Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 987: Trời ơi, không thể nào

- Cái này có vấn đề.
Lâm Phàm cầm quần áo để sát vào mũi ngửi, hơi khai.
- Hưm?
Trong vô hình Lâm Phàm cảm giác có lực lượng kỳ diệu bao phủ người mình.
- A, chẳng lẽ là ảnh hưởng của có món nợ phải đền?
Lâm Phàm trực giác mình đoán đúng.
Sau khi hắn được buff này vẫn luôn không sử dụng, giờ bộ đồ đột nhiên hiện ra trong tay hắn, nếu không vì buff này thì còn vì điều gì nữa?
Có lẽ đối phương giết hắn nhiều lần như vậy sinh ra món nợ nhỏ.
Nghĩ vậy mới hợp lý.
Nhưng kỳ lạ, hắn bị giết nhiều lần mà chỉ bồi thường bộ đồ?
Mạng của hắn rẻ tiền thế sao?
Ta đường đường là phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông, mạng sống bằng bộ đồ, rõ là nhục nhã.
Được rồi, bị người nhục nhã không phải lần đầu hay lần thứ hai, thói quen là được rồi.
Tình huống này hơi lạ, nếu chỉ đưa quần áo thì quá keo kiệt.
Đột nhiên lại có một viên đan dược trống rỗng xuất hiện trong lòng bàn tay Lâm Phàm, dược lực hùng hậu, hình thành thực chất, ánh sáng bắn ra, nhìn liền biết là thần đan phi phàm.
- Cái này lại ở đâu ra?
Lâm Phàm mới suy nghĩ chuyện này thì bỗng dưng lại được một viên đan dược, đến kỳ lạ, khiến người hoang mang không biết bay từ đâu đến.
- Lợi hại, còn tặng đồ. Không được, phải tìm hiểu rõ ràng tình huống này, cảm giác có con đường tài phú đi hướng ánh sáng đang chờ mình đào móc.
Tình huống hiện tại hơi nằm ngoài dự đoán, hắn rất muốn biết bên trong có điều gì.
Hoặc là liên quan đến mức độ đối phương tổn thương mình?
Nếu đúng vậy thì Liệt Thanh phải trả lại đến phá sản.
Tuy chưa biết nhưng hắn sẽ nghiêm túc nghiên cứu.
Tạm thời không nói nhiều, đan dược này không sai, ném vào miệng nhai rôm rốp, hương vị rất ngọt ngào.
+200000000 giá trị khổ tu.
Tạm được, tặng hai ức giá trị khổ tu, kém hơn đan dược mà lão tổ Đan giới đưa cho chút xíu, nhưng coi như không tệ.
Tâm tình rất vui sướng.
Hắn cảm giác phát hiện việc lớn ghê gớm.
- Vào lúc này phải ổn định mới được, phải đi kiếm điểm một phen, nhanh chóng tăng thực lực lên Đế Thiên cảnh, để lỡ gặp cái đám Thế Giới cảnh thì khó đánh nhau.
Lâm Phàm là người có ý tưởng, về tu vi thì hắn bình tĩnh không nôn nóng chút nào, nhưng lúc này không thể lười biếng, nhất định phải nhanh chóng tiến về phía trước một bước.
- A, lại tới nữa.
Trong tay Lâm Phàm bỗng có thêm một thứ.
Lần này không phải đan dược mà là cái gì đó hắn không rõ, giống cây thước, có đánh dấu kích thước.
- Thú vị, chẳng lẽ đúng là của kẻ xâm nhập kia?
Hắn suy nghĩ, tạm thời vẫn không thể nhìn thấu.
Hai tay gồng sức.
Cây thước dâng lên vầng sáng như đang chống cự.
- Cứng rắn vậy sao?
Hai tay Lâm Phàm nổi gân xanh, bắt đầu gồng sức, lực lượng không ngừng tăng vọt.
Rất nhanh.
Răng rắc một tiếng, cây thước bị bẻ làm đôi.
Lâm Phàm vứt bỏ, không hứng thú:
- Thứ yếu ớt, chẳng được ích gì.
Lâm Phàm cứ tưởng là đồ tốt, hiện tại xem ra chỉ có thế, bình thường, không có gì ghê gớm.
Chỉ cần độ cứng không đạt tiêu chuẩn thì đều là rác rưởi với hắn.
Phương xa xăm.
- Tên điên, căn bản không nghe ta giải thích! Còn có Tịnh Thánh khốn nạn, không giúp đỡ thì thôi đi, ngồi đó nói mát, ở một bên châm ngòi, tên khốn!
Mặt Liệt Thanh xanh mét, cạnh tay có vết thương ứa ra máu, nhưng rất nhanh miệng vết thương khép lại.
Nhìn tình trạng của mình, Liệt Thanh bất đắc dĩ.
- Chết tiệt, rốt cuộc vì sao? Rõ ràng quần áo mặc trên người khi không biến mất.
Liệt Thanh không nghĩ ra điểm này.
Quần áo đang mặc trên người mà bị ai lột sạch được sao?
Nhất định có vấn đề.
Gió lạnh thổi qua, lạnh lẽo, khiến người khó chịu.
Liệt Thanh ôm ngực:
- Hình như thiếu thứ gì.
Mới rồi rung động rất mãnh liệt, nhưng Liệt Thanh không rõ chuyện gì xảy ra. Gã mở trữ vật giới chỉ ra, định tìm thứ gì hữu dụng.
Giây lát sau, khuôn mặt vốn xanh của Liệt Thanh càng như tàu lá chuối.
- Chuyện gì xảy ra? Lão tử khó khăn được viên hậu thiên linh đan đi đâu rồi?
Trong trữ vật giới chỉ của Liệt Thanh có một viên đan dược khá quý giá, đó là hậu thiên linh đan, gã luyến tiếc không nỡ dùng, tìm cách thăng cấp cho nó thành tiên thiên linh đan.
Nhớ rõ ràng là để ở chỗ này, sao bỗng nhiên biến mất rồi?
- Mợ nó, Huyền Vân Thước của ta đâu?
Liệt Thanh trợn to mắt, phát hiện trọng bảo của mình đã mất.
Đó là bảo bối gã cực khổ lắm mới lấy từ Nguyên Tổ Thâm Uyên, bình thường không nỡ sử dụng. Chủ yếu vì biết uy lực của Huyền Vân Thước tuy mạnh nhưng không đủ cứng, Liệt Thanh sợ đối phó với hạng trộm cướp làm sứt mẻ Huyền Vân Thước nên luôn cất giữ, tìm cách tăng mạnh độ cứng.
Nào ngờ Huyền Vân Thước tự nhiên biến mất.
- Không đúng, trữ vật giới chỉ là đồ vật tư nhân của ta, chưa từng mở ra trước mặt người khác, hay ta quên mang theo Huyền Vân Thước?
Liệt Thanh suy nghĩ, nghĩ mãi mà không rõ, gã tay chân lành lặn nhưng đồ vật trong trữ vật giới chỉ bị mất, chuyện này không thể nào.
Liệt Thanh rất khó hiểu, gã kiểm kê đồ vật trong trữ vật giới chỉ.
Việc đã xảy ra một lần thì tuyệt đối không thể để xảy ra lần thứ hai, có lẽ đúng là gã không mang theo bên người.
Trong tầm mắt của Liệt Thanh thấy một bình đan dược lơ lửng trong trữ vật giới chỉ, chưa kịp chớp mắt thì bình đan dược đã biến mất ngay.
Không có chút dao động.
Liệt Thanh ngây người, dụi mắt, nhìn kỹ lại, rõ ràng đang ở đây mà sao mất rồi?
Liệt Thanh phản ứng lại, đứng bật dậy, mắt nhìn quét bốn phía, khuôn mặt vừa nghiêm túc vừa tức giận.
Giọng Liệt Thanh âm trầm giận dữ:
- Ai? Rốt cuộc là kẻ nào? Đi ra cho ta, dám trộm mà không dám nhận sao?
Chắc chắn có người ở gần đây thi triển năng lực kỳ lạ nào đó gã không biết, quang minh chính đại lấy đồ từ chỗ của gã.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không khí quanh Liệt Thanh bỗng nổ tung, dòng khí mạnh mẽ tuôn ra từ người gã bao trùm không gian, không cho người trốn thoát.
Dù vậy bốn phía vẫn im ắng.
Không một chút động tĩnh.
- Sao có thể như vậy?
Liệt Thanh không tin nổi, rốt cuộc là ai mà có năng lực như vậy? Lấy đồ ngay trước mắt của gã, rõ là không để gã vào mắt.
Tuyệt đối không phải người vực ngoại giới, nếu họ có năng lực đó thì đã không bị bọn họ xâm nhập.
- Để ta xem ngươi trộm cái kiểu gì!
Liệt Thanh lấy hết đồ trong trữ vật giới chỉ chuyển vào thế giới trong người.
Đã vào thế giới trong người của gã thì đừng hòng trộm mất.
- A . . . á, mợ nó, sao làm được vậy?
Liệt Thanh ngây ra, sắp nổ tại chỗ. Rõ ràng gã bỏ đồ vào trong thế giới rồi mà sao vẫn biến mất trước mắt gã?
Rõ rành rành không thèm để gã vào mắt.
Càn rỡ.
Bá đạo.
Có chút ghê gớm.
- Rốt cuộc là ai?
Liệt Thanh không cách nào ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ vật chậm rãi biến mất, lòng nhói đau.
Không chút manh mối, Liệt Thanh không biết nên đi nơi nào tìm về vật đã mất.
Lúc này, Lâm Phàm có chút không biết làm sao, đồ tự đến với mình rất dễ dàng, khiến hắn hơi khó chấp nhận.
Không lao động đã có đồ vật xuất hiện trước mặt mình, tuy có nhiều thứ không giúp được gì nhiều cho Lâm Phàm nhưng nó trống rỗng xuất hiện khiến người hơi vui.
Lâm Phàm tự hỏi:
- Đây thật sự là buff có món nợ phải đền sao?
Hắn không rõ tình huống cụ thể nên khó nói chính xác chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Lần đầu tiên dùng buff có món nợ phải đền vào người kẻ xâm nhập, chờ xem sẽ có hiệu quả khác biệt gì.
Lâm Phàm ở lại tại chỗ, hắn lao tới trước, đã ngửi được mùi yêu thú nhè nhẹ bay tới.
Lâu rồi không tìm yêu thú tâm sự, tình cảm hơi xa lạ.
Dương Thần Điện.
Điện chủ lần trước bị phụ thân của Tần Phong là Tần Dật Thiên đánh nhừ tử thì luôn ôm nỗi bực tức.
Nhưng bởi vì thực lực bản thân quá yếu nên điện chủ không dám tranh cãi với Tần Dật Thiên, chỉ có thể nín nhịn.
Làm điện chủ tức giận hơn là thần tử của Dương Thần Điện đi Viêm Hoa tông đến nay chưa về.
Lúc này điện chủ Dương Thần Điện cung kính đứng trước cửa sơn môn, hèn mọn như con kiến.
Một đám người đứng trước mặt điện chủ.
Những người này đều là kẻ xâm nhập, đa số là Đạo cảnh, Đế Thiên cảnh. Tất cả họ đang chờ đợi một vị đại nhân vật đến.
Theo điện chủ hay tin thì vị đại nhân vật này thực lực mạnh mẽ hơn những người gã biết nhiều.
Người cường đại như thế sắp đến, hỏi sao không để bụng được.
Phương xa có ba bóng người chậm rãi đi tới.
Tịnh Thánh bình tĩnh nói:
- Cung thí chủ, việc này không thể trách Nghê thí chủ.
Ba người này là Cung Hàn Vũ, Nghê Phượng Tuyết, Tịnh Thánh ba người.
Cuộc chiến giữa Cung Hàn Vũ và Liệt Thanh đánh cho kinh thiên động địa.
Cung Hàn Vũ cảm thấy bị đội nón xanh, gã bùng nổ lực lượng chưa từng có, đánh Liệt Thanh chạy vắt giò lên cổ, nếu là trước kia gã sẽ rất thích thú.
Tiếc rằng lúc này trong lòng Cung Hàn Vũ khó chịu vô cùng.
Nghê Phượng Tuyết rất phiền, nỗi lòng không thể bình tĩnh.
Nàng không ngờ Liệt ca nhớ mãi không quên, còn muốn làm chuyện đó với nàng, nhưng không được, nàng đã có trượng phu, sao có thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng Liệt ca có tình ý với nàng.
Phiền phức thật, xinh đẹp đều phải rối rắm như vậy sao?
Nghê Phượng Tuyết dần dần bị lạc, mỗi khi nhớ hình ảnh Liệt Thanh trần truồng là tim nàng đập nhanh.
Cung Hàn Vũ liếc qua Nghê Phượng Tuyết mặt đầy cảnh xuân là thầm táo bạo, cực kỳ bất mãn, thầm nhủ:
Hừ, nhìn bộ dạng phát tình của hai ngươi xem.
Điện chủ Dương Thần Điện lập tức tiến lên, nịnh nọt nói:
- Cung nghênh Thánh Sư cùng hai vị đại nhân.
Dương Thần điện đã sớm quy thuận kẻ xâm nhập.
Kẻ biết điều mới là trang tuấn kiệt, mọi người đều hiểu kẻ xâm nhập cường đại đến mức nào.
Điện chủ Dương Thần Điện cảm thấy quy thuận kẻ xâm nhập cường đại là lựa chọn sáng suốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận