Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 988: Đúng, đúng, lão sư oách quá

- Không tệ, không tệ.
Lâm Phàm đứng giữa đàn yêu thú, hắn giấu hơi thở siêu mạnh, quen thuộc dùng chiêu thả dây dài câu cá lớn, cho bầy yêu thú ngửi mùi ngon lành của hắn, cảm nhận hơi thở nhỏ yếu từ hắn.
Bởi vậy đàn yêu thú không thân thiện với Lâm Phàm chút nào, chúng nó chỉ có một ý nghĩ là nuốt chửng thức ăn ngon này.
- Yêu thú thực dụng ghê, lúc phát hiện mục tiêu cường đại thì chạy nhanh hơn ai hết, khi phát hiện con mồi rất yếu thì cả đám hì hục xông lên, rất dọa người.
Lâm Phàm rất thất vọng với yêu thú, chúng nó không có trái tim cường giả.
Binh!
Bốp!
Một đấm một con yêu thú, trực tiếp oanh tạc, cảnh tượng hơi máu me khủng bố.
Với thực lực hiện nay của Lâm Phàm không cần nhúc nhích, chỉ dựa vào hơi thở là có thể nghiền bầy yêu thú này thành thịt nát.
Nhưng Lâm Phàm thích dùng nắm đấm oanh kích đối phương, khoảnh khắc nắm tay tiếp xúc thân thể đối phương, cái cảm giác đó khó tả, rất sung sướng, sướng đến nỗi khiến người không nói nên lời.
Điểm liên tục tăng lên.
Yêu thú vây công không phải không có đầu óc, nhìn thấy đồng loại đều bị một đấm đánh máu thịt be bét đương nhiên sợ hãi chạy quắn đít, hối hận tới đây kiếm ăn.
Nhưng đến đây rồi mà muốn đi thì mơ hơi đẹp.
Mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình, điên cuồng vận chuyển.
Qua hồi lâu.
Lâm Phàm đấm một cú nhưng bị hụt, xung quanh chẳng còn yêu thú, toàn bộ đều bị đánh chết, bùn đất hỗn tạp vết máu, thịt vụn.
Đàn yêu thú này không tệ, tích lũy hơn hai ngàn vạn điểm.
Không quá nhiều nhưng cũng không ít.
Từ từ rồi cuối cùng sẽ giàu lên thôi.
Giờ thì Lâm Phàm sợ thật, muốn từ Đạo cảnh đột phá đến Đế Thiên cảnh cần nhiều nội tình như vậy, nếu muốn từ Đế Thiên cảnh đến Thế Giới cảnh thì cần bao nhiêu?
Nghĩ thôi đã thấy sợ.
Hiện tại hắn có tổng cộng hơn một ức hai ngàn vạn điểm, xem thì nhiều nhưng thật ra rất ít.
Ầm!
Lâm Phàm không dừng lại, hắn rời khỏi đây, trở về tông môn nhìn xem thế nào rồi.
Ở giữa đường trong tay Lâm Phàm lại cầm một món đồ, thứ lần này gợi lên chút hứng thú trong hắn.
Một môn công pháp.
Huyền Thạch Đạo.
Từ tên công pháp thì chưa thể nhìn ra thuộc loại hình thế nào, nếu là ngạnh công thì quá tuyệt.
Lâm Phàm lật sơ, tâm tình không tệ, một môn ngạnh công tạm được, phẩm cấp rất cao, vực ngoại giới không thể có được.
- Buff này quá ghê gớm.
Lâm Phàm cảm giác tất cả là vì buff, chứ không thể bỗng nhiên rơi vào tay hắn được.
- Có món nợ phải đền?
Sau khi có buff này Lâm Phàm chủ động đánh một trận với Liệt Thanh, bị đối phương giết rất nhiều lần, có lẽ vì vậy nên bắt đầu trả nợ chăng?
Rất có thể, hợp lý.
Lâm Phàm trở lại tông môn là muốn suy nghĩ kỹ tình huống, ngẫm lại con đường tiếp theo nên làm cái gì, nếu như buff này mạnh đến thế mà xếp xó thì rất thương thiên hại lý, ông trời cũng gai mắt.
Viêm Hoa tông, cửa sơn môn.
Từ vừa mới bắt đầu đến bây giờ vẫn là hai người bọn họ bảo vệ sơn môn.
Có đệ tử muốn đổi cho bọn họ, hai người thà chết không chịu.
Đùa, sao có thể nhường chức vị thần thánh mà trang nghiêm cho đệ tử khác, phải kiên quyết từ chối.
Đứng ở cửa sơn môn, hai người cảm giác mình hóa thành vị thần bảo vệ, canh giữ an toàn và trật tự tông môn.
Hai người nghe theo lời của sư huynh, cấm không cho Lôi Đình Quân Chủ của Thánh Đường tông vào.
Lần trước Lôi Đình Quân Chủ thật sự tìm đến, lén la lén lút, nhìn liền biết không phải người tốt, còn nói muốn vào trong Viêm Hoa tông khảo sát.
Với lý do như vậy đương nhiên hai người từ chối, đuổi Lôi Đình Quân Chủ đi ngay.
Đệ tử trông coi sơn môn lẩm bẩm:
- Lần này sư huynh lại đi ra ngoài hồi lâu, không biết lúc nào trở về.
Đệ tử ở bên cạnh luôn im lặng đột nhiên lên tiếng:
- Trở về rồi, ta đã cảm nhận được.
Đệ tử kia kinh ngạc nói:
- Cái gì? Về rồi hả? Đâu?
Đệ tử giương mắt nhìn phương xa, nhưng không thấy bóng dáng sư huynh đâu.
Đệ tử kia ngẩng đầu nhắm mắt như đang cảm nhận điều gì:
- Ở phương xa, còn chưa tới, nhưng rất nhanh sẽ tới.
Đệ tử này ngây ngốc nói:
- Không thể nào, vậy mà cũng cảm nhận được?
Hai người đứng chung một chỗ trông coi sơn môn, đã trông coi lâu như vậy mà sao gã không có năng lực đó? Đồng bạn làm cách nào cảm nhận được hay vậy?
Gã đang định hỏi thăm thì thấy phía xa thật sự có tia sáng vụt qua.
Gã rất ngạc nhiên, đúng thật rồi, khủng quá.
Đệ tử trông coi sơn môn vừa cười vừa nói:
- Ta nói rồi mà, sư huynh trở về.
Đệ tử khác giật mình hỏi:
- Lợi hại, sao ngươi biết được?
Chưa thấy người đã biết người về, quá kinh khủng.
- He he, cảm nhận hơi thở ấy mà, ta đặc biệt quen thuộc hơi thở của sư huynh, cái loại cảm giác này . . . ngươi không hiểu đâu.
- Mợ nó!
Gã câm nín, ra vẻ bí ẩn, mơ hồ.
Lâm Phàm từ trên cao đáp xuống.
Hai đệ tử chạy nhanh đến:
- Sư huynh về rồi.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừ, gần đây Thánh Đường tông có rục rịch gì không?
Lâm Phàm không lo ai nhưng lo nhất là Lôi Đình Quân Chủ của Thánh Đường tông, quen thói trộm thành nghiện, nếu không chú ý kỹ thì sẽ bị ăn trộm.
- Sư huynh không biết đâu, Lôi Đình Quân Chủ của Thánh Đường tông từng đến một lần, nhưng bị chúng ta ngăn cản, không để hắn đi vào.
Lâm Phàm gật đầu, rất vừa lòng:
- Vậy là tốt rồi, cứ tiếp tục như vậy, mặc kệ ai vào đều không cho cái tên đó vào.
Hai đệ tử giữ sơn môn kiên định nói:
- Vâng!
Lâm Phàm lấy hai viên đan dược ra:
- Tặng hai viên đan dược này cho các ngươi.
Xem ra trả nợ vẫn còn tiếp tục, Lâm Phàm không biết khi nào mới trả xong, mỗi lần không cố định.
Hai người nâng đan dược, cười vui vẻ:
- Rất cảm tạ sư huynh!
Bọn họ phát hiện sư huynh quá tốt, không biết nên cảm tạ sư huynh như thế nào.
Tông môn bây giờ bầu không khí rất tốt, đệ tử giúp đỡ nhau, thân thiết hòa đồng.
Ngày xưa tranh cướp đan dược, giành giật chỗ tốt không còn diễn ra nữa.
Đưa mắt nhìn Lâm Phàm rời đi, hai người vui vẻ tiếp tục canh giữ sơn môn, thời gian này thật sự tốt đẹp.
Thiên Tu sơn phong.
- Đệ tử về rồi đây lão sư.
Lâm Phàm không về Vô Địch phong ngay mà đi thăm lão sư.
- Ủa?
Lâm Phàm dừng bước lại, phát hiện lão sư đang tu luyện, đang trong trạng thái cực kỳ bình ổn. Một cây cổ lơ lửng trên đỉnh đầu lão, xòe cành vươn rộng, mỗi miếng lá xanh tỏa hơi thở cực kỳ dịu dàng.
- Đây là loại cây gì?
Lâm Phàm rất có hứng thú với cây cổ hòa vào người lão sư.
Lâm Phàm biết đây là Thiên Thụ, nhưng trong Nguyên Tổ vực có bảo bối như vậy rất kinh người, lão sư được cơ duyên như vậy, hắn làm đồ đệ cũng mừng thay.
Không lâu sau Thiên Thụ lơ lửng trên đầu lão sư dần rút vào thân thể.
Lâm Phàm lập tức cười tiến lên, nói ngọt dỗ lão sư vui vẻ:
- Lão sư lợi hại quá!
Thiên Tu phất tay, mỉm cười bình tĩnh nói:
- Bình thường, với vi sư thì đây mới chỉ là điểm khởi đầu.
Lão không thèm để ý chuyện này.
Lâm Phàm ngồi xuống cạnh Thiên Tu, cầm đồ ăn đặt trên bàn đá nhét vào miệng:
- Đúng đúng, mới có bấy nhiêu, với thiên phú của lão sư sẽ không dừng lại ở đây. Lão sư, đồ nhi lần này ra ngoài lại có phát hiện, kẻ xâm nhập đến nữa rồi, còn là cường giả, lão sư thấy sao?
Thiên Tu cười nói:
- Đồ nhi, tới thì tới, không cần quan tâm quá nhiều. Có câu gọi là binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, chỉ cần dám đến Viêm Hoa tông gây sự thì vi sư sẽ cho chúng biết cái gì gọi là hối hận.
Lâm Phàm giơ ngón tay cái lên:
- Lão sư lợi hại, đồ nhi bội phục.
Tình huống hiện giờ là lão sư đang liều mạng chạy về phía trước, nhưng chênh lệch càng kéo càng lớn, dù lão sư có chí nhưng sức không đủ.
Hắn làm đồ nhi phải cho lão sư vui vẻ, trước kia lão sư che chở hắn như vậy, giờ đến lượt hắn.
Thiên Tu cười khẽ, hiền từ nhìn đồ nhi mỗi lần gặp mặt sẽ thổi phồng lão.
Sao Thiên Tu không biết lời đồ nhi nói luôn dỗ cho lão vui, nên lão cũng không vạch trần đồ nhi.
Thiên Tu nhắc nhở:
- Đồ nhi, đi ra ngoài phải cẩn thận, đồ nhi đã nói kẻ xâm nhập có cường giả đến thì hãy cẩn thận hơn nữa. Vực ngoại giới quá lớn, một mình đồ nhi không lo xuể được.
Lão không mong đồ nhi ở bên ngoài quá mệt nhọc, gánh vác quá nhiều thứ.
Con người đều có số, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Lão sư yên tâm, đồ nhi lại không phải kẻ ngốc, người bên ngoài liên quan gì đồ nhi. Đồ nhi chỉ muốn Viêm Hoa tông bình an, bảo vệ lão sư, bảo vệ mỗi một sư đệ, sư muội thôi.
Đây là suy nghĩ của Lâm Phàm, cũng là mục tiêu hắn muốn trở thành người mạnh nhất.
Thiên Tu nói:
- Nghiệt đồ, vi sư lợi hại như vậy còn cần bảo vệ sao? Vi sư nói cho đồ nhi biết, khi đồ nhi gặp nguy hiểm còn cần dựa vào lão sư này.
Lâm Phàm cười nói, không cãi lại:
- Đúng, đúng, đồ nhi chắc chắn phải dựa vào lão sư bảo vệ, lão sư nói không sai.
Hắn có thể tranh cãi với bất cứ ai chứ sẽ không cãi lại lão sư.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, chờ giải quyết xong việc kẻ xâm nhập thì đồ nhi cũng rảnh rang, vừa lúc mang lão sư đi xem phong cảnh bên ngoài, công nhận toàn cảnh đẹp.
Từ khi vực ngoại giới chưa dung hợp thì ước mong của lão sư là đi các nơi nhìn xem phong cảnh, hưởng thụ cuộc đời.
Vốn tưởng hàng phục Nguyên Tổ vực rồi có thể đi du lịch, nào ngờ Chân Tiên giới dung hợp, về sau vực ngoại giới dung hợp, tới lượt kẻ xâm nhập đến.
Vẫn luôn bận rộn như con quay.
Thiên Tu cười nói:
- Tốt, vi sư chờ đồ nhi.
Khi lão cười thì vết chân chim nơi khóe mắt chồng lên nhau, già rồi, đã già.
Lâm Phàm xin phép:
- Lão sư, đồ nhi về Vô Địch phong trước.
Hắn còn phải trở lại bế quan tu luyện.
Thiên Tu phất tay để đồ nhi trở về:
- Đi đi.
Nhìn bóng lưng đồ nhi ngoan khuất xa, nụ cười bên môi Thiên Tu dần tắt, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài.
- Có lẽ sẽ chờ được tới khi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận