Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 990: Đừng đùa, ta chỉ làm hình thức

Mật thất bị ánh sáng bao trùm.
Lâm Phàm giang hai cánh tay, cảm nhận niềm vui khi thăng cấp.
Lâm Phàm mỉm cười nói:
- Đế Thiên cảnh, đã có thể cảm nhận sức mạnh đó.
Từ Đạo cảnh đến Đế Thiên cảnh là một sải bước dài, sau này hắn mà gặp được Thế Giới cảnh saẽ một đấm đánh cho phụ mẫu đối phương không nhận ra.
- Hưm?
Lâm Phàm cảm giác thiên địa bốn phía tối tăm.
Trời đất quay cuồng, thay đổi thiên địa.
Khi Lâm Phàm mở mắt ra, chợt phát hiện hoàn cảnh xung quanh có chút lạ lẫm.
Giống như tận thế, xung quanh đều là núi lửa sắp phun trào, trong từng miệng núi lửa bắn ra đốm lửa, mặt đất nứt cái khe, dung nham trào ra.
Không khí khá tốt, đặc hiệu cao, có thể lấy giả tráo thật.
Phía trước có sóng chấn động.
Một bóng dáng xuất hiện.
Khoác áo đen, không thấy mặt, càng không thấy thân thể.
- Trời ạ, tâm ma đi ra, lâu rồi không chạm mặt, nhớ quá. Không được, phải giả bộ không biết để chơi thật vui.
Lâm Phàm nhìn thấy người áo đen liền biết là tâm ma, chỉ có tâm ma nhàm chán làm ra nhiều chuyện như thế này.
Thì ra từ Đạo cảnh đến Đế Thiên cảnh cần trải qua kiếp nguy hiểm tâm ma.
Bên ngoài.
Thanh Oa có thể xác định kẻ bỏ mạng đúng là chứng Đế Thiên cảnh.
Nhưng Đế Thiên cảnh không dễ đạt tới.
Bây giờ thiên địa hắc ám, rơi vào thế giới tối tăm đã nói lên kẻ bỏ mạng trải qua kiếp lớn tâm ma.
Đế Thiên cảnh là đế vương trong thiên địa, khống chế được tâm ma thì không còn ai trong thiên địa ngăn cản được.
Muốn hàng phục tâm ma thiên địa là rất khó khăn, không phải ai đều làm được.
Nếu thất bại, chết là nhẹ, nếu bị tâm ma khống chế thì tiêu.
Nếu kẻ bỏ mạng bị tâm ma khống chế, thành thức ăn của tâm ma thì trước đó mọi người ở đây đã tàn đời.
- Khốn kiếp, vì sao nguy cơ luôn xảy ra trước mặt hắn!?
Thanh Oa rất muốn khóc, cảm giác bất lực, quá đáng.
Thanh Oa này đã chọc vào ai? Ếch ngoan như thế mà bị ức hiếp, vô lý hết sức.
Trong tâm ma cảnh.
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng, giả vờ hơi căng thẳng, hơi sợ hãi. Con người sống trên đời toàn dựa vào tài diễn kịch, nếu diễn không giỏi thì giảm bớt một nửa thú vui trên đời.
Giọng Lâm Phàm run run hỏi:
- Ngươi là ai?
Ở nơi chưa biết phải biểu hiện ra vẻ hoảng hốt, chứ chẳng lẽ kiên cường hỏi: Ngươi là cái thứ gì?
Lâm Phàm cảm giác tài diễn kịch của mình không thành vấn đề, nếu có chấm điểm thì hắn được chín mươi chín điểm, trừ bớt một điểm để mình đừng kiêu ngạo.
Nhưng diễn ra tình huống làm Lâm Phàm bất ngờ.
Tâm ma kéo xuống mũ trùm đầu lộ ra khuôn mặt giống hệt Lâm Phàm nhưng biểu cảm đầy phức tạp:
- Đừng đùa, còn hỏi ngươi là ai, tưởng lừa ta mắc câu nữa phải không? Thẳng thắn với nhau không được sao?
Lâm Phàm ngây người, lại có chiêu trò mới?
Được thôi, diễn tiếp vậy. Khó khăn lắm mới gặp được tâm ma, không thể để kết thúc mau như vậy, cho hắn bắn pháo hoa thêm lần nữa càng tuyệt.
Nhưng xem hoàn cảnh lần này không giống sẽ dùng nữ dụ dỗ hắn.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- A? Gì chứ? Sao bề ngoài của ngươi giống hệt ta?
Hắn giả bộ lùi về phía sau mấy bước, lộ vẻ rất là sợ hãi và ngạc nhiên, như không ngờ có người bề ngoài giống mình như đúc.
Tâm ma thích nhất thấy cảnh này.
Các loại cảm xúc căng thẳng, sợ hãi, khủng hoảng là khoảnh khắc tốt nhất để tâm ma khống chế đối phương, xâm nhập vào.
Hắn biểu hiện đến trình độ này rồi, tâm ma chưa ra tay còn đợi đến khi nào?
Tâm ma bình tĩnh nhìn xem Lâm Phàm, không có động tác gì.
- Ca, ta gọi ngươi là ca được không? Đừng làm bộ làm tịch với ta nữa. Ta là tâm ma, thật sự, ta chưa từng gặp ai giống như ngươi, ta đã bị đồng nghiệp chế giễu, gặp chủ như vậy ngươi xem như xui xẻo tám đời. Lần này đi ra không phải vì đấu với ngươi, gặp mặt một lần cho có hình thức thôi, dù sao ta là tâm ma, không thể không xuất hiện.
Giọng nói của tâm ma hơi trầm thấp, hơi thương cảm.
Bi kịch bắt đầu là từ Thiên Cương cảnh hay Bán Thần cảnh?
Tâm ma đã quên, dù sao khi đó nó là tâm ma riêng của đối phương, muốn làm thịt đối phương, nhưng nhiều lần không thành công ngược lại chịu thiệt lớn.
Cảm giác vinh dự khi làm tâm ma cũng bị đối phương đánh nát.
Lâm Phàm thất vọng ê chề:
- Chết tiệt!
Cứ tưởng tâm ma chơi trò mới, nào ngờ không phải, làm phí thời gian của hắn.
Lâm Phàm càu nhàu:
- Tâm ma nhà ngươi có tư tưởng chút được không? Nên có mục tiêu, mới vài lần đã bỏ cuộc rồi? Có lẽ ngày nào đó ta sẽ bị ngươi giết chết, tới đây đi, đừng sợ, nhanh chóng mở ra thế công của tâm ma nhà ngươi, ta chờ đây.
Phải cổ vũ tâm ma mới được.
- Ngươi là tâm ma, không thể tiêu cực như vậy!
Tâm ma nhìn Lâm Phàm, xua tay:
- Ca đừng đùa với ta, ta là tâm ma của ngươi, chẳng lẽ không hiểu rõ ngươi sao? Ngươi lại muốn dụ ta vào tròng chứ gì, đừng nói nhiều, về sau nên đi ra ta sẽ đi ra, nhưng ta không đấu với ngươi. Vậy thôi, ta đi đây.
Tâm ma nói xong dần tan biến, thân thể biến trong suốt.
- Này này, ngươi là tâm ma mà, đi gì mà đi, dù đi cũng nên đánh đã chứ . . . !
Lâm Phàm chưa nói hết câu thì hoàn cảnh bốn phía vỡ vụn như mặt gương, trở về thế giới hiện thực.
Ầm ầm!
Mây đen trên trời biến mất, mây đen đại biểu kiếp tâm ma hung hiểm cứ nàng như vậy.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Tâm ma gì mà hèn.
Nhưng cũng phải, coi như lỗi của hắn, làm tâm ma sợ hãi. Lúc trước hắn nên để tâm ma nhìn thấy một tia hy vọng sẽ không như bây giờ, tâm ma chẳng ôm hy vọng nào, không có chút xíu động lực.
Thanh Oa há hốc mồm như gặp quỷ:
- Trời ạ, hết rồi?
Sao tâm ma đi nhanh vậy được? Trong ấn tượng của nó cần một đoạn thời gian rất dài mới thoát khỏi tâm ma được.
Lúc này, Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn về phía hư không, đột phá Đế Thiên cảnh thôi mà rắc rối ghê.
Sâu trong hư không loáng thoáng có càng nhiều kiếp nạn đang đợi.
- Phiền phức.
Lâm Phàm hơi khom người, bộc phát ra lực lượng khủng bố còn hơn lúc ở Đạo cảnh. Hai chân đạp mạnh mặt đất, cả người hóa thành luồng sáng lao vào sâu trong hư không.
Không ai biết bên trong xảy ra điều gì, không biết Lâm Phàm làm gì trong đó.
Đột nhiên!
Ầm!
Trong vòng oáy đen ngòm phát ra âm thanh trầm đục, khe nứt hiện ra, mỗi khe nứt bắn ra tia sáng trắng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vòng oáy bao phủ bên trên tông môn nổ tung, tan thành mây khói.
Một bóng dáng lơ lửng giữa trời.
Lâm Phàm cười nói:
- Khá dễ.
Hắn cảm giác lực lượng cuộn trào không ngừng nghỉ trong người, cường đại và khủng bố hơn lúc ở Đạo cảnh. Mỗi phần thân thể của hắn hiện giờ run nhẹ là có thể làm không gian vỡ vụn.
Thanh Oa ngước nhìn, trong đôi mắt to cỡ hạt đậu phản chiếu thân hình Lâm Phàm.
Người khác không nhìn thấy nhưng trong mắt Thanh Oa in lại một bóng dáng to lớn đầu đội trời chân đạp đất đứng giữa thiên địa.
Thân thể đế vương, đó là độ cao mà Đế Thiên cảnh khác không thể với tới.
Thanh Oa không hiểu nổi:
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Ảo ảnh chân thân là thứ không thể nhìn thấy, đặc biệt trong Đế Thiên cảnh, mặc dù rất nhiều người đều cho rằng đạt tới Đế Thiên cảnh là thành đế vương trong thiên địa.
Nhưng chỉ vài người có thể trở thành đế vương thật sự, đó là một loại ảo ảnh chân thân trong truyền thuyết, dù là kiếp trước của Thanh Oa cũng không đến trình độ đó.
Giờ kẻ bỏ mạng vừa đột phá, lực lượng còn phát tán trong không trung, với kiến thức và bản lĩnh của Thanh Oa có thể thấy rõ.
Khủng bố.
Các đệ tử tông môn hưng phấn nhìn, đó là bóng dáng sư huynh, bọn họ siêu kích động.
Tu vi của sư huynh nâng cao, đến cảnh giới càng mạnh.
Có đệ tử hò reo hô lớn:
- Sư huynh!!!
Bọn họ muốn trút ra hưng phấn trong lòng.
Tiếng hô càng lúc càng lớn, reo hò nổi lên bốn phía. Các đệ tử Viêm Hoa tông biết ai đang bảo vệ tông môn.
Nếu không nhờ sư huynh thì bọn họ đã không có ngày tháng như vậy, không chừng bị người diệt tông rồi.
Tri Tri Điểu đã rải rác khắp nơi, hầu như ai đều xem.
Bọn họ đều thấy tin tức trong bài viết, mỗi ngày hoặc là tông môn này bị diệt, không thì chỗ kia sụp đổ.
Nên bọn họ rất quý trọng ngày lành hiện giờ.
Khi Lâm Phàm từ từ đap xuống, Lữ Khải Minh xông lên, biểu tình hưng phấn hỏi:
- Sư huynh lại trở nên càng mạnh mẽ hơn rồi?
Tâm tình của Lâm Phàm khá tốt, vui vẻ đáp:
- Ừ, nói đúng rồi, lại biến mạnh.
Rốt cục bước vào đến Đế Thiên cảnh, lực lượng này tràn ngập toàn thân, cảm giác sướng lên mây.
Lâm Phàm muốn tìm ngay một cường giả Thế Giới cảnh để đánh một trận.
Lữ Khải Minh kích động mắt đỏ ngầu:
- Sư huynh vất vả.
Gã cảm giác sư huynh gánh vác quá nhiều thứ, gã là sư đệ thấy đau lòng cho sư huynh vô cùng.
Nhóm Trương Long luôn bế quan tu luyện vì muốn chia sẻ gánh nặng cho sư huynh. Nhưng dù cho bọn họ không ngừng cố gắng cỡ nào cũng không thể vượt qua sư huynh, không đủ tư cách giúp đỡ nữa là.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Ủy mị thế, không vất vả chút nào, sư đệ không hiểu cảm giác khi lực lượng quá cường đại.
Lữ Khải Minh vốn đang rất thương cảm, nhưng nghe được lời sư huynh nói đánh tan hết cảm xúc.
Nghe kỳ kỳ, như đang nói ngươi mãi mãi không biết người giàu sống như thế nào.
Thanh Oa từ xa nhảy lại gần, chân sau nhún mạnh, nước mắt bay trong không khí.
- Chủ nhân!!!
Thanh Oa rất nhanh đến trước mặt Lâm Phàm, nó bỗng ôm chân Lâm Phàm, không nỡ buông tay.
Thanh Oa sụt sịt, nước mắt chảy dài:
- Chủ nhân, Oa Oa sợ muốn chết.
Lâm Phàm bật cười:
- Ha ha ha!
Sợ khỉ mốc, ngay từ đầu Thanh Oa đã không thành thật, nhưng bị hắn kiểm soát, nó không nhảy nhót được.
Lát sau Thanh Oa không nhịn được nữa, nó muốn biết chuyện này là thế nào.
Thanh Oa ngẩng đầu, vô cùng đáng thương nhìn Lâm Phàm:
- Chủ nhân quá lợi hại, nhưng Oa Oa muốn biết chủ nhân làm cách nào đột phá đến Đế Thiên cảnh được?
Lâm Phàm cười, đã lộ bộ mặt thật rồi đây, chắc chắn Thanh Oa không nhịn được muốn biết nguyên nhân.
Lâm Phàm thấm thía nói:
- Thanh Oa này.
Thanh Oa dõng tai lên, sợ nghe sót:
- Chủ nhân, có Oa Oa.
Lâm Phàm nói:
- Các đột phá đến Đế Thiên cảnh rất đơn giản, tu luyện, không ngừng tu luyện, tu luyện tới cực hạn nhất định thì đột phá.
- ???
Trong đầu Thanh Oa nổi lên dấu chấm hỏi, chủ nhân nói gì vậy? Không nghe hiểu.
Có thể đáng tin một chút không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận