Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 985: Làm ơn hãy nhẹ nhàng, lần đầu tiên của ta

Liệt Thanh đã không muốn chiến đấu với Lâm Phàm nữa.
Gã phục rồi, sợ rồi được không?
Buông xuống vực ngoại giới, chưa từng nghĩ sẽ gặp phải loại người như vậy, gã quá xui xẻo, đụng vào dân bản xứ quỷ dị như thế.
Gã đi vào vực ngoại giới vì muốn tìm dân bản xứ giết đám người buông xuống bọn họ, và điều tra tung tích Không Gian Thần Trụ, sửa chữa đường hầm không gian, chứ không phải dây dưa phí thời gian với dân bản xứ này.
Càng làm Liệt Thanh đứt dây thần kinh là dân bản xứ này quá quỷ dị, quỷ dị đến mức gã không biết ứng đối thế nào.
Nên coi như Lâm Phàm dữ dằn, Liệt Thanh bỏ chạy.
- Hơi phiền phức, tên này vẫn muốn chạy, nhưng tạm thời chưa thể cho hắn chạy, phải đánh một trận nữa đã.
Lâm Phàm chỉ đành mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình, chiến đấu thỏa thích đã.
Tuy hắn không đánh lại người ta nhưng hắn không sợ chút nào, bị đánh chết chứ có gì, đây không phải lần thứ nhất hắn bị người đánh.
Qua hồi lâu.
Liệt Thanh thở phì phò, đã quên đây là lần thứ mấy.
- Chờ một chút, rốt cuộc ngươi muốn sao? Ta không cần quần áo được chưa?
Gã phải trò chuyện đàng hoàng với dân bản xứ này, đủ chưa vậy? Đừng ăn hiếp người ta như thế chứ.
Mặc dù Liệt Thanh rất tò mò dân bản xứ này dùng cách gì né tránh sát chiêu của gã, nhưng trong tình trạng hiện nay thì gã không có hứng thú tìm hiểu.
Liệt Thanh chỉ muốn rời xa dân bản xứ này, tốt nhất là cả đời cũng đừng gặp mặt, hai bên cứ xem như không biết nhau.
Về sau dù gặp được, gã hứa sẽ đi đường vòng, lo việc của mình, không quấy rầy nhau.
Lâm Phàm hết sức bình tĩnh nói:
- Không muốn gì, chỉ muốn chiến đấu thỏa thích.
Tu vi Thế Giới cảnh đúng là rất mạnh, chênh lệch có chút lớn.
Trước kia tích lũy lòng kiêu ngạo bị đối phương đánh nát, hoàn toàn tan nát, trở lại trạng thái tích cực hướng lên trên.
Liệt Thanh không nhịn được chửi tục:
- Chiến đấu cái con mắt!
Gã sắp không nhịn được nữa.
Thật là không phải con người mà!
Chiến đấu khỉ mốc, dân bản xứ này rất yếu, giết hắn giống như giết chó, nhưng điểm then chốt ở chỗ phải giết được hắn.
- Kẻ xâm nhập nhà ngươi sao mà thô lỗ quá, bản phong chủ nói chuyện đàng hoàng với ngươi mà thái độ kiểu gì? Hôm nay ngươi không nhận sai thì bản phong chủ chống mắt xem ngươi đi thế nào!
Vừa dứt lời.
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện ở trước mặt Liệt Thanh, cánh tay giơ cao, năm ngón tay thành quyền, sắc mặt kiên nghị, trên nắm tay bộc phát ra ánh sáng rực rỡ đấm thẳng vào Liệt Thanh.
Ầm ầm!
Đất rung núi chuyển, bầu trời xé rách, lực lượng cuồng bạo bộc phát ra giữa hai người.
Nhưng Lâm Phàm thật nhỏ bé trước thực lực cường đại như Liệt Thanh.
Liệt Thanh đánh lui Lâm Phàm rồi co giò chạy, gã quyết định tuyệt đối không dây dưa đánh với dân bản xứ này nữa, vừa mất thời gian hơn nữa dân bản xứ này cứ phun máu, mỗi lần gã bị phun trúng nổi hết da gà da vịt.
- Hữu Sắc Nhãn Tình!
Chỉ cần Lâm Phàm không cho đi thì chẳng ai đi được.
Liệt Thanh đã chạy rất xa thì bỗng tim đập nhanh, mắt mờ mịt, lực lượng vô cùng khủng bố bùng nổ từ người gã.
- Ta giết ngươi!
Có Hữu Sắc Nhãn Tình hấp dẫn là Liệt Thanh sẽ vận dụng lực lượng mạnh nhất.
Chỉ khi ở trong tình huống này Lâm Phàm mới có thể cảm nhận Thế Giới cảnh mạnh đến cỡ nào.
Đúng là lực lượng không thể địch nổi.
Trời sắp tối rồi.
Lâm Phàm đã quên mình chết bao nhiêu lần, quan trọng là hắn không được chỗ tốt gì.
Đối phương bị Hữu Sắc Nhãn Tình hấp dẫn diệt gọn trong một giây, hắn không có chút cơ hội trở tay.
- Đủ rồi.
Liệt Thanh không thể nhịn được nữa, gã sắp đứt dây thần kinh. Từ ban ngày đến bây giờ không nghỉ phút nào, máu dính trên người đã kết già, cảm giác này khiến gã cực kỳ khó chịu.
- Đại ca, ta không có thù oán gì với ngươi chứ? Có cần chơi ta như vậy không? Ta hiểu, mặc dù tu vi của ngươi không cao nhưng rất lợi hại, ta không thể không phục. Ngươi xem thế này được không? Chuyện xảy ra lúc trước cứ để nó qua đi, ta vẫn câu cũ, chúng ta coi như chưa từng gặp mặt, được không nào?
Liệt Thanh không muốn dính dáng gì với dân bản xứ này, khiến người câm nín.
Rõ ràng là con kiến một chiêu có thể giết chết nhưng dai còn hơn gián.
Sống thì cứ sống đi, cho đến bây giờ gã hoang mang không biết lãng phí nhiều thời gian như vậy cuối cùng được đến cái gì? Có tiến triển gì không?
Lâm Phàm phất tay từ chối đề nghị của đối phương:
- Không được, bản phong chủ là phong chủ có đức hạnh của Viêm Hoa tông, chưa bao giờ nói dối hay đánh lừa lòng mình. Sao có thể nói là bản phong chủ và ngươi chưa gặp bao giờ? Chứ đứng trước mặt bản phong chủ là cháu rùa nào?
Dây dưa thì cứ dây dưa, hắn không sợ.
Kẻ xâm nhập đến, sao có thể nói thả liền thả, không làm đối phương điên khùng thì tiếc.
Liệt Thanh chịu đựng lửa giận trong lòng:
- Ngươi . . .!
Siêu đáng giận, gã đã bao giờ bị dân bản xứ nhục nhã như thế này?
Nếu gã không đánh lại người ta thì còn hợp lý, nhưng là gã diệt gọn đối phương.
Thế nhưng . . . Ài.
Liệt Thanh tức giận hỏi:
- Rốt cuộc ngươi muốn sao?
Gã sắp mất hết kiên nhẫn, thôi đi được không? Trời sắp tối rồi.
Lâm Phàm nói:
- Không làm chi, muốn đánh thỏa thích với ngươi thôi.
Liệt Thanh mắng Lâm Phàm xối xả:
- Đánh khỉ khô! Ngươi đánh thắng ta được không? Cứ tiếp tục như vậy mãi, có phải ngươi bị khùng không?
Thật sự không chịu nổi, còn cho người ta con đường sống không?
- Đã đánh và không đánh thắng chẳng sao cả, bản phong chủ đánh vui vẻ là được. Sắp tối rồi, chúng ta đánh đến trời sáng rồi nói tiếp.
Lâm Phàm xông lên tấn công.
Chuyện này không liên quan đến việc có đánh thắng hay không mà vì hắn có sự kiên trì về chiến đấu mà người khác không có.
- Đệt!
Liệt Thanh thật sự không chịu nổi nữa, đối mặt Đạo cảnh mà chủ động chạy trốn, đây là một loại sỉ nhục, gã chưa từng làm điều này, nhưng giờ nó xảy ra với gã.
Nhưng thôi, gã chấp nhận, chịu phục được chưa?
Nhưng làm gã đứt dây thần kinh là điều tiếp theo.
Gã đã co chân chạy, không đánh với đối phương nữa.
Nhưng khi phản ứng lại thì gã đã giết dân bản xứ này, không biết xảy ra chuyện gì, rõ ràng gã chạy trốn mà sao đột nhiên quay đầu trở về.
Gã phản ứng lại, tiếp tục cắm đầu chạy.
Dân bản xứ này thật quá quỷ dị, mặc kệ gã chạy thế nào thì dân bản xứ vẫn cứ xuất hiện ngay trước mắt gã.
Rốt cuộc là vì sao?
Không hiểu nổi.
Thật lâu về sau.
Trời dần sáng.
Lâm Phàm chơi chán, giằng co với Liệt Thanh không có kết quả, nếu không mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình thì còn đánh một lúc với gã được, dùng Hữu Sắc Nhãn Tình thì đối phương dồn hết sức, uy thế quá mạnh, không cách nào ngăn cản.
Hắn tạm thời không muốn dùng vận rủi cuồn cuộn.
Buff này hơi phát rồ, chẳng những chơi chết đối phương còn diệt luôn hắn, quan trọng là không được điểm.
Nên Lâm Phàm từ chối dùng vận rủi cuồn cuộn.
Liệt Thanh tỉnh táo lại:
- Đáng giận, khi nào mới chấm dứt?
Hoàn cảnh xung quanh làm gã sợ, dứt khoát bỏ chạy.
Gã thật lòng không muốn ở đây nữa, chịu hết nổi rồi, quá đau khổ.
Không qua bao lâu.
Lâm Phàm bò ra từ hố sâu, ngước đầu lên, nở nụ cười.
- Được rồi, không chơi, hơi đuối rồi.
Lâm Phàm lấy bộ đồ ra khỏi trữ vật giới chỉ, khoác lên người. Hắn thấy bốn phía hơi thảm liệt, thành phế tích.
Trong không trung, tốc độ của Liệt Thanh rất nhanh, luôn giữ cảnh giác. Theo tình huống lúc trước thì đối phương sẽ lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt gã, nhưng trải qua nhiều lần như vậy, gã không còn sợ hãi nữa.
Đối phương mà lộ mặt ra là gã sẽ giận dữ đập chết ngay.
- Ủa?
Liệt Thanh đứng trong không trung, đợi đã lâu nhưng không thấy dân bản xứ khiến người đứt dây thần kinh xuất hiện.
Liệt Thanh bỗng cười như người điên:
- Ha ha ha ha ha ha! Không sao rồi, hắn không xuất hiện, ta tự do!
Đoạn thời gian vừa rồi Liệt Thanh cảm giác mình không có chút tự do, không thể thoát khỏi, bị người kia ám ảnh.
- Dân bản xứ đáng ghét, lần sau lão tử nhìn thấy ngươi chắc chắn sẽ lơ ngươi luôn!
Người khác gặp được loại chuyện này tất nhiên sẽ hành chết đối phương, nhưng Liệt Thanh sẽ không làm như vậy, chịu thiệt lớn một lần rồi sẽ không ngu lặp lại lần thứ hai.
- Mợ nó, bỏ đi, cũng không phải không được lợi gì. Bị dân bản xứ kia làm bẩn ra như vậy, bệnh thích sạch sẽ mức độ nhẹ cũng bay biến luôn, tìm hồ nước nào tắm đã.
Rất nhanh, Liệt Thanh thấy một hồ nước, gã nhảy cái bùm xuống làm bọt nước bắn tung tóe.
Cục máu hòa tan nhuộm đỏ mặt hồ.
- Tên kia rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Giờ yên tĩnh lại, Liệt Thanh bắt đầu suy nghĩ về lai lịch của dân bản xứ kia. Quá quỷ dị, dù ở thượng giới cũng chưa từng gặp người giống như vậy.
Nếu như dân bản xứ đều như tên kia thì đánh cái quái gì nữa, từ đâu chui ra thì trở về chỗ cũ.
Hồ nước nhuộm màu đỏ nhạt, Liệt Thanh bước lên, toàn thân trắng nõn, lại đẹp trai như lúc đầu.
- Chết tiệt, hàm răng đẹp bị đánh rụng sạch, nếu lão tử không có tu vi cao thì không cách nào tự lành.
Đối với cường giả Thế Giới cảnh thì mọc lại răng rất dễ dàng, giây lát sau, hai hàm răng đẹp lại xuất hiện ở trước mắt.
Liệt Thanh ngồi xổm trước hồ nước, há mồm nghiến răng, mặt nước phản chiếu trắng xóa.
- Đẹp trai!
Giờ Liệt Thanh cần tìm quần áo, đường hầm không gian xảy ra vấn đề, gã biết, nhưng không suy nghĩ nhiều, nào ngờ mức độ nguy hiểm trong đường hầm không gian cao dữ vậy, dù bảo vệ được bản thân nhưng mất hết quần áo.
- Có người!
Liệt Thanh cảm giác phía không xa có luồng hơi thở, rất yếu, không quá mạnh.
Một nam nhân sau lưng cõng ba thanh trường kiếm, khuôn mặt rất trẻ trung, cằm lún phún râu đi trên đường, tâm tình ung dung nhàn nhã.
Đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt nam nhân râu.
Nam nhân râu sửng sốt, đứng im không dám nhúc nhích. Tên trần truồng này là ai? Biến thái chăng?
Nam nhân râu hỏi:
- Ngươi là . . .?
Chủ yếu vì gã chưa từng gặp tình huống này, trong một chốc không biết làm sao.
- Cởi hết quần áo của ngươi ra đưa cho ta rồi đi đi.
Nam nhân râu nghe câu này thì căng cơ mông, một tay che đằng sau, mặt kinh hoàng nhìn đối phương, giọng run run:
- Ngươi . . . ngươi muốn làm gì?
Nam nhân râu đã sẵn sàng liều mạng với đối phương, có thể mất mạng nhưng tuyệt đối không để mất trinh tiết!
Liệt Thanh nổi giận, năm ngón tay siết lại bóp nát không gian:
- Ta kêu ngươi cởi đồ ra!
Nam nhân râu thấy cảnh này thì kinh hoàng, thực lực của đối phương thật mạnh, gã bỏ ngay ý nghĩ liều mạng với đối phương.
Trinh tiết nào đáng gì.
Nam nhân râu vừa nói chuyện vừa cởi đồ, chỉ để lại quần lót:
- Tốt, ta đã biết, nhưng lát nữa có thể nhẹ nhàng chút không? Lần đầu tiên của ta.
Lúc này tâm trạng của Liệt Thanh mới khá hơn một chút, thì ra không phải tất cả dân bản xứ đều ác như vậy.
Liệt Thanh chỉ vào quần lót:
- Rất tốt, thấy ngươi nghe lời, ta sẽ tha cho con đường sống, cởi luôn cái kia.
Giờ Liệt Thanh không còn bệnh thích sạch sẽ, không quan trọng, có đồ mặc là tốt rồi.
Nam nhân râu làm bộ dáng liễu yếu đào tơ, hai tay ôm vai nói:
- Ta đã mặc rồi.
- Cởi!
- Rồi rồi, ta cởi!
Nam nhân râu muốn khóc, đang đi yên lành có chọc vào ai đâu mà bất hạnh gặp phải tình huống này.
Rất nhanh, Liệt Thanh vừa lòng thỏa ý, người mặc quần áo, vui vẻ rời đi.
Nam nhân râu thộn mặt nhìn hư không, ôm đầu, lắc lư cái mông, đầu đầy dấu chấm hỏi
- Ta đã chuẩn bị hết rồi mà sao ngươi bỏ đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận