Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 984: Ta phục được chưa?

- Khốn kiếp, đúng là đồ tiện!
Liệt Thanh tức điên, mặt xanh mét, vì áp sát nên máu văng đầy, diện tích bị ô nhiễm khuếch trương.
- Phù, nhưng thôi, ta không phải người hẹp hòi, đã giết rồi coi như trút giận đôi chút.
Liệt Thanh mới từ thượng giới buông xuống đã gặp loại người này, tự nhiên thấy tủi cho mình.
Mục đích Liệt Thanh buông xuống vực ngoại giới rất đơn giản.
Đó là điều tra rõ ràng trong vực ngoại giới có ai mà giết nhiều người của họ, và tìm Không Gian Thần Trụ bị mất, hoàn thiện đường hầm không gian, để bọn họ buông xuống mà không bị tổn thương.
Liệt Thanh bay lên cao, lao phía xa.
Chuyện này chỉ đọng trong lòng Liệt Thanh một thoáng chốc, ai bóp chết một con kiến cũng sẽ quên trong vài giây.
Mười giây qua đi.
Đột nhiên!
- Ôi mợ, gì đây?
Liệt Thanh đang bay ngon lành tự nhiên bầu trời mênh mông vô bờ trước mắt xuất hiện một khuôn mặt làm gã nổi khùng lên và cũng rất ngạc nhiên.
Bốp!
Lâm Phàm lại tung cú đấm quen thuộc trúng mặt Liệt Thanh.
Răng rắc!
Hình như thêm vài cái răng đi xa.
Liệt Thanh căn bản không biết xảy ra chuyện gì, gã bản năng vỗ chưởng. Lâm Phàm đỡ đòn bằng nắm đấm, lực lượng rót vào, bỗng thân hình bay nhanh ra sau, rớt cái bịch xuống đất.
Liệt Thanh phun thứ rơi trong miệng ra:
- Phụt!
Lại thiếu mấy cái răng trắng tinh, cứ đánh kiểu này thì gã có bao nhiêu cái răng mới đủ cho đối phương đánh?
Quan trọng nhất là tên này làm cách nào lại xuất hiện nữa? Rõ ràng gã đã giết rồi, không hiểu sao lại xuất hiện trước mặt gã, không có chút dao động lực lượng, như trống rỗng hiện ra.
Đang lúc Liệt Thanh suy nghĩ về vấn đề này thì bên dưới dâng lên mây hình nấm.
Bùm!
Lâm Phàm lại xuất hiện trước mặt Liệt Thanh:
- He he, nào, chiến đấu vừa mới bắt đầu, nhớ đừng sơ sẩy.
Lâm Phàm siết chặt hai tay, lực lượng mạnh nhất ngưng tụ. Hắn muốn đùng nắm đấm chiêu đãi cường giả, để cường giả cảm nhận sự nhiệt tình của dân bản xứ vực ngoại giới dành cho bọn họ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lâm Phàm liên tục đấm, nhưng cảm giác như đấm trúng thứ mềm nhũn, không cách nào hạ gục được, không thể tổn thương đối phương.
Trong khi đánh nhau Lâm Phàm càng cảm nhận sâu sắc hơn, cường giả Thế Giới cảnh không đơn giản như hắn suy nghĩ, có nhiều đặc tính mà hắn không cách nào hiểu thấu.
Hắn thậm chí cảm giác đối phương đến bây giờ vẫn chưa dốc hết sức.
Nếu là cường giả Thế Giới cảnh thì tất nhiên có thế giới của riêng mình, nhưng đến nay chưa thấy đối phương bày ra lực lượng thế giới.
Ra kết luận là đối phương còn giữ lại thủ đoạn.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Bà nội nó, đánh kiểu này khiến người bất đắc dĩ. Đã hẹn là thịt cùng thịt va chạm, mồ hôi giao hòa với mồ hôi mà đến bây giờ chưa phá được phòng ngự, thật khiến người khó chịu.
Mặc dù đấm sướng tay nhưng ít ra cho hắn đánh trúng đi chứ.
Liệt Thanh bị đánh đến nóng máu:
- Dân bản xứ, ta muốn giết ngươi!
Liệt Thanh thật sự tức giận, hàm răng đẹp bị đánh rụng, tuy có thể mọc lại nhưng lúc này ảnh hưởng đến khuôn mặt tuấn tú của gã.
May mắn xung quanh không có người tôn sùng gã, lỡ bị họ thấy thì ảnh hưởng to lớn.
Hai tay Liệt Thanh đẩy ra, vỗ trúng người Lâm Phàm.
Rầm!
Lâm Phàm lại bị đánh rớt xuống đất, lún sâu trong hố, máu tuôn ào ạt rất là thê thảm.
- Thoải mái, cảm giác bị người đánh quá sướng, lâu lắm rồi không bị ăn đòn, ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười từ trong hố sâu truyền ra ngoài.
Liệt Thanh chửi thề:
- Mợ nó, tên này có lai lịch thế nào? Đồ khùng.
Liệt Thanh chưa từng gặp người này, hiện tại xui xẻo đụng trúng dân bản xứ như bệnh tâm thần.
Liệt Thanh giơ tay lau máu bên môi, đường đường là cường giả Thế Giới cảnh mà bị người đánh trúng mặt mấy lần, đương nhiên gã bị đối phương đánh lén, chứ không thì tuyệt đối không trúng được.
Gã tìm đại lý do dễ dàng vượt qua khúc mắt trong lòng.
Lâm Phàm ngừng cười, lại lao lên, như con gián đập mãi không chết, quyết tâm liều mạng với Liệt Thanh.
Trong chiến trường viễn cổ thì bị thương càng nặng càng bùng nổ sức chiến đấu mạnh mẽ hơn nữa.
Lâm Phàm càng đánh càng mạnh, nội tình tăng lên từ từ.
Có lẽ nếu may mắn thì hắn sẽ tích đầy nội tình trong lúc chiến đấu, do đó thăng cấp đến Đế Thiên cảnh.
Liệt Thanh rít gào:
- Bà nội nó, thôi đi được không! Lão tử liều mạng với ngươi!
Gã bất chấp tất cả, trực tiếp xông lên.
Bùm!
Liệt Thanh xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, tung nắm đấm va chạm vào nhau. Làm sao Lâm Phàm đỡ nổi sức mạnh này, cánh tay gấp khúc vặn vẹo.
Nhưng với Lâm Phàm thì không thành vấn đề, hắn kéo cánh tay, bẻ gập cổ tay lộ ra khúc xương trắng hếu nhọn hoắc đâm mạnh vào Liệt Thanh.
Liệt Thanh thấy cảnh này thì ngây người:
- Đệt, ngươi liều mạng dữ vậy? Thế mà xuống tay với mình được?
Gã đã gặp người độc tới mức nào thế này? Đang đánh nhau tự nhiên bẻ gãy cổ tay mình, quá hung ác.
Dù là kẻ dữ dằn nhất cũng không làm như vậy.
Lâm Phàm không trả lời, vung tay, máu ở cổ tay như nước lũ bắn ra dính bết lên người Liệt Thanh.
- Lại nữa!
Liệt Thanh sắp điên rồi, tên này thích tát máu vậy sao?
Tâm thái bình thản giờ như thuốc nổ, gã không cách nào bình tĩnh trở lại, chỉ muốn hung hăng chơi chết đối phương.
Tạm thời Lâm Phàm chưa tìm được cách nào đối kháng lại cường giả Thế Giới cảnh như Liệt Thanh.
Nếu mở vận rủi cuồn cuộn thì gã chết chắc, nhưng làm vậy mất vui.
Chiến đấu thì nên công bằng, sao có thể âm hiểm như vậy, căn bản không phải phong cách của hắn.
Bùm!
Lâm Phàm lại nổ tung, bị đánh không chừa mẩu xương.
- Chết rồi, lần này chết thật rồi.
Liệt Thanh cảm nhận tình huống xung quanh, không có dao động gì, không có chút dấu hiệu sự sống.
Liệt Thanh trần truồng quẹt miệng, bay đi xa.
Ở lại đây không có gì hay ho, quan trọng nhất là tìm đồ mặc.
Mười giây sau.
Liệt Thanh nhìn đằng trước, thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên con ngươi của gã co rút.
Khuôn mặt đáng giận kia lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt, hơn nữa cách rất gần.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ầm!
Khoảnh khắc Liệt Thanh suy nghĩ thì mặt lại trúng cú đấm.
Máu tuôn như suối từ khóe môi, gã thụt lùi giữ khoảng cách với Lâm Phàm, phun ra mấy cái răng, cứ tiếp tục thế này gã sẽ móm.
Liệt Thanh tức giận rít gào chất vấn Lâm Phàm:
- Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì? Có phải bị bệnh không? Cứ đánh vào mặt của ta, hay ngươi ghen tị hàm răng đẹp của ta!?
Gã thật sự bị chọc giận, đến tận lúc này vẫn không rõ vì sao xảy ra chuyện như vậy.
Lâm Phàm cười nói:
- Chờ lát nữa vẫn sẽ đánh ngươi rụng răng!
Mười ngón siết chặt, chiến ý tràn đầy, mặc dù hắn luôn bị giết nhưng có thể chiến đấu với cường giả không ngừng, cảm giác kia sướng lên đỉnh.
Không hiểu sao Liệt Thanh phản xạ giơ tay che mặt, hình như bị đánh đến sinh ra ám ảnh tâm lý.
Mỗi lần đều trống rỗng xuất hiện, khiến người không phản ứng lại, siêu đáng hận.
- Ngươi . . .
Vẫn muốn đánh mặt của gã? Không cho phép chuyện đó xảy ra.
Qua hồi lâu.
Lâm Phàm lại bị đánh thành tro, trước khi chết, hắn hiểu sâu sắc hơn lực lượng của cường giả Thế Giới cảnh dư sức đánh hắn ra tro.
- Bà nội nó, còn dám xuất hiện ở trước mặt ta nữa thì sẽ giết chết ngươi!
Liệt Thanh nhìn xung quanh, lại tiếp tục lao tới trước, nhưng lần này gã giơ tay che trước mặt, chống mắt xem tên kia làm sao đánh trúng gã được.
Làm Liệt Thanh ôm mối thắc mắc là rõ ràng tên kia bị gã đánh thành tro tàn mà sao vẫn không chết?
Mười giây qua đi.
Tạm thời rất an toàn, không có bất cứ động tĩnh gì, Liệt Thanh cười thầm, có lẽ lần này chết thật rồi.
Liệt Thanh chợt cảm nhận động tĩnh đến từ sau lưng, dứt khoát xoay người giết.
Phập!
Bàn tay đâm vào người Lâm Phàm.
- Ha ha ha, dân bản xứ, ta chờ xem lần này ngươi làm sao đánh trúng mặt của ta được. Nói cho ngươi biết, ngươi ở trong mắt ta. . . đệt!
Chỉ thấy Lâm Phàm năm ngón tay thành đao xẹt qua ngực cắt một lỗ hổng dài, máu như súng bắn nước phun ra.
Lượng máu rất lớn, như suối phun.
- Đồ khốn nạn!
Liệt Thanh có bệnh thích sạch sẽ, bị máu tưới đầy mình rất khó chịu, hai tay huơ bậy đón đỡ, nhưng máu có thể xuyên qua bất cứ chỗ nào, bao phủ gã.
Bốp!
Lâm Phàm thừa dịp này lại tung cú đấm trúng mặt Liệt Thanh.
- Bà nội nó!
Liệt Thanh nổi khùng lên nghiền xương Lâm Phàm thành tro.
Lại rụng mấy cái răng, Liệt Thanh đút tay vào miệng dò tìm, trụi lủi, không còn chiếc răng nào.
- Đồ khốn, hàm răng đẹp của lão tử đã chọc vào ngươi sao!?
Liệt Thanh sờ mặt, xòe tay ra, toàn là máu tươi, cả người đỏ máu.
Dân bản xứ này có lai lịch gì? Tuyệt đối không phải dân bản xứ bình thường.
Liệt Thanh không suy nghĩ sâu xa vì sao đối phương không chết, gã suy nghĩ dân bản xứ kia có năng lực quỷ dị gì.
Liệt Thanh không đi, đứng tại chỗ, cảnh giác bốn phía, hai tay nâng lên đan vào nhau để trước mặt, chờ đối phương lại xuất hiện là gã sẽ một kích đánh chết đối phương.
Rất nhanh.
Lâm Phàm xuất hiện sau lưng Liệt Thanh, yên tĩnh đứng.
Liệt Thanh đột nhiên quay đầu, nháy mắt rời xa, thở hồng hộc, tức giận hỏi:
- Nhà ngươi rốt cuộc là ai? Và đừng hòng lại đánh lén mặt của ta!
Lâm Phàm cười nói:
- Bản phong chủ hả, lai lịch trong sạch, là phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông, Lâm Phàm. Nhớ kỹ, nếu gặp đồng bạn thì tuyên truyền tên của bản phong chủ giùm, bản phong chủ cảm tạ cả nhà của ngươi.
Giọng nói có chút ngả ngớn, như đang thương lượng.
- Ta chẳng cần biết ngươi là ai, Liệt Thanh này không chơi nữa. Ta buông xuống chỗ này không phải vì đấu với ngươi, chúng ta đi đường của mình, mặc kệ người kia, coi như không biết. Cáo từ!
Liệt Thanh thẳng thắn với người trước mắt, không chơi, cũng không muốn đánh.
Lâm Phàm không quan tâm, xông thẳng vào:
- Đừng đi, bản phong chủ còn chưa chơi chán.
Liệt Thanh trốn đi xa:
- Tổ cha nó, ngươi quá đáng! Được rồi, vậy thì ta đi!
Thế này đã là mở ra tiền lệ, cường giả Thế Giới cảnh bị tu vi Đạo cảnh buộc chạy trốn.
- Muốn đi? Không có cửa! Hữu Sắc Nhãn Tình!
Với ánh mắt hút thù hận này, Liệt Thanh đột nhiên quay đầu.
Trước khi bị giận dữ thay thế, Liệt Thanh chỉ có một ý nghĩ là:
- Bố tiên sư cha nhà mi!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận