Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 986: Liệt thí chủ, nam nhi đích thực

Lâm Phàm trải qua kẻ xâm nhập Liệt Thanh xem như hiểu rõ kẻ xâm nhập Thế Giới cảnh dường như đến mức nào, đấu cứng thì chắc chắn không đánh lại.
Xem ra phải tăng tu vi của mình lên mới làm thịt đám người kia được, thành công chuyển đổi thành điểm.
Chiến đấu với Liệt Thanh có chút thu hoạch.
Ít ra trong giai đoạn đầu nội tình tăng tốc một chút.
Nhưng làm Lâm Phàm nhức đầu ở chỗ không dễ tìm kẻ xâm nhập, vậy đành dựa vào yêu thú tích lũy điểm.
Còn về rút thưởng thì chờ lúc sau vậy.
Tạm thời hắn không rảnh lo về rút thăm trúng thưởng, hồng kim rút thưởng là hố to, không đến thời gian mà rút thăm trúng thưởng là đổ điểm vào hố, uổng phí.
- Xem ra vực ngoại giới sắp đón những ngày không yên ổn.
Lâm Phàm nghĩ vậy, khi kẻ xâm nhập có cường giả Thế Giới cảnh đến là hắn biết thượng giới mãnh liệt muốn có vực ngoại giới.
Cũng tốt, cường giả tới càng nhiều thì tâm tình của hắn càng vui vẻ.
Phương xa, lối vào rừng rậm âm u hoang vắng.
Một bóng dáng từ trong bóng tối chậm rãi đi ra.
Y đi rất chậm, hắc ám bao phủ khiến y như vị vua bóng đêm, nhìn kỹ có thể thấy áo choàng đen ngòm.
Bóng đen lộ ra dưới ánh mặt trời, không có cảm giác âm trầm trong bóng tối.
- Oa, ánh nắng thật chói mắt.
Khi cả người y lộ ra thì trông hơi mất cân đối.
- Một đám già, thấy Dạ Ma này thiên tư ngút trời, sợ ra ngoài cướp mất nổi bật của họ chứ gì. Mục tiêu của Dạ Ma này vĩ đại hơn, không biết tông chủ chết chưa, nếu không may chết rồi thì để ta nhận vị trí tông chủ quan trọng.
Bóng dáng này là người thành thật Dạ Ma.
Dạ Ma bị mấy kẻ quái dị dạy dỗ đã được một thời gian.
Hiện giờ xem như thành tựu bước đầu, Dạ Ma chuẩn bị đi ra xông xáo một phen, chủ yếu là hy vọng tìm tông chủ Phổ Đế Sa.
La Sát tông cần có người dẫn dắt.
Thuở xưa tông chủ đã hứa với Dạ Ma là nếu mình bất hạnh chết ở bên ngoài thì vị trí tông chủ quan trọng sẽ dành cho lão.
Đúng lúc này, Dạ Ma cảm giác nhiệt độ xung quanh hơi khó chịu.
Lão nhân quái dị xuất hiện, cũng là người đầu tiên gặp Dạ Ma:
- Dạ Ma, ngươi sắp đi, về sau sẽ nhớ chúng ta chứ?
Người bình thường chắc chắn sẽ nói là nhớ, dù thật hay giả đều phải nói ngọt cái đã.
Dạ Ma nhìn người tới, thẳng thắn nói:
- Nhớ các ngươi làm quái gì? Dạ Ma này là ai? Là cường giả Bán Thần của La Sát tông, a không, hiện tại xem như cường giả ngụy Đạo cảnh. Nhưng yên tâm, Dạ Ma này không phải loại người trở mặt, các ngươi đối xử với ta không tệ, tương lai ta có thành tựu gì sẽ mang các ngươi ra ngoài chơi. Đi đây.
Dạ Ma nói xong biến mất không còn bóng dáng, tu vi so với ngày xưa cách biệt một trời một vực.
- Ài.
Có mấy bóng người như hồn ma lơ lửng bốn phía.
- Các ngươi nói xem, chúng ta bồi dưỡng hắn là chuyện tốt hay xấu?
- Đương nhiên tốt rồi, năm đó chúng ta đều bị người lừa gạt ra nông nỗi này, không còn tin tưởng vào ai. Hắn là người kỳ lạ nhất chúng ta từng gặp.
- Cũng đúng, ngay trước mặt chúng ta mà dám nói đánh chúng ta, có can đảm.
- Tạm thời không nói những thứ này, nhóm kẻ xâm nhập đến, không biết hắn sẽ ra sao. Nếu quen với Vạn Quật lão tổ e rằng cuối cùng sẽ đi đến đường cùng.
- Ài.
Rìa rừng rậm âm u, mấy bóng người nhìn chằm chằm nơi Dạ Ma đi khuất thật lâu.
Dần dần, những bóng người ẩn vào rừng rậm, biến mất như chưa từng xuất hiện.
Dạ Ma còn chưa biết chuyện xảy ra ở bên ngoài, nhưng không quan trọng, giờ lão rất kiêu hãnh.
Thật sự.
Dạ Ma cảm nhận rõ ràng lực lượng tăng vọt, tu vi càng đến trình độ siêu khủng bố.
Trước kia lão không dám tưởng tượng.
Dù không phải tự mình tu luyện ra, phần lớn đến từ những lão già kia, nhưng Dạ Ma cho rằng nếu không phải mình đẹp trai thì bọn họ làm gì giúp mình như thế.
Nên tính tới tính lui vẫn là nhờ công sức của mình, không sai được, rất bình thường, hợp lý, có lý.
Một bên khác, Liệt Thanh rời xa Lâm Phàm, lòng yên ổn.
Liệt Thanh bây giờ có cảm giác khó tả với dân bản xứ.
Lâm Phàm để lại ấn tượng quá sâu trong Liệt Thanh, làm gã không muốn liều mạng với dân bản xứ, lỡ gặp mẫu người tương tự thì biết làm sao?
Gã sẽ đi tự tử.
- Ủa?
Liệt Thanh thấy phương xa có hai bóng người đứng ở một khối đất trống, gã quen thuộc hơi thở này, không phải dân bản xứ mà là người quen cũ.
Liệt Thanh tăng tốc lao tới chỗ đó.
- Không ngờ là từ các ngươi.
Liệt Thanh nhìn thấy người quen, tâm tình không tệ, mặc dù không cùng một tông môn nhưng quan hệ giữa bọn họ tạm được.
Phía trước là một nam một nữ.
Nam mặc trường bào màu vàng, khuôn mặt tuấn tú điển trai, đẹp hơn Liệt Thanh một chút, nhưng u ám đọng giữa chân mày, dường như mang tâm sự.
Nữ cũng xinh đẹp, nhìn bộ đồ nàng mặc đã không đơn giản, dùng lông chim của loài chim quý giá thêu thành váy, mái tóc đen suôn dài xõa xuống như thác nước.
Cung Hàn Vũ.
Nghê Phượng Tuyết.
Cung Hàn Vũ nhìn thấy Liệt Thanh thì rất bất ngờ, không ngờ sẽ gặp gã ở đây:
- Liệt Thanh, sao ngươi ở chỗ này? Quần áo của ngươi sao vậy?
Liệt Thanh cười nói:
- Đúng thế, ta cũng không ngờ chạm mặt với các ngươi ở đây. Vì đường hầm không gian xảy ra vấn đề nên buông xuống vị trí này. Còn quần áo là vì đến vực ngoại giới, không thể quá mức rêu rao, thay đồ điệu thấp thì tốt hơn, quần áo ẩn chứa bí ẩn mới hay.
Liệt Thanh giải thích đơn giản rõ ràng, còn về nói thật nói dối thì không ai quan tâm.
Liệt Thanh chợt nhớ ra:
- Đúng rồi, ta nhớ các ngươi cùng cái tên Đại Thiên Vân Phật Điện buông xuống mà sao chỉ còn lại hai người?
Liệt Thanh rất khó chịu với hòa thượng kia, lôi một đống đạo lý ra nói, nhưng trong bụng thì âm hiểm xảo trá, hố người không thương tình.
Nghê Phượng Tuyết trả lời:
- Cũng bị lạc nhau, đường hầm không gian thiếu hai cây Không Gian Thần Trụ, đã biết sẽ không ổn định nhưng không ngờ sẽ không ổn định đến mức này.
Cung Hàn Vũ hắng giọng tỏ vẻ không vui:
- Khụ khụ!
Gã che trước mặt Nghê Phượng Tuyết, nói với Liệt Thanh:
- Chúng ta không cùng đường với ngươi, ai đi đường nấy.
- Này Cung Hàn Vũ, ngươi làm vậy là không ổn, tuy trước kia ta và Tuyết muội có quan hệ rất tốt nhưng bây giờ các ngươi đã là bạn lữ, còn lo lắng cái gì? Liệt Thanh ở trong mắt ngươi là kẻ bê bối vậy sao?
Liệt Thanh quá hiểu suy nghĩ của đối phương, chán, chán chết.
Người vừa hẹp hòi vừa đa nghi, Tuyết muội theo người này xem như xứng.
Trước kia Liệt Thanh không biết, sau này phát hiện Tuyết muội không tốt lành gì, nên dứt khoát rời xa. Cung Hàn Vũ là dự bị chuyển chính thức, hoàn mỹ nhận gậy từ Liệt Thanh.
Sắc mặt Cung Hàn Vũ hơi khó coi:
- Hừ!
Gã thầm bất mãn với Liệt Thanh, nhưng không thể biểu hiện quá rõ rệt.
Liệt Thanh nhắc nhở:
- Tuyết muội, ta nói cho hai người biết, nước vực ngoại giới sâu hơn chúng ta biết nhiều, phải cẩn thận một chút.
Đến nay Liệt Thanh còn nhớ rõ tên đó, tưởng tượng thôi đã thấy sợ.
May mà gã chạy thoát, nếu không thật khó tưởng tượng hậu quả.
Cung Hàn Vũ khinh thường nói:
- Sâu? Liệt Thanh, ngươi vừa giáng lâm vực ngoại giới liền cho rằng nơi này nước sâu, ngươi sợ rồi sao?
Cung Hàn Vũ chưa bao giờ để dân bản xứ vực ngoại giới vào mắt.
Liệt Thanh liếc Cung Hàn Vũ, cười cười, không nói nhiều, trong lòng thầm nghĩ.
Đồ ngu, chưa trải qua thì biết gì, cho nếm mùi rồi ngươi sẽ khóc.
Liệt Thanh không muốn nói nhiều, không tin thì thôi, tóm lại gã tin.
Phương xa bỗng bắn một chùm sáng tận trời.
Cung Hàn Vũ reo lên:
- Rốt cuộc tìm được!
Đó là tín hiệu của cường giả Thế Giới cảnh kẻ xâm nhập, dù họ bị tách ra nhưng có thể liên lạc với nhau.
Tông môn của họ thân với Đại Thiên Vân Phật Điện nên cùng nhau buông xuống, coi như giúp đỡ cho nhau.
- Cung ca, xem ra Tịnh Thánh huynh đã tìm tới chúng ta, ca hãy đi đón huynh ấy, đông người dễ làm việc.
Cung Hàn Vũ nói:
- Ừ, ta đi ngay bây giờ.
Nhưng Cung Hàn Vũ nghĩ đến Liệt Thanh có mặt ở đây thì hơi khó chịu, tuy nhiên gã đi nhanh về nhanh, chắc sẽ không sao, thế là bước đi.
Giờ chỉ còn thần nữ và Liệt Thanh đứng đây, mặt đối mặt.
Liệt Thanh mỉm cười.
Nghê Phượng Tuyết xoay người bước hướng tảng đá, khom người định nghỉ tạm. Nàng bỗng nâng tay ôm ngực, đau nhức làm nàng khẽ rên.
Nghê Phượng Tuyết buông xuống, bị thương trong không gian nhưng không quá nặng.
Liệt Thanh đến gần sau lưng nàng, dù nàng một tay vịn tảng đá, khom người, cặp mông hoàn mỹ chĩa về phía gã nhưng không gợi lên chút hứng thú trong gã.
Liệt Thanh chỉ muốn hỏi thăm sức khỏe:
- Không sao chứ?
Nghê Phượng Tuyết lắc đầu nói:
- Không sao, bị vết thương nhỏ thôi.
Liệt Thanh chợt cảm giác là lạ, dường như trong vô hình có lực lượng quái dị bao phủ người gã.
Tách!
Cảm giác lạnh sống lưng.
Phương xa, Cung Hàn Vũ tìm được Tịnh Thánh, hai người cùng nhau về chỗ cũ tụ hợp.
Tịnh Thánh của Đại Thiên Vân Phật Điện tuấn tú điển trai, dù là nam giới nhưng rất yêu dị, cho người cảm giác không dễ chịu.
Cung Hàn Vũ nói:
- Tịnh Thánh, Liệt Thanh cũng tìm tới chúng ta, đợi lát nữa tìm cách đuổi hắn đi, không thể để hắn cùng hành động với chúng ta.
Thấy Tịnh Thánh nhìn chằm chằm đằng trước, Cung Hàn Vũ thầm thắc mắc, tò mò nhìn lại.
Nhìn một thoáng sau đó khùng lên.
Cách đó không xa, Tuyết muội khom người, vểnh mông, Liệt Thanh không mảnh vải che thân, trần truồng đứng ở phía sau, đưa mặt về phía mông của Tuyết muội.
Cung Hàn Vũ giận dữ, hai mắt đỏ máu gầm lên:
- Các ngươi đang làm gì!?
Cung Hàn Vũ cho rằng đi một chốc sẽ không sao, nào ngờ mới giây lát đã xảy ra chuyện như vậy.
Liệt Thanh cũng hoang mang, rõ ràng mặc đồ trên người mà sao chớp mắt đã mất rồi?
Nghê Phượng Tuyết quay đầu, nhìn thấy Liệt Thanh trần truồng thì ngây ra, lòng ai oán nhỏ giọng nói:
- Liệt ca, năm đó ngươi lạnh lùng với ta, hiện tại cần gì làm vậy với ta . . .
- Ta . . .?
Liệt Thanh nhức đầu, cái quái gì, không hiểu.
Tịnh Thánh lắc đầu nói:
- A Di Đà Phật, sắc tức là không không tức là sắc, mắt thấy chưa chắc là thật.
Liệt Thanh vội nói:
- Tịnh Thánh huynh nói rất đúng, hiểu lầm thôi!
Lần đầu tiên gã phát hiện con lừa trọc này biết nói chuyện, nhưng câu tiếp theo khiến gã ngây người.
Tịnh Thánh nói:
- Nhưng xét đến quan hệ giữa Nghê thí chủ và Cung thí chủ thì còn chờ gì nữa? Ngươi có thể nuốt xuống cục tức này sao? Chấp nhận cho ánh sáng xanh phật tính bao phủ trên đầu?
- A!!!
Cung Hàn Vũ giận dữ, chìm vào điên cuồng:
- Liệt Thanh, ta lấy mạng của ngươi!
Cung Hàn Vũ nói xong lao thẳng về phía Liệt Thanh.
Tịnh Thánh chắp tay trước ngực, miệng niệm phật hiệu:
- Hồng phấn xương khô, Liệt Thanh là nam nhi đích thực.
- Nhà ngươi . . .!
Liệt Thanh nghe lời con lừa trọc nói, thầm tức điên, có biết nói chuyện không vậy?
Phương xa xăm.
Lâm Phàm nhìn trong tay tự dưng cầm một bộ đồ, ngơ ngác:
- Quần áo ở đâu ra thế này?
Đang đi đường, quần áo từ đâu ra?
Trên trời không rớt bánh xuống mà đổi thành rớt áo?
Bạn cần đăng nhập để bình luận