Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 983: Ngươi đã là lần thứ mấy rồi

Bùm!
Hai chân Lâm Phàm ngưng tụ sức mạnh, nháy mắt bộc phát, mặt đất tan vỡ. Hắn như đạn pháo bay cái vèo về phía Liệt Thanh.
Dòng khí dọc theo thân thể Lâm Phàm bắn ngược ra phía sau.
Liệt Thanh lạnh nhạt đứng ở nơi đó, khóe môi cong lên lộ nụ cười lạnh, đạp mạnh một cái.
Oong!
Sóng lực lượng lan tràn bao trùm mặt đất.
Lâm Phàm cau mày:
- Hưm?
Hắn cảm nhận sâu trong lòng đất bị lực lượng của đối phương khống chế, hắn cũng có năng lực tương tự nhưng không thể khống chế giống như đối phương.
Động đất, bùn đất bao trùm nền đất vỡ ra, từng chùm sáng bắn lên bao trùm Lâm Phàm.
- Ha ha ha ha ha ha! Dân bản xứ nhà ngươi còn non xanh lắm, dám đấu với ta? Còn dám phá hủy hàm răng đẹp của ta, ngươi có mấy cái mạng để trả?
Liệt Thanh không cần ra tay, chỉ riêng khống chế lực lượng đủ cho dân bản xứ này chết không chỗ chôn.
Đột nhiên có bóng người lao ra từ trong luồng sáng, nhanh chóng phá vỡ chùm sáng, lao thẳng đến.
Liệt Thanh lộ vẻ ngạc nhiên:
- Cái gì?
Đạo cảnh bây giờ dữ dội thế sao?
Lâm Phàm tung cú đấm, Liệt Thanh giơ tay đơn giản ngăn cản.
Thoáng chốc vang tiếng nổ trầm đục, hai người đụng vào nhau, càng hình thành bão tố lực lượng trùng kích khuếch tán nhanh ra bốn phía.
- Nhà ngươi thật là!
Liệt Thanh đã nổi giận, chỉ là một Đạo cảnh mà khó giết như vậy, nói ra ngoài gã còn mặt mũi nào? Liệt Thanh đánh trả đấm vào đầu Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhủ thầm:
- Chiến trường viễn cổ.
Hắn nhanh chóng mở ra buff.
Ầm!
Một đấm đánh mạnh vào mặt Lâm Phàm, lực lượng cường đại trực tiếp xuyên qua, sức mạnh xuyên thấu hóa thành cơn lũ đánh thủng mặt đất một cái hố sâu không thấy đáy.
Có tiếng xương gãy.
Lâm Phàm nghiêng đầu, nhìn Liệt Thanh chằm chằm, môi dần nhếch cao.
- Không sai, có chút cảm giác.
Liệt Thanh ngạc nhiên, gã biết rõ sức mạnh cú đấm này dữ dội cỡ nào, không thể chỉ mang lại chút hiệu quả như vậy được, lẽ ra nổ nát đầu của đối phương mới đúng.
Khoảnh khắc Liệt Thanh ngây người thì nắm đấm của Lâm Phàm đánh tới, mục tiêu vẫn như cũ là khuôn mặt đẹp trai của gã.
Đấm trúng thịt, mức độ sức mạnh bùng nổ đủ để đánh thủng một dãy núi lớn liên miên.
Vèo vèo!
Liệt Thanh há mồm, mấy cái răng dính máu bay đi xa.
- Khốn kiếp, răng đẹp của ta!
Liệt Thanh nghiêng đầu, nửa bên phải khuôn mặt bị nắm đấm của Lâm Phàm đè ép. Lửa giận đốt cháy trong lòng Liệt Thanh, ánh mắt hung ác, xoay đầu bẻ thẳng lại, đuôi mắt rực cháy lửa.
- Nhìn gì? Ánh mắt của ngươi đang muốn đánh bản phong chủ chứ gì, nhào vô!
Lâm Phàm cảm nhận được lực lượng của đối phương, trong lòng biết rõ đấu cứng là thua chắc, không thì trúng hai cú đấm của hắn sẽ không đơn giản là rụng vài cái răng, lẽ ra nổ nát đầu rồi.
Cổ họng Liệt Thanh phát ra tiếng gầm gừ, mười ngón siết chặt kêu rôm rốp, thiên địa xung quanh bị ảnh hưởng bắt đầu rung rinh.
- Ta muốn ngươi chết!
Dứt lời, toàn thân Liệt Thanh tỏa ánh sáng chói mắt, ánh sáng ngút trời, lực lượng cuồng bạo trực tiếp lao xuống người Lâm Phàm.
Bùm!
- Mạnh dữ!
Người Lâm Phàm đập mạnh xuống đất, trùng kích mạnh mẽ khuếch tán, mặt đất như sóng nhấp nhô từng đợt, lan tràn thật xa mới dần bình ổn.
Tí tách!
Hắn nằm trong hố sâu, máu tươi chậm rãi từ thân thể chảy xuống.
Lâm Phàm thầm nghĩ, hơi thả lỏng người:
- Chênh lệch giữa Thế Giới cảnh và Đạo cảnh thật lớn, một kích đã làm người ta khó ngăn cản.
Mở ra chiến trường viễn cổ khiến Lâm Phàm sẽ không chết quá nhanh, còn có thể ổn định mọi thứ.
- Dân bản xứ, qua đây, sao? Có cảm giác mình nhỏ yếu cỡ nào chưa? Ta xin ngươi một bộ đồ, ngươi cho ta là được rồi, dám can đảm đánh bay răng đẹp của ngươi, ngươi tự tìm chết!
Lâu rồi Liệt Thanh không tức giận như vậy.
Khi gã từ thượng giới xuống, gặp một dân bản xứ đã chọc gã tức chết, công nhận đây là hắn tự làm tự chịu.
Bộp!
Lâm Phàm chậm rãi đứng lên, lau máu dính bên môi, cúi đầu nhìn lồng ngực lõm vào, khóe môi hắn cong lên, ngước đầu.
- Không biết có phải tự tìm chết không nhưng hôm nay ngươi đừng hòng đi dễ vậy.
Ầm!
Tốc độ cực nhanh, đã vượt qua tất cả, không ai có thể thấy rõ hiện trường xảy ra chuyện gì nhưng nghe âm thanh trầm đục.
- Dân bản xứ đúng là dân bản xứ, ra chiêu thức thấp kém như vậy, xem ra còn chưa được mở mang trí tuệ.
Đối mặt thế công như cơn lũ của Lâm Phàm, Liệt Thanh ngăn cản dễ như chơi, không thèm để vào mắt.
Nhưng trong lòng Liệt Thanh cực kỳ giật mình, thực lực của dân bản xứ này rất mạnh, chiêu thức mặc dù đơn giản, mỗi lần đều là từng đấm đánh tới nhưng chỉ vì cách biệt về cảnh giới, chứ trong cùng đẳng cấp thì gã khó đỡ đòn.
Nên giết, không thể giữ lại.
Liệt Thanh lùi nhanh ra sau, người phát ra hơi thở cực kỳ khủng bố, hơi thở đó ngưng tụ trên không trung.
Thế Giới Nguyên Lực, thứ cơ bản nhất tạo dựng thế giới trong người, cũng là lực lượng quan trọng nhất.
Trong phút chốc, cực độ trấn áp.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời không ngừng chìm xuống, áp lực cực lớn trực tiếp bộc phát ra.
Răng rắc!
Hai chân của hắn lún sâu vào lòng đất, trọng lực tràn ngập trong hư không đè ép phạm vi vô số dặm.
Bầu trời dần trở nên đục ngầu.
Liệt Thanh lơ lửng trên cao tựa như thần linh sáng thế, muốn gì là sáng tạo ra cái đó.
Thứ duy nhất ảnh hưởng mỹ quan là gã trần truồng lơ lửng, có thứ dài dài đung đưa.
Liệt Thanh giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng đè xuống:
- Tạm biệt.
Không gian tan vỡ, lực lượng khủng bố hơn vừa rồi gấp trăm ngàn lần ập đến.
- Thật sự là lợi hại, lần đầu tiên cảm nhận được, nhưng bản phong chủ sẽ không bị đánh chết dễ vậy.
Lâm Phàm cục cựa, toàn thân bị đè xuống, không phải bị khí thế áp chế mà có lực lượng vô hình buông xuống.
Bộp!
Năm ngón siết chặt, cảm giác không phục đốt cháy ngọn lửa lòng, Lâm Phàm quát lớn, cánh tay gấp khúc đánh ra một đấm xé gió.
Liệt Thanh bật cười:
- Ngu muội.
Có chút xíu lực lượng mà muốn va chạm với Thế Giới Nguyên Lực, đúng là tự tìm đường chết.
Vừa dứt lời.
Ầm ầm!
Cơ thể Lâm Phàm bị ánh sáng chói lòa bao trùm.
Phạm vi trăm ngàn dặm rung bần bật, va chạm sinh ra sóng xung kích xé rách hết thảy, hình thành hố sau hoắm.
Phương xa, có rất nhiều yêu thú tự cho là đã chạy rất xa, sẽ không nguy hiểm, nhưng khi sóng xung kích khuếch tán ra, chúng nó muốn trốn cũng không có chỗ trốn.
Yêu thú bị sóng xung kích ập đến hóa thành hư vô, không chừa mẩu xương.
Nếu Lâm Phàm nhìn thấy sẽ rất đau lòng, số điểm nhiều như biển thoáng chốc tan biến hết, quá lãng phí.
Liệt Thanh cảm thán rằng:
- Ài, có người đến chết cũng không biết chết trong tay tồn tại kinh khủng đến mức nào.
Tay gã vuốt nhẹ lọn tóc trước trán, biểu cảm vênh váo.
Nhưng có thể khiến gã ứng đối hơi nghiêm túc cũng xem như nhân tài.
Liệt Thanh thầm nghĩ:
- Chết quá sạch sẽ, không chừa mẩu xương. Không được, phải đi tìm quần áo! Lần này có nhiều tên buông xuống, có lẽ sẽ gặp được người quen, nếu để bọn họ nhìn thấy tình trạng này thì mất hết mặt mũi.
Còn về Lâm Phàm có sống sót hay không thì hoàn toàn không thể nào.
Chết chắc, không có chút cơ hội sống sót.
Liệt Thanh đang định rời đi chợt nghe tiếng xào xạc, nhẹ như tiếng đá vụn đập xuống mặt đất.
Liệt Thanh vụt ngoái đầu lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn hố sâu mênh mông vô tận bên dưới.
Tiếng động phát ra từ cái hố.
- Không thể nào, còn chưa chết?
Đây là ý nghĩ thoáng qua, Liệt Thanh không cho rằng đối phương sống sót dưới lực lượng vừa rồi được, trừ phi gặp quỷ.
Giọng Lâm Phàm vọng lên từ hố sâu:
- Ha ha, quả nhiên thật lợi hại, đánh bản phong chủ thảm như vậy.
Liệt Thanh vốn cười tươi bỗng chốc xoe tròn mắt như gặp quỷ.
Lâm Phàm bay lên khỏi hố sâu.
Lồng ngực thủng một lỗ máu, mắt thường nhìn xuyên qua lỗ thịt đẫm máu có thể thấy khí quan còn mấp máy ở bên trong. Toàn thân trầy trụa nhiều chỗ, máu ứa ra từ các miệng vết thương trông rất đáng sợ.
Liệt Thanh sợ ngây người:
- Ngươi là cái thứ gì? Bị thương nặng vậy mà vẫn không chết?
Cho đến nay Liệt Thanh chưa từng gặp tình huống như vậy, bị thương ra nông nỗi này mà còn sống, hơi quá mức.
Lâm Phàm cười điên cuồng:
- Nói lời vô dụng làm gì, chiến đấu thì đừng nói nhiều, bản phong chủ chưa chết!
Tinh thần khát vọng đánh nhau làm Liệt Thanh cảm giác đang đối mặt kẻ điên.
Lâm Phàm bay lên, động tác hơi mạnh làm máu trong người tuôn ra khỏi lỗ máu.
- Ghê tởm quá, thân thể trắng nõn nà của ta mà dính phải giọt máu ghê tởm của hắn thì thật là lỗi lầm!
Suy nghĩ đầu tiên của Liệt Thanh không phải làm thịt đối phương mà tuyệt đối không để những giọt máu bẩn kia dính vào người.
Trong khi Liệt Thanh suy nghĩ giây lát thì Lâm Phàm đã áp sát trước mặt, không chút do dự vung thần quyền che kín trời, dù bị thương nặng khắp người nhưng không ảnh hưởng tốc độ và uy lực công kích.
Nhưng thế công như vậy không là cái đinh gì với Liệt Thanh.
Chênh lệch quá lớn.
Bởi vì Lâm Phàm làm động tác hơi mạnh nên máu bắn tung tóe ra ngoài lỗ máu, lỡ nhuộm đỏ lồng ngực Liệt Thanh.
- Trời ạ, nhà ngươi . . .!
Máu nóng bỏng dính vào người khiến Liệt Thanh tức điên, gã có chút bệnh thích sạch sẽ, nhất là bị dính máu của dân bản xứ càng khó chịu đựng hơn.
Thùng thùng thùng!
Lâm Phàm điên cuồng đánh ra, mỗi cú đấm ẩn chứa lực lượng mạnh nhất của hắn. Nhưng đối mặt Liệt Thanh cho hắn cảm giác không đánh trúng người, thật khó chịu.
Phập!
Tốc độ của Liệt Thanh rất nhanh, cánh tay duỗi ra xuyên thủng trái tim của Lâm Phàm, khuôn mặt ban đầu bình tĩnh cũng trở nên đen như mực.
- Ta đã nói là đủ rồi, dân bản xứ ngu muội nhà ngươi liều mạng với ta là muốn biểu minh cái gì? Hay ngươi cho rằng có thể thắng ta?
Nói xong lời này Liệt Thanh đột nhiên ngẩng đầu, dữ tợn nhìn Lâm Phàm.
Ầm!
Khoảnh khắc Liệt Thanh ngước đầu thì nắm đấm của Lâm Phàm trúng mạnh vào nửa bên mặt của gã, lại mấy cái răng bay ra theo máu.
Lâm Phàm cười nói:
- Khi chiến đấu đừng quá chủ quan, hàm răng của ngươi lại mất rồi.
Người Liệt Thanh run rẩy, tức giận vỗ một chưởng bao phủ Lâm Phàm.
Bùm!
Máu nổ tung, chỉ còn một trái tim bị bóp nát nằm trong lòng bàn tay của Liệt Thanh.
- Đáng ghét, thật quá đáng ghét, đã là cú đấm thứ mấy rồi? A!
Lửa giận đốt cháy, dù đối phương đã chết vẫn khó dập tắt mối hận trong lòng Liệt Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận