Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 989: Thăng cấp hơi thú vị

Vô Địch phong.
Lữ Khải Minh dần dần nhàn nhã, không bề bộn nhiều việc nữa.
Các sư đệ khác bận rộn tu luyện, gã thì chỉ cần quản lý tốt Vô Địch phong là được.
Lữ Khải Minh từ xa thấy sư huynh đi tới, lập tức tiến lên, có chuyện muốn báo cáo.
Lữ Khải Minh nói:
- Sư huynh, có việc muốn báo cáo! Đoạn thời gian trước nàng treo cổ đã rời khỏi tông môn.
Nữ nhân này được sư huynh mang về, năng lực khá là quái dị, người bình thường không dám chọc, chỉ có sư huynh có thể đè ép được. Sau khi sư huynh rời đi không lâu thì nàng tự nhiên biến mất.
Không ai biết nàng đi đâu, càng không biết đi từ lúc nào.
- Đi rồi?
Lâm Phàm không ngờ nàng treo cổ sẽ rời đi vào lúc này.
Thoạt trông nàng treo cổ hơi thần kinh nhưng tuyệt đối không nguy hiểm, giờ nàng rời đi chắc xảy ra chuyện gì, một việc liên quan đến chính nàng.
Bên ngoài sắp có chuyện gì đó.
- Ừm, quản lý tốt sơn phong, ta cần đi bế quan.
Lâm Phàm không nhiều lời, đi tới trước mật thất, đẩy ra cửa đá bước vào.
Mật thất luôn tối đen, giơ tay không thấy năm ngón, nhưng có người bước vào sẽ sáng ngọn đèn.
- Tu luyện, cố gắng tu luyện! Nàng treo cổ không biết lễ phép, đi thì cứ đi, nhưng không nói một tiếng là không nể tình.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng, trên mặt treo nụ cười.
Hắn nhủ thầm:
- Lĩnh ngộ!
Điểm hiện giờ tuy không đủ thăng cấp nhiều công pháp nhưng dư sức thăng cấp công pháp mới có được.
[Tiêu hao một trăm vạn điểm.
Huyền Thạch Đạo (nhất trọng)
Đặc tính: Cảm ứng dị thạch.]
Lực lượng trong người Lâm Phàm lập tức trương nở, đây là vì thăng cấp Huyền Thạch Đạo lên đệ nhất trọng mang đến lực lượng.
Rất cường đại, nhưng chưa đủ nhu cầu.
- Thăng cấp!
- Thăng cấp!
. . .
[Huyền Thạch Đạo (cửu trọng)]
Có tổng cộng cửu trọng.
[Đặc tính: Thân huyền thạch, kiểm soát dị thạch, tăng phúc vượt lực lượng, tăng phúc vượt hóa cứng, hóa đá.]
Thăng cấp công pháp này đến đỉnh tổng cộng tiêu hao bảy ngàn ba trăm vạn điểm.
Ngoài người Lâm Phàm tỏa sáng rực rỡ, từ đầu đến chân chảy xuôi vầng sáng, công pháp vực ngoại giới không thể tạo hiệu quả như vậy.
Ầm ầm!
Hắn cảm giác trong người đang uấn nhưỡng lực lượng cực kỳ cường đại, thậm chí vượt sức tưởng tượng của hắn.
- Đừng nói là nội tình đã đầy rồi?
Lâm Phàm không nghĩ tới điểm này, vốn cho rằng công pháp này chỉ chồng nội tình lên cao chút, chẳng ngờ sẽ làm nội tình tràn đầy.
Lâm Phàm cảm nhận tỉ mỉ biến đổi trong người.
Lực lượng đang sôi trào, mỗi tế bào sinh động, điên cuồng cắn nuốt lực lượng khủng khiếp này để tăng cao nội tình cho bản thân.
Oong!
Lấy Lâm Phàm làm trung tâm, từng vòng gợn sóng màu xám bạc khuếch tán, thấm vào mặt đất. Nền đất thay đổi, như phủ lớp màng mỏng tỏa ánh sáng bạc.
Màng mỏng lan tràn, nguyên mật thất bị mảng mỏng màu bạc bao phủ, xuyên qua vách tường lan ra ngoài.
Lữ Khải Minh đứng ở bên ngoài, sư huynh tiến vào mật thất không đủ một ngày chắc sẽ không đi ra.
Lữ Khải Minh đang định rời đi thì phát hiện sau lưng có sóng chấn động.
Khi gã quay đầu nhìn thì trợn to mắt nói:
- Trời ạ, đây là cái gì?
Màng mỏng màu bạc như nước chảy từ mật thất của sư huynh tràn ra ngoài.
Bất cứ ai đều sẽ sợ những thứ không biết.
Dù là Lữ Khải Minh cũng không ngoại lệ, khi màng mỏng sắp lan đến dưới chân thì gã bay lên cao, mắt tràn ngập kinh sợ, không biết xảy ra chuyện gì.
Đang yên lành sao có những thứ này?
Sư huynh đang bế quan trong mật thất, có lẽ mấy thứ này là sư huynh tạo ra.
Nghĩ thông điểm này, Lữ Khải Minh yên tâm rơi xuống đất, hai chân giẫm trên màng mỏng màu bạc.
Rất mềm mại, giống như giẫm trên mặt nước.
Dùng tay chộp một nắm dưới đất, màng mỏng màu bạc như làn nước xuyên qua kẽ tay rơi xuống đất.
- Đây rốt cuộc là cái gì? Xem không hiểu.
Lữ Khải Minh suy nghĩ nửa ngày nhưng không nghĩ ra.
Phương xa có tiếng đệ tử kinh kêu:
- Ôi mợ, thứ gì vậy? Nó lan tới chỗ ta!
- Hay có kẻ địch xâm nhập? Mọi người mau tránh ra, cẩn thận có nguy hiểm!
Các đệ tử ở chân núi kinh hoàng, bọn họ không biết những thứ này từ đâu ra, là cái gì, còn tưởng có kẻ địch cường đại xâm lăng Viêm Hoa tông.
Nhưng khi bọn họ phát hiện màng mỏng màu bạc không gây nguy hại gì cho mình thì nổi lên nghi ngờ.
Lữ Khải Minh mặc kệ các đệ tử, gã nhìn mật thất, nhủ thầm:
- Sư huynh đang tu luyện công pháp gì?
Lâm Phàm nhắm mắt cảm ngộ lực lượng trong cơ thể, hắn phát hiện môn công pháp này rất tuyệt, vượt sức tưởng tượng.
Đệ nhất trọng cần một trăm vạn điểm.
Nhớ lúc hắn tu luyện Thủy Ma Kinh mới chỉ cần hai trăm vạn điểm.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Xem ra môn công pháp này cũng không đơn giản.
Tuy cách biệt một trăm vạn điểm, nhưng công pháp lĩnh ngộ tầng thứ nhất cần một trăm vạn điểm đều không kém, hoặc nên nói là trong phạm vi công pháp đỉnh cao.
Lâm Phàm và Liệt Thanh đánh nhau, tuy đối phương rất cường đại nhưng hắn không thấy đối phương thi triển môn công pháp này.
Có lẽ vì công pháp này cao cấp, không có chút chỉ số thông minh thì không thể thành công tu luyện. Nên tóm lại hắn phải like cho trí thông minh của mình, ít ai thông minh như hắn.
- Trời ạ, thật sự sẽ đột phá.
Lâm Phàm rất nhạy cảm khống chế nội tình, nguồn nước sắp tràn ra rồi, chắc chắn sẽ đột phá đến cảnh giới cao hơn, thay chén to kinh khủng khiếp mới chứa hết được.
Nhưng không vội, lực lượng chưa hoàn toàn chuyển hóa thành nội tình, chờ một chút, để nội tình tới mãnh liệt hơn đi.
Thanh Oa trừ luyện đan ra thì lo tu luyện, con ếch Đạo cảnh đã là ếch mạnh nhất cõi đời.
Nhưng chỗ khỉ ho cò gáy này làm Thanh Oa câm nín, vực ngoại giới không đủ sức để nó đột phá đến cảnh giới cao hơn.
Nếu như đến thượng giới thì tốt rồi, nhưng quá khó khăn, hoặc nên nói là Thanh Oa không có cách nào.
Thanh Oa thấy màng mỏng xám bạc cách xa tràn đến, giật mình nhảy dựng lên:
- A, đây là? Cái thứ gì đây? Từ đâu ra?
Thanh Oa xem không hiểu, nhưng nhìn thấy có rất nhiều người chân giẫm mặt đất mà không bị gì thì yên lòng.
- Kỳ lạ, bản Oa Sư kiến thức rộng như vậy nhưng không biết đây là vật gì.
Thân thể của Thanh Oa khá nhỏ, lúc nó rơi xuống đất thì chân sau ngập trong màng mỏng.
- Thứ gì đây?
Thanh Oa nghiên cứu nửa ngày vẫn không biết rõ, không thể nói là nó thiếu kiến thức, thiệt tình chưa từng gặp qua.
Phương xa chợt hình thành cơn lốc lực lượng.
Người khác tạm thời không nhìn thấy, nhưng Thanh Oa đã cảm nhận được.
- Không thể nào, lại là kẻ bỏ mạng làm ra?
Bão lực lượng hình thành ở Vô Địch phong, mà ở ngọn núi đó trừ hắn ra còn ai có năng lực như thế?
Rất nhanh, cơn lốc cực kỳ mãnh liệt thổi tới.
Nhiều đệ tử không đứng vững.
Ầm ầm!
Trong hư không vang tiếng nổ trầm đục.
Mây đen đè ép thiên địa.
Tầng mây lăn lộn, xoay tròn, thỉnh thoảng có sấm rền nổ đì đùng bên trong.
Trong mắt Thanh Oa phản chiếu tầng mây bão tố dày nặng không ngừng khuếch trương, bao trùm bên trên tông môn.
Tông môn vốn sáng sủa dần tối tăm.
- Không thể nào, lại có tình huống gì đây?
Thanh Oa đi theo kẻ bỏ mạng đã lâu, tuy không quen thuộc nhưng cũng biết một chút.
Kẻ bỏ mạng chẳng những xấu xa còn cực kỳ lang thang, tính nết như vậy có thể sống đến bây giờ là kỳ tích.
Kỳ tích kéo dài đến nay, khiến người bó tay.
Các đệ tử tông môn ngước đầu nhìn, trên mặt mỗi người đều mang vẻ kinh sợ.
Đang yên lành sao diễn ra cảnh rầm rộ như vậy?
Có chút khủng bố, hơi làm người sợ.
Có đệ tử phát hiện một điều, hét to:
- Mọi người đừng hoảng, nó truyền đến từ Vô Địch phong, chắc sư huynh đang tu luyện rồi đột phá!
Các sư huynh đệ sợ chết khiếp, phải nhanh chóng trấn an, nếu không chắc sợ đến ướt quần.
Lữ Khải Minh đứng ở chỗ mật thất suýt lảo đảo, sư huynh phát ra uy thế thật sự là quá cường đại, không cách nào đứng vững vàng.
Lữ Khải Minh buộc phải liên tục thụt lùi, mái tóc đen dài bị bão thổi bay rối.
Lữ Khải Minh giơ tay che mắt, biểu tình ngạc nhiên và rung động:
- Cảnh giới của sư huynh đến mức nào rồi? Quá khủng bố.
Lữ Khải Minh đi theo Lâm Phàm hồi lâu, trong lòng luôn thắc mắc một điều rằng sư huynh đã đạt tới cảnh giới gì.
Cho tới nay đệ tử trong tông môn đều lưu truyền suy đoán về tu vi của sư huynh.
Nhưng đoán tới đoán lui không được gì, vì sư huynh chưa bao giờ nói.
Trong mật thất.
- Ghê gớm, tự dưng xếp đầy nội tình, công pháp này ghê thật.
Lâm Phàm cảm giác nội tình đã bị xếp đầy, lực lượng mang tính bùng nổ tràn ngập trong cơ thể.
Kinh người mà khủng bố.
- Tới lúc rồi.
Thật khó khăn mới xếp đầy nội tình, trên đường đi hắn chịu bao nhiêu cực khổ, ít ngủ bao nhiêu đêm chỉ vì trở nên mạnh mẽ hơn.
Cộp!
Lâm Phàm đứng dậy, siết chặt hai nắm tay, môi treo nụ cười.
Lực lượng sắp tràn ra, nếu không thăng cấp thì Viêm Hoa tông sẽ bị lực lượng này trướng nứt.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao ba mươi ức giá trị khổ tu.
Tu vi: Đế Thiên cảnh.]
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khoảnh khắc thăng cấp, phong vân thiên địa vần vũ, dị tượng kinh người sinh ra.
Lâm Phàm gầm nhẹ, khí thế ngưng tụ thành thực chất đột nhiên phóng lên tận trời, xốc nóc mật thất, bắn thẳng lên tầng mây.
Uy thế kinh người trên trời chấn động thiên địa, áp lực vô biên bùng nổ.
Các đệ tử tông môn trán rịn mồ hôi, khí thế không bao phủ bọn họ, nhưng uy thế đó cho họ cảm giác không thể ngăn cản.
Thanh Oa ngây người, há to miệng ếch, thộn mặt ra:
- Không thể nào! Đế Thiên cảnh? Đùa sao? Vực ngoại giới cao nhất chỉ tới Đạo cảnh, đào đâu ra con đường thăng cấp?
Không thể nào.
Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Đỉnh cao nhất vực ngoại giới là Đạo cảnh, trăm ngàn vạn năm qua mãi luôn như vậy, chưa từng thay đổi.
Dù là đại năng nghịch thiên muốn đột phá Đạo cảnh đến cảnh giới cao hơn chỉ là người ngốc nằm mơ.
Nhưng tình huống trước mắt làm nó không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận