Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 981: Trời ơi, quần áo của ta đâu

Chốc lát sau Lâm Phàm đã đến chỗ nổi lên cơn lốc sấm sét.
Xung quanh như vực sâu hỗn độn, cơn lốc sấm sét đến đột ngột, bão tố mạnh mẽ lật tung mặt đất, bốn phía bụi mù mịt, tia chớp bủa giăng.
Người bình thường vào đây chỉ có đường chết.
Lâm Phàm ngước đầu lên.
Không trung có vòng xoáy đen nhánh, tốc độ xoay tròn rất nhanh, tiếng sấm nặng nề đì đùng.
- Tình cảnh này hơi đáng sợ.
Trong tầng mây đen dày nặng lấp lóe tia chớp màu tím yêu dị.
Uy áp nặng trĩu chính giữa cơn lốc nặng nề giáng xuống.
Lâm Phàm cảm nhận thân thể đang hứng chịu áp lực cực kỳ khủng bố, tốc độ máu chảy càng nhanh.
Nhưng hắn vẫn ổn, chỉ có chút cảm giác khác lạ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Lâm Phàm chờ nóng nảy, hắn hét hướng hư không:
- Này, có xuống thì mau lên, lề mề cái quái gì!
Hắn không phải là người có kiên nhẫn, mới rồi chờ đợi chỉ vì muốn xem kẻ xâm nhập cường đại có bộ dáng thế nào.
Lâm Phàm hưng phấn đến nỗi máu trong người sôi trào.
Đánh thắng hoặc đánh thua, chỉ có hai loại kết quả.
Đương nhiên Lâm Phàm cảm giác khả năng bị đối phương chém chết khá cao, dù sao là kẻ xâm nhập cường đại hơn, chắc là Thế Giới cảnh, hắn tạm thời không đánh lại cảnh giới này.
Nhưng dù không đánh lại đối phương thì phải sảng khoái đánh một trận rồi mới quyết định.
Hư không biến đổi.
Một luồng sáng đen từ vòng xoáy đen nhánh cùng với sấm sét đánh xuống mặt đất bốn phía.
Cuồng phong gào thét.
Nhấc lên vô số tro bụi.
Lâm Phàm lẩm bẩm, đưa mất nhìn phía trước:
- Cảnh tượng này hơi giống phim Kẻ Hủy Diệt.
Chắc lát nữa kẻ xâm nhập sẽ xuất hiện ở chính giữa chỗ đó.
Xèo xèo!
Sấm sét rơi xuống đất liền tản ra thành một cái lưới to bao phủ mặt đất.
Cỏ cây mọc dưới đất, dù là cọng cỏ nhỏ cũng bị đánh thành tro tan biến.
- Chỉ là uy thế đã mạnh như vậy, quả nhiên rất không bình thường.
Lâm Phàm vận dụng lực lượng bảo vệ hai chân, ngăn cản lưới sấm sét xâm nhập.
- Hưm?
Hắn thấy rồi, trong chùm sáng đen kia có bóng người nửa ngồi dưới đất, thấp thoáng nhưng thật sự tồn tại, xem bộ dạng hình như không mặc quần áo.
Lúc đầu xung quanh không bộc phát ra khí thế khác lạ gì, nhưng khi bóng người này buông xuống thì uy thế nặng nề bao phủ hư không.
- Lợi hại.
Lâm Phàm thầm hưng phấn.
Thân thể của hắn đang run rẩy, đó không phải sợ hãi mà là chờ đợi cường giả mòn mỏi rốt cuộc gặp được, trong lòng hắn siêu phấn khởi.
Bóng người cách không xa chợt lên tiếng, giọng nói hoang mang mờ mịt:
- Ta là ai? Ta ở đâu?
Đối phương vẫn giữ tư thế buông xuống, quỳ một chân trên đất, hai tay rủ xuống, nắm đấm đụng nền đất. Không thấy rõ mặt, đối phương cúi thấp đầu.
Người nhô cơ bắp cục cục, tia điện nhỏ chạy dọc thân thể. Tia chớp có sức phá hoại cực mạnh làm không khí bốc hơi, mắt thường trông thấy không gian vặn vẹo.
Lâm Phàm không nhúc nhích, không phải e ngại mà muốn chờ đối phương phản ứng lại, rồi hắn sẽ lại gần nhìn xem kẻ xâm nhập có gì khác lạ.
Bên Tri Tri Điểu truyền tin bảo kẻ xâm nhập kiểu này đã xuất hiện rất nhiều, vực ngoại giới lại rơi vào trong nước sôi lửa bỏng.
Nhưng không sao, chờ có cơ hội hắn sẽ xử đẹp từng tên.
Có điểm hỏi sao không khiến người vui vẻ?
Bên kia, kẻ xâm nhập luôn giữ một tư thế rốt cuộc đổi mới.
- Đúng rồi, ta là Liệt Thanh.
Liệt Thanh đứng dậy, mái tóc đen rũ sau lưng, dáng người cực kỳ bá đạo, hoàn mỹ mười phần, mỗi khối cơ bắp cho người rung động, cảm giác cực kỳ cường đại.
Luồng gió thổi tới xua tan tro bụi tràn ngập xung quanh, mang đến cảm giác mát cho Liệt Thanh.
- A? Quần áo của ta đâu?
Liệt Thanh phản ứng lại, cúi đầu xem xét, phát hiện quần áo trên người bỗng nhiên biến mất.
- Trời ơi, đó là bảo bối hộ thân mà ta cực khổ vất vả lắm mới tích lũy được!
Liệt Thanh lẩm bẩm một mình, nỗi lòng bi thương.
Gã bỗng hai tay che thân dưới, quay đầu nhìn quanh, sau đó thấy Lâm Phàm đứng ở phía xa.
Liệt Thanh kẹp chăn hai chân chạy chậm lại gần.
- Bằng hữu, có quần áo không? Cho mượn một bộ mặc đi.
Biểu tình của Liệt Thanh bình thản, khác hẳn những kẻ xâm nhập vừa xuống đã muốn đánh chết dân bản xứ vực ngoại giới.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm đối phương mang đến cho hắn một cảm giác đúng là không giống, trong người gã ẩn giấu lực lượng rất khủng bố.
Mặc dù lực lượng chưa bộc phát ra nhưng Lâm Phàm bảo đảm tên này rất kinh khủng, những kẻ xâm nhập Đế Thiên cảnh không thể sánh bằng.
Lâm Phàm trả lời:
- Không có.
Hắn tạm thời không ra tay, cảm giác kẻ trước mắt này bình tĩnh đến cực hạn.
Thậm chí không hỏi thăm hắn là ai.
Từ điểm này có thể thấy dù hắn đánh chết gã thì cũng là tự gã chuốc lấy, rõ ràng là coi thường hắn.
Hắn là phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông vực ngoại giới, đứng lù lù trước mặt vậy mà gã không biết hỏi thăm một chút hắn là ai?
Cảm giác bị phớt lờ khiến người rất khó chịu.
Liệt Thanh nhướng mày nói:
- Bằng hữu, giúp giùm đi, ta từ phía trên xuống dưới cũng không dễ dàng, không nên để ta trần truồng như vậy đúng không?
- Không giúp được.
Lâm Phàm đánh giá một phen, kẻ xâm nhập này thú vị, từ phía trên đi xuống thì chắc chắn là đi đường hầm không gian.
Lâm Phàm nghe kẻ xâm nhập lúc trước nói đường hầm không gian cực kỳ không ổn định, buông xuống có nguy hiểm.
Lâm Phàm không cho rằng người này có sở thích đặc biệt, chắc lúc xuống bằng đường hầm không gian đã làm rách quần áo, đó là vì sao đối phương trần truồng xuống dưới.
Liệt Thanh nở nụ cười:
- Thật sự không có?
Nụ cười hiền hòa, cho người cảm giác ấm áp, như đang biểu hiện mình là người tốt.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừ, không có.
Hắn chờ xem đối phương muốn làm gì.
Liệt Thanh vây quanh Lâm Phàm đi một vòng:
- Ta thì thấy chưa chắc, vậy thứ mặc trên người của ngươi là gì? Cởi ra cho ta, ta có thể không giết ngươi.
Lúc ở trong đường hầm không gian rung lắc làm Liệt Thanh nhức đầu, đến vực ngoại giới làm gã một thoáng hoảng hốt, còn giờ thì đã hoàn toàn tỉnh táo, biết mình giáng lâm tới nơi nào.
Dân bản xứ mà thôi.
Gã có tu vi Thế Giới cảnh, không cần cảnh giác với dân bản xứ, cũng chẳng cần bày ra bộ mặt hung ác, nói năng nhẹ nhàng đủ tạo áp lực cho dân bản xứ rồi.
Lâm Phàm biểu lộ hơi kinh ngạc:
- Thật sao, ngươi muốn giết bản phong chủ?
Ở trong mắt Liệt Thanh thì biểu tình này khiến người khó chịu, dường như bị miệt thị.
Liệt Thanh nói:
- Cất ngay biểu cảm khiến người ghét của ngươi, ta không nói đùa.
Gió mát thổi qua thân thể làm gã cảm giác hoa cúc lạnh lẽo, nếu biết trước đã mang theo quần áo dự phòng rồi, sơ sẩy quá.
Lâm Phàm cười, đối mặt cường giả làm hắn rục rịch, rất muốn đấu một phen với đối phương.
Xem bộ dạng của đối phương hiển nhiên đủ mạnh nên mới bình tĩnh như thế.
Nhóm kẻ xâm nhập đã quá rành về vực ngoại giới, chỉ cần một Thế Giới cảnh đủ đè đầu toàn bộ cường giả vực ngoại giới.
Liệt Thanh hơi nhức đầu, người vực ngoại giới đều là kẻ ngốc hay thô thần kinh vậy? Không thấy sự cường đại của gã sao?
Hoặc là họ quá tự tin nên mới dám láo với gã?
- Dân bản xứ, ta nói thẳng cho ngươi biết, ta từ phía trên xuống là để giết dân bản xứ các ngươi. Nhưng ngươi may mắn gặp Liệt Thanh này là người nói lý lẽ, chứ gặp mấy người kia thì ngươi nghĩ còn có thể giống như bây giờ đứng nói chuyện trước mắt ta sao?
Lâm Phàm nghe lời này thì không vui:
- Ngươi nói lý nên cho rằng bản phong chủ sẽ không nói lý sao? Cho ngươi biết, vì nói lý nên bản phong chủ mới nghe ngươi nói nhảm đến bây giờ, chứ không thì đã ra tay rồi.
Liệt Thanh buồn cười:
- Ôi chao, dân bản xứ nhà ngươi cuồng ghê.
Mợ nó, đúng là đồ ngốc, không biết gã khủng bố cỡ nào mà dám láo như vậy.
Chút nữa gã bùng nổ thực lực, dám bảo đảm dân bản xứ này sẽ sợ ướt quần.
Quả nhiên tốt với người ta quá sẽ bị đối phương được đà lấn tới, không biết cái gì là khủng bố.
- Như thế nào? Xem bộ dáng của ngươi có phải muốn đánh ta không? Ha ha, buồn cười, tự rước lấy nhục, siết nắm tay là muốn đánh người buông xuống như ta sao? Được thôi, cho ngươi đánh một quyền, có lẽ ngươi thậm chí không thể đụng vào ta.
Liệt Thanh thấy người này vừa đáng thương vừa đáng buồn. Dân bản xứ không biết vận mệnh của mình siết chặt nắm tay, chọc gã bật cười.
Không biết sâu cạn, không biết trời cao đất rộng.
Mặc dù trần truồng nhưng Liệt Thanh không mảy may để ý, gã thả lỏng bản thân, thậm chí giang hai cánh tay khoe cơ bụng chia từng khối rõ ràng.
- Đến đây, muốn đánh phải không? Cho ngươi cơ hội, xem như quà gặp mặt đầu tiên tặng cho dân bản xứ nhà ngươi khi ta buông xuống lần đầu tiên.
Liệt Thanh búng cơ bụng, ngoắc ngón tay với Lâm Phàm, môi vẫn giữ nụ cười nhưng động tác kia tràn ngập xem thường.
- Cũng được, nên ra tay.
Lâm Phàm phát hiện mình nói nhảm thật nhiều, hắn ngày xưa không như vậy.
Có lẽ vì vô địch quá lâu nên mới thành ra như vậy.
- Đến đây, do dự sao? Sợ sao? Hay là ngươi chỉ được cái miệng? Yên tâm, ta sẽ không ra tay giết ngươi, Liệt Thanh này nói được thì làm được. Nào, cho ngươi thể nghiệm cái gì mới là khủng bố, nếu ngươi có thể dùng nắm đấm chạm vào da của ta . . . không, không có nếu.
Liệt Thanh lắc đầu, không cho rằng Lâm Phàm có thể chạm được mình, gã cảm thấy tu vi Đạo cảnh là trò hề.
Lâm Phàm nhìn đối phương:
- Hắn kêu mình đánh một đấm?
Tình huống này dường như không phải xảy ra lần đầu, chắc có buff nào đó giấu trên người hắn, sẽ ảnh hưởng người khác, khiến người ta làm ra chút gì đó nhường hắn.
Nếu được vậy cũng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận