Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 982: Ta cũng có rất nhiều, nhưng không cho ngươi

Liệt Thanh tự tin dào dạt nói:
- Ha ha ha, làm sao vậy? Ngươi đang suy nghĩ đánh ra cú đấm sẽ gặp hậu quả gì đúng không? Yên tâm, chuyện rất đơn giản, lực lượng của ngươi quá nhỏ bé với ta. Đối mặt ta sẽ chỉ cho ngươi cảm giác bất lực, không làm được gì khác.
Từ đầu đến giờ Liệt Thanh không nhìn thẳng vào Lâm Phàm, gã nói nhiều là vì lần thứ nhất giáng lâm vực ngoại giới, gặp được một dân bản xứ nên có chút hứng thú.
Liệt Thanh rất muốn biết dân bản xứ vực ngoại giới có gì khác với bọn họ.
Nhưng thật đáng tiếc là không có gì khác, từ đầu đến chân đều rất bình thường, mỗi tội thực lực quá kém.
- Muốn ăn đòn đến vậy sao?
Lâm Phàm siết chặt nắm tay, lòng rạo rực, tuy sẽ thua nhưng hắn chưa bao giờ để ý điều đó, người chưa từng thua sao tính là cường giả.
Liệt Thanh hờ hững, lại ngoắc Lâm Phàm:
- Muốn ăn đòn? Không, ta nghĩ ngươi nhầm rồi, đối với ngươi là được kiến thức thực lực thật sự là gì, may mắn ba đời. Nào, đừng lãng phí thời gian, ta sắp hết hứng thú với ngươi.
Liệt Thanh nôn nóng.
Gió thổi lạnh trứng.
Nam nhân, chỉ có nam nhân dám phô bày ra bản thân mới là nam nhân thật sự.
Nhưng nếu bị người khác nhìn thấy sẽ làm tâm tình của Liệt Thanh không vui, gã định giết dân bản xứ này rồi cướp quần áo.
Tu luyện tới Thế Giới cảnh càng hiểu sâu sắc luật nhân quả.
Cho đối phương đánh một đấm, lấy đi quần áo của đối phương thì sẽ không mắc nợ.
- Được, bản phong chủ đến đây.
Lâm Phàm không do dự, bước chân nhẹ nhàng nhưng tốc độ rất nhanh, dáng vẻ thoải mái đó vẫn không khiến Liệt Thanh chú ý hơn.
Liệt Thanh giang hai cánh tay cười nói:
- Tốt, đến đây, để xem dân bản xứ nhà ngươi dùng một đấm đánh chết mình thế nào.
Lâm Phàm áp sát đối phương, lực lượng ẩn giấu như cơn lũ tuôn trào ra.
Lực lượng sắp ngưng tụ thành thực chất quấn quanh ngoài người Lâm Phàm, năm ngón siết chặt, cánh tay vung lên đấm ra.
Bốp!
Âm thanh trầm đục.
Lâm Phàm một quyền đánh vào phần bụng đầy cơ của Liệt Thanh, toàn bộ lực lượng dồn lại hình thành một mặt, hoàn toàn bùng nổ.
- A?
Mặt ngoài Liệt Thanh bình tĩnh, khi nắm đấm của đối phương đánh tới thì gã muốn phát ra tiếng cười như heo bị thọc tiết, nhưng ý tưởng này chỉ tồn tại trong chốc lát.
Sắc mặt của Liệt Thanh biến đổi lớn, da mặt hồng hào thoáng chốc xanh mét.
Bùm!
Một bóng người bay ra xa như đạn pháo, cuối cùng đụng vào một ngọn núi nhỏ hoang vắng.
Rầm!
Núi nhỏ hoang vắng bị xung lực đập vỡ vụn thành tro.
Sóng xung kích lấy Liệt Thanh làm trung tâm, từng vòng khuếch tán bốn phía, dường như mặt đất cũng bị khủng bố đánh lún sụp.
Lâm Phàm suy tư:
- Ừm, hơi thú vị, đánh một cú mà không có cảm giác xuyên thủng, đây là cách biệt về lực lượng sao?
Hắn cảm ngộ lực lượng của mình rất sâu sắc, nắm rõ cảm giác vừa rồi truyền lại.
Lâm Phàm hét hướng kẻ xâm nhập:
- Này, sao rồi? Nắm đấm thế này đủ chưa? Không làm dân bản xứ mất mặt chứ?
Bộp!
Liệt Thanh một tay chống đất, sắc mặt xanh như tàu lá chuối, trợn to mắt, dường như không tin nổi chuyện vừa xảy ra.
- Ọe!
Liệt Thanh không chịu nổi há mồm hộc máu, gã giơ tay che miệng, máu chảy qua kẽ tay nhỏ xuống đất.
Có vật cứng rơi xuống lòng bàn tay.
Liệt Thanh xòe tay xem, ba cái răng dính máu, bị đánh rụng răng.
Liệt Thanh nổi giận, ngọn lửa rực cháy trong lòng sắp phun trào:
- Bà nội nó, chuyện gì thế này? Hàm răng đẹp của ta bị phá hủy!
Nhìn ba cái răng lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, tim Liệt Thanh như bị xé vụn.
Cánh tay vung lên, máu nhuộm mặt đất, Liệt Thanh tức giận trừng mắt:
- Dân bản xứ, ngươi hoàn toàn chọc giận ta!
Liệt Thanh giận thật rồi, cũng không ngờ dân bản xứ này bùng nổ lực lượng vào phút cuối sẽ mạnh mẽ như vậy, lực lượng đó không thuộc về Đạo cảnh.
Liệt Thanh sâu sắc cảm nhận nắm đấm kia đánh trúng bụng truyền lại lực lượng phá vỡ hộ thể của gã, mãnh liệt đánh sâu vào.
- Ha ha ha! Thú vị, tức giận càng tốt, đến đây đánh một trận đi!
Xoẹt xoẹt!
Lâm Phàm cầm vải áo xé mạnh, vải rách toạc lộ ra thân thể vạm vỡ hoàn mỹ còn hơn Liệt Thanh.
- Ngươi hiểu biết lực lượng chưa sâu sắc, từ dáng người hơi dị dạng của ngươi là thấy được. Cũng tốt, cho gươi nhìn xem cái gì mới là lực lượng.
Dồn hết sức lực.
Cuồng Thân!
Cấm Thể!
. . .
Giờ phút này Lâm Phàm vận dụng hết công pháp, lực lượng kinh khủng từ trong người hắn bộc phát ra.
Răng rắc!
Thân thể phình to, hoa văn nổi lên, lửa nóng cháy bao bọc cơ thể, tia điện mỏng manh chạy khắp người, từng sợi tóc đều cuồng bạo.
Lâm Phàm vỗ bộ ngực phồng của mình:
- Này, thấy không? Cái này mới là dáng người hoàn mỹ nhất biết chưa? Được rồi, bản phong chủ nghiêm túc với ngươi hơn đây.
Thất Thần Thiên Pháp!
Bảy thần linh xuất hiện, bão tố không gian càng cuồng bạo, có hơi thở cực kỳ khủng bố hiện ra.
Thần linh cuối cùng ăn các thần linh khác sau đó hòa vào người Lâm Phàm.
- Mở hết công pháp ra!
Lâm Phàm tu luyện quá nhiều ngạnh công, hỗn hợp mở ra, trừ Lâm Phàm là đặc biệt ra không ai chịu nổi.
Dù sao mang đến áp lực quá lớn cho thân thể, đủ để đè sụp cơ thể của bất cứ ai.
Oong!
Xung quanh thân thể Lâm Phàm có gợn sóng khuếch tán, thân thể từ từ nhỏ dần, phục hồi kích cỡ như cũ.
Cộp!
Lâm Phàm nhấc chân lên, chậm rãi hạ xuống mặt đất phạm vi mấy ngàn thước vỡ nát, không ngừng lan tràn, Lâm Phàm nhấc chân lên, miếng đá bay lên trời.
Từ lòng đất phun lên lực lượng vô tận, nghiền tất cả miếng đá thành phấn.
Từ khi đột phá đến Đạo cảnh thì Lâm Phàm đánh nhau không phát huy lực lượng thật sự, giờ đối mặt cường giả Thế Giới cảnh, hắn nhất định phải nghiêm túc, xem thử có thể chống đỡ tới khi nào.
Liệt Thanh không tin nổi:
- Cái gì? Đạo cảnh mà có có lực lượng như vậy!?
Mắt gã phản chiếu dân bản xứ ở phía xa như ngọn lửa thiêu đốt thiên địa, làm thiên địa mất màu, bầu trời lay động.
Phương xa.
Đám yêu thú cực kỳ nhạy cảm, mặc dù cách rất xa nhưng chúng nó co giò chạy trốn ngay.
Uy thế đó đè nặng trong tim yêu thú, không dám đối mặt.
Lâm Phàm ngẩng đầu, hai nắm tay siết chặt, lực lượng thiêu đốt, từng lớp lực lượng nóng cháy bao trùm bầu trời.
- Quá sung sướng, rốt cuộc có thể bộc phát ra toàn bộ lực lượng, ha ha ha ha ha ha!
Giờ phút này, Lâm Phàm cảm giác nắm trọn thế giới trong bàn tay, tất cả là của hắn.
Nhưng loại cảm giác này có lẽ tồn tại rất ngắn ngủi.
Không chừng kẻ xâm nhập Thế Giới cảnh sẽ cho hắn biết phía sau còn đẳng cấp lực lượng cao hơn nữa.
Mặt Liệt Thanh tái xanh:
- Tên này hơi cuồng.
Đòn vừa rồi dù mạnh nhưng không tổn thương nặng Liệt Thanh, nếu gã dễ bị thương như vậy thì chết luôn cho rồi.
Mái tóc dài bay bay, Lâm Phàm mở mắt ra, trong mắt lóe tia sáng cuồng bạo, nhấc chân đạp mạnh, nháy mắt biến mất tại chỗ.
- Nào, đánh một trận!
Khoảnh khắc Lâm Phàm xuất hiện trước mặt Liệt Thanh, hại tay khép lại giơ cao đập xuống.
Lay Động Sơn Kình.
Mặc dù đây là công pháp học khi còn ở giai đoạn đầu nhưng đến đẳng cấp lực lượng cỡ này thì tùy tiện một kích sẽ có sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Cú đấm giã xuống, không khí bị thiêu đốt cực hạn trở nên đỏ rực.
Liệt Thanh tức giận quát:
- Tự tìm cái chết!
Gã vỗ chưởng, hai bên va chạm vào nhau.
Ầm ầm!
Tiếng lực lượng va chạm rất trầm đục, khuấy động trùng kích khuếch tán, mảnh thiên địa này bị cú oanh kích đơn giản đập nát.
Lực lượng bắn ngược về phía hai người.
Mặt đất lún thành cái hố sâu hoắm.
Lâm Phàm cười hưng phấn nói:
- Lợi hại!
Hắn nhanh chóng lùi về phía sau, mũi chân vừa chạm mặt đất lại giẫm mạnh ra cái hố to, xông thẳng vào đối phương, mạnh mẽ hơn vừa rồi gấp mấy lần.
- Thủy Ma quyền!
Thủy Ma Kinh rất cường đại, là công pháp mạnh nhất của Hận Thiên Tiểu Ma Quân, trong đó tự mang chiêu thức càng có được uy thế kinh khủng.
Liệt Thanh nổi giận:
- Quá đáng, thật sự quá đáng!
Dân bản xứ nho nhỏ cũng dám ngông cuồng như thế, còn để gã vào mắt không?
- Chậm lại!
Gã là cường giả Thế Giới cảnh, năng lực phức tạp, Đế Thiên cảnh không thể so sánh.
Lâm Phàm hơi kinh ngạc, khoảnh khắc vừa rồi hắn rõ ràng cảm nhận không gian xung quanh, mọi thứ đều chậm lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, không ảnh hưởng gì đến hắn.
Liệt Thanh phát hiện ‘chậm lại’ vô dụng, không tin nổi:
- Sao có thể như vậy?
Năng lực của Liệt Thanh tuy không thể so sánh với cường giả Thế Giới cảnh lâu năm nhưng đủ cho thời không, thời gian chậm lại một lúc, từ đó khiến đối thủ vào không gian chậm chạp.
Mặc dù năng lực này vô dụng với cường giả cùng đẳng cấp, nhưng với người không phải Thế Giới cảnh thì là thần kỹ không cách nào phá giải.
Chớp mắt Lâm Phàm đã lao đến.
Liệt Thanh phản ứng cực nhanh, nháy mắt phản kích, lực lượng trong cơ thể trực tiếp dâng trào ra như cơn lũ nghiền áp Lâm Phàm.
Ầm!
Lâm Phàm đấm ra, cánh tay chấn động, cảm nhận lực lượng khiến người không cách nào ngăn cản ập đến, hắn lùi nhanh về.
Vang tiếng nổ điếc tai.
Lâm Phàm bị đập rớt xuống đất
- Mạnh vậy sao, hơi bất ngờ.
Lâm Phàm nằm trong hố sâu, không có chút cảm giác đau, nhưng thân thể hơi khó chịu, bị thương hơi nặng.
Mặc dù chỉ là một kích nhưng hắn biết chắc dù liều mạng cũng không thắng đối phương nổi.
Tuy nhiên thích thì cứ chơi, cùng lắm chết thôi.
Khó khăn lắm gặp một người đánh đấm giỏi, không đánh đến sướng thì sao hắn chịu rời đi.
Liệt Thanh đứng yên tại chỗ:
- Dân bản xứ, cảm nhận được không? Lực lượng mỏng manh của ngươi cũng dám chống lại ta? Nhưng phải công nhận ngươi có tài, chẳng qua dừng ở đây.
Mặc dù vừa mới xảy ra vấn đề, nhưng cũng chỉ là vấn đề nhỏ, không đáng gì.
Lâm Phàm leo lên khỏi hố sâu, phủi bùn đất dính trên người rồi lấy bộ đồ mới ra khỏi trữ vật giới chỉ, mặc vào.
Liệt Thanh tức giận quát:
- Ngươi có quần áo, dám gạt ta!
Lâm Phàm liếc qua:
- Có chứ, có rất nhiều, nhưng không cho ngươi đấy, rồi sao? Đánh bản phong chủ thử coi.
Giọng nói có chút tiện.
Liệt Thanh tức giận run người:
- Được, hãy xem ta đánh chết ngươi như thế nào!
Một kích không giết được hắn là nhục nhã dành cho gã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận