người thời này sao không chịu tin chính nghĩa như hắn, đây đúng là sai lầm, hay hắn làm chưa đủ tốt, không cách nào khiến tất cả mọi người tin tưởng?
Lâm Phàm cười tủm tỉm, siết năm ngón tay kêu rôm rốp, mỗi lần siết chặt cảm giác như thế giới nằm gọn trong bàn tay của hắn.
Minh Hoàng lão tổ thấy hành động đó, càng không tin hơn, lão lắc đầu.
Minh Hoàng lão tổ vừa cười vừa nói:
- Lâm phong chủ, thật sự không có gì muốn nói, Lâm phong chủ phải tin tưởng lão phu.
Nụ cười của Minh Hoàng lão tổ như đang nói không thèm mắc mưu của ngươi.
Lâm Phàm rất là bất đắc dĩ nhìn Minh Hoàng lão tổ, vốn tưởng lão có lời gì muốn nói, nào ngờ đến cuối cùng không nghe được một câu nói nhảm nữa là.
Rõ là phí thời gian.
Lâm Phàm nói xong ẩn vào hư không, rời khỏi hang ổ của Minh Hoàng lão tổ.
Minh Hoàng lão tổ lẩm bẩm:
- Mợ nó, thái độ như vậy còn dám bảo là không ghim trong lòng, nếu lão phu nói ra sẽ bị đánh chết.
Lão tuyệt đối không tin tưởng Lâm Phàm.
Minh Hoàng lão tổ luôn lo nghĩ về kẻ xâm nhập.
Toàn bộ vực ngoại giới chỉ có một mình Lâm phong chủ là làm Minh Hoàng lão tổ ngạc nhiên, cảm giác hắn là cường giả hiếm hoi của vực ngoại giới.
Nhưng quá tự đại, cuối cùng không có kết cục tốt. Chờ thân thể của lão phục hồi hoàn mỹ rồi sẽ đi hỗ trợ, chỉ dẫn Lâm phong chủ đi lên con đường chính xác.
Lâm Phàm rời đi Long Giới, nhưng không vội vã về tông môn.
Lâm Phàm muốn tìm kẻ xâm nhập, trò chuyện với họ, cũng cần họ giúp đỡ hắn kiếm điểm.
Đối với kẻ xâm nhập thượng giới thì điều động thành viên tiên phong mất mát nặng nề.
Vực ngoại giới là nơi cho họ thu gom tài nguyên quan trọng, nhưng liên tiếp nhận được tin tức thành viên tiên phong được điều xuống đều bị giết, thiệt hại nặng, không biết có bao nhiêu người chết đi.
Các thế lực lớn và chủng tộc nghe tin này đều hô to không thể nào.
Đợt thứ nhất xuống dưới đều có tu vi Đạo cảnh.
Với tu vi của dân bản xứ vực ngoại giới thì mạnh nhất chỉ tới Đạo cảnh, dù ngăn cản được nhưng phe họ tuyệt đối sẽ không chết nhiều như vậy.
Tốt.
Cứ coi như dân bản xứ vực ngoại giới hơi lợi hại, giết thành viên tiên phong tu vi Đạo cảnh.
Nhưng lần thứ hai thì sao?
Cường giả có tu vi Đế Thiên cảnh dẫn đội, những dân bản xứ vực ngoại giới lấy cái gì để ngăn cản?
Cho nên loại tình huống này thật khó hiểu, có gì đó không đúng.
Phần lớn thì có người cho rằng bị người cùng buông xuống hại nhau để cướp giật thứ gì đó.
Mấy ngày sau.
Lâm Phàm đứng trên một tảng đá lớn, trong lòng bàn tay xách một kẻ xâm nhập.
- Thả ta ra, đồ khốn!
Kẻ xâm nhập này sợ đến ướt quần.
Bọn họ đang giết dân bản xứ hăng say thì tên này đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.
Hắn không nói nhiều, trực tiếp đánh họ.
Bọn họ nghĩ dân bản xứ Đạo cảnh thì có năng lực gì? Cùng lắm tự tìm chết.
Sau đó gã phát hiện mình đã sai, sai mười mươi.
Đây không phải dân bản xứ có thể tùy ý giết, đây là ác ma.
Một đấm một người, hơn nữa rất tàn bạo đánh thủng.
Nào là máu, nào là thịt bay tứ tung hoa cả mắt, đứng cách xa vẫn bị dính trúng.
Siêu đáng sợ.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Tu luyện quả nhiên là việc rất mệt mỏi.
Với Lâm Phàm thì tìm kẻ xâm nhập rất khó khăn, chẳng biết có phải kẻ xâm nhập nhận được tin gì không mà đa số lẩn mất tiêu.
Hắn vất vả tìm được một ổ, nên đặc biệt quý trọng.
Kẻ xâm nhập bị Lâm Phàm chộp trong tay đung đưa hai chân vùng vẫy:
- Ngươi nói cái quái gì? Thả ta ra, nếu không sẽ gặp hậu quả mà ngươi không nhận nổi!
Có lẽ bị bàn tay đối phương bóp cổ cho gã cảm giác nghẹt thở, gân xanh nổi cục dày đặc trên trán, mồ hôi túa ra. Gã chưa bao giờ cảm giác cái chết gần gũi đến vậy.
Lâm Phàm Lâm Phàm lắc đầu, rất là tiếc nuối nói:
- Quả nhiên trong kẻ xâm nhập vẫn có nhiều kẻ đần, kém xa Dạ Trủng, xa lắc.
Lâm Phàm còn tưởng đâu kẻ xâm nhập thông minh hơn chỗ họ nhiều, nhưng nay xem ra cũng chẳng khôn gì mấy.
Như tên này, sắp chết còn uy hiếp hắn.
Nếu có một nửa trí tuệ của Dạ Trủng thì sẽ không phiền phức như vậy.
Lâm Phàm nhấc kẻ xâm nhập lên cao.
Kẻ xâm nhập vùng vẫy:
- Ngươi muốn làm gì? Thả ta ra!
Gã thấy Lâm Phàm nghiêng người, siết nắm tay, gã linh cảm không may.
Lâm Phàm không nói gì, một đấm đánh vào đầu của đối phương.
Bùm!
Hoa máu bay tung tóe, hiệu quả thị giác không tệ, nhưng màu hơi sặc sỡ.
Điểm tăng lên.
- Tạm được, trong thời gian này đã tích lũy điểm đến một ức, nếu không phải kẻ xâm nhập núp quá kín thì không chỉ có bấy nhiêu.
Lâm Phàm lặng im nhìn điểm tăng lên dần, tâm tình của hắn cũng vui sướng rất nhiều.
Nội tình còn thiếu một chút, rất nhanh sẽ tăng lên.
Nếu tăng tu vi lên đến Đế Thiên cảnh thì lực lượng sẽ mạnh mẽ đến mức nào?
Lâm Phàm tu luyện công pháp đều là ngạnh công.
Hắn càng ngày càng cảm giác lực lượng của bản thân đã đến cảnh giới phi nhân loại.
Dung hợp trái tim lực lượng của hắn càng không ngừng lột xác.
Đương nhiên Lâm Phàm sẽ không để trái tim lực lượng thay thế trái tim vốn có, hắn thích hàng nguyên bộ của mình hơn, không thích bị thay đổi.
Lâm Phàm giơ tay lên, vỗ nhẹ không gian. Không gian tan vỡ hình thành hố sâu lõm xuống.
Hiện giờ lực lượng của Lâm Phàm đã mạnh mẽ đến cảnh giới nhất định.
Dù là cường giả Đạo cảnh thiên tài nhất cũng không thể làm được như Lâm Phàm.
- Nếu tăng lên tới Đế Thiên cảnh thì mạnh tới đâu nữa?
Lòng Lâm Phàm thầm chờ mong, nhưng hắn không vội vã.
Tu vi là phải từng bước một chậm rãi tiến lên, nên dù bất cứ lúc nào Lâm Phàm cũng không cảm giác thực lực của bản thân quá yếu, sốt ruột muốn đuổi bắt tu vi.
Lúc này có tín hiệu Tri Tri Điểu liên lạc.
Lâm Phàm lấy tờ giấy vàng rực ra khỏi trữ vật giới chỉ.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu bất đắc dĩ nói:
- Tông sư, cuối cùng cũng liên lạc được với tông sư.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện gì?
Sao nghe giọng điệu của Tri Tri Điểu hình như đã xảy ra chuyện gì?
- Tông sư, Tri Tri Điểu chúng ta bi kịch, bị kẻ xâm nhập phát hiện, xảy ra đại chiến.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nhớ tới tình huống kia là muốn khóc.
Họ đã trêu vào ai chứ?
Chẳng chọc ai cả.
Nhưng bi kịch xảy ra, tự mình đụng vào kẻ xâm nhập.
Lâm Phàm ngây người, không ai biết tổng bộ của Tri Tri Điểu ở đâu, tổng bộ luôn di động.
Nghe người xét duyệt Tri Tri Điểu nói lên vụ việc, Lâm Phàm cảm giác người thời này tuy thiên phú quan trọng nhưng cũng phải tin vào vận may nữa, nếu xui xẻo thì đúng là tai nạn.
Tổng bộ Tri Tri Điểu đang di chuyển thì đụng vào kẻ xâm nhập, sau đó tự nhiên đại chiến, trách ai bây giờ?
Nhưng có thể trốn thoát khỏi tay kẻ xâm nhập, phải công nhận thực lực ẩn giấu của Tri Tri Điểu vẫn rất cường đại.
Lâm Phàm nói:
- Xem tình hình hiện giờ thì Tri Tri Điểu các ngươi không quá an toàn.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Đúng rồi tông sư, an toàn thì cũng an toàn, nhưng chủ nhân nhà ta bị thương nặng, đang tu dưỡng. Lần này ta liên lạc tông sư vì muốn báo cho biết vực ngoại giới lại có tình huống mới. Theo như chúng ta biết có kẻ xâm nhập càng mạnh bắt đầu buông xuống.
Lâm Phàm lên tinh thần:
- Thật không?
Hắn mong mỏi nhất là có kẻ xâm nhập siêu mạnh đến, nhưng chờ mãi không thấy ai.
Giờ nghe Tri Tri Điểu cho biết làm hắn háo hức.
Lâm Phàm bỗng nhìn phía xa.
Không gian yên tĩnh chợt nổi giông bão.
Sóng xung kích cực kỳ mạnh mẽ ập đến, phá hủy mọi thứ xung quanh, trong sóng xung kích đan xen tia chớp.
- Tạm không nói chuyện, chỗ bản phong chủ có biến, tạm biệt.
Mắt Lâm Phàm sáng rực, còn đang suy nghĩ về kẻ xâm nhập không ngờ họ tự đưa lên cửa.
- Này này, tông sư, đừng xúc động! Sẽ chết người!
Nhưng lời của người xét duyệt Tri Tri Điểu phát ra từ tờ giấy ở trong trữ vật giới chỉ.
Lâm Phàm đã hóa thành luồng sáng lao vào giữa cơn lốc sấm sét.
Sóng xung kích mạnh mẽ làm Lâm Phàm bước đi khó khăn, khó đến gần, thậm chí bị đẩy lùi.
- Mở ra chiến trường viễn cổ.
Mở ra buff, vĩnh viễn không lui ra phía sau, trực tiếp tăng tốc độ lên cao nhất, xé rách xung kích lao thẳng về phía xa.
Phập!
- Lợi hại.
Lâm Phàm nhìn lại, làn da rách một đường nhỏ, là sóng xung kích tạo ra, trước giờ hắn chưa từng bị như vậy.
Lâm Phàm cười nói:
- Có vẻ mạnh thật.
Trong lòng hắn đã lâng lâng lên mây nên mong mỏi bị đánh chết.
Mục đích lần này của hắn là đi chịu chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận