Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 991: Nhớ kỹ thứ này có lẽ là gánh nặng cho đầu óc

Mặt ngoài Thanh Oa hơi đần nhưng lòng dạ kín kẽ, nghe câu này là biết Vô Địch phong đang lừa dối.
- Bủn xỉn, rất bủn xỉn, sợ bản Oa Sư biến quá cường đại khiến ngươi mất mặt chứ gì? Lòng dạ hẹp hòi.
Hỏi không ra cái gì, biết làm sao được? Chỉ có thể dựa vào chính mình.
Thanh Oa không tin mình là Cửu Hoang Thần Sư, kiến thức uyên bác mà không giải quyết được loại chuyện này.
Vực ngoại giới cao nhất là Đạo cảnh, không thể tiến thêm một bước, đó là thương thiên hạn chế vực ngoại giới, hê có hạn chế thì sẽ có cách giải trừ.
Nhưng cho đến nay chưan ghi ra cách gì.
Lâm Phàm nhìn Thanh Oa cúi đầu lẩm bẩm liền biết không có chuyện tốt, nhưng hắn mặc kệ nó.
- Thanh Oa, ngươi lẩm bẩm gì đó?
Tuy con ếch này không thành thật nhưng rất tốt với các Luyện Đan Đại Sư của tông môn.
Lâm Phàm thầm tiếc thương, Thanh Oa vẫn không cảm nhận được tình yêu của hắn, chứ không thì nó sẽ biết hắn yêu nó nhiều cỡ nào.
Thanh Oa kích động lại chảy nước mắt:
- Chủ nhân, Oa Oa đang nói nhỏ là chủ nhân tốt, chủ nhân trở nên cường đại, Oa Oa thật sự rất vui mừng!
Lâm Phàm liếc qua, nếu hắn tin tưởng Thanh Oa thì có thể ném bỏ bộ não rồi.
- Sư huynh, tu vi của sư huynh trở nên càng mạnh mẽ hơn, những kẻ xâm nhập kia chắc chắn không đánh lại sư huynh.
Lữ Khải Minh cũng chú ý tình hình vực ngoại giới, nói thẳng ra là trạng thái của vực ngoại giới rất tệ.
Cách biệt thực lực quá lớn.
Nhiều tông môn bất hạnh trúng độc thủ, đương nhiên có nhiều tông môn nhận hèn, thần phục dưới chân kẻ xâm nhập.
Tâm tình Lâm Phàm thoải mái nói:
- Đương nhiên rồi sư đệ, chỉ cần có kẻ xâm nhập tới, sư huynh một bàn tay đập chết hết.
Cảm giác kiêu ngạo đã bị người đánh nát một lần nữa phình to, lớn còn hơn lúc trước.
Trong tay Lâm Phàm bỗng có thêm món đồ, rất nhiều, có đan dược, có các thứ kỳ lạ.
Lâm Phàm không để bụng, ném hết cho Lữ Khải Minh.
Hiện tại toàn bộ tông môn nhắc tới tài phú thì Vô Địch phong giàu nhất, thứ gì cũng có, nhiều thứ kỳ lạ.
Với người khác thì chúng nó là bảo bối chỉ có thể gặp không thể cầu, nhưng với Lâm Phàm là vô dụng, không chịu nổi một đấm của hắn.
Các đệ tử xung quanh nghe lời sư huynh nói đều sôi trào nhiệt huyết. Sư huynh bá đạo, lợi hại như vậy đấy, khiến người ngưỡng mộ vô cùng.
Thanh Oa nhìn Lâm Phàm, kẻ bỏ mạng lại đắc ý.
Đế Thiên cảnh thôi mà, có gì ghê gớm, phía sau còn cảnh giới mạnh hơn nữa.
Nhưng chỉ có Thanh Oa biết, kẻ bỏ mạng có thể đột phá đến Đế Thiên cảnh khi ở trong vực ngoại giới, bản lĩnh này, cơ duyên này e rằng không ai sánh bằng.
Không lẽ nó phải làm ếch suốt đời sao?
Lão Hắc, ngươi đi đâu rồi, ra ngoài lâu như vậy không trở lại, đừng nói là bị người làm thành canh rắn rồi nhé.
Thanh Oa hơi nhớ Lão Hắc, mặc dù nó nhìn Lão Hắc là thấy khó chịu, nhưng khi đó ít ra có đồng bạn, đâu như bây giờ đeo lá bùa sau lưng, toàn nói câu chói tai.
Phương xa, một bóng dáng ngồi xổm ở nhà vệ sinh, tay đeo bao tay cầm khăn lau cẩn thận lau mặt đất.
Huyết Ma Đế giơ tay lên lau mồ hôi trán, nhìn về phía phương xa.
Huyết Ma Đế cảm nhận được khí thế kia, rất mạnh, hơn xa Đế Thiên cảnh.
Y là Huyết Ma Đế, vốn nên cao cao tại thượng, không người so sánh được, nhưng bây giờ làm chuyện như vậy, y rất muốn vứt toẹt khăn lau vào thùng nước, trở mặt không làm.
Nhưng, đắng lòng.
Bốp!
Sau lưng hơi đau.
Lão tổ Thánh Tiên giáo cầm gai có roi quất lưng Huyết Ma Đế, tức giận nói:
- Nhìn gì? Làm biếng hả? Mau làm việc, ta cho ngươi biết, người vào đây chỉ có mình ngươi là không thành thật nhất. Tình trạng hiện tại của ngươi mà muốn vào Đả Thủ đường, cho ngươi biết, không đủ tư cách!
Huyết Ma Đế tức giận muốn khùng lên, nhưng bị trời phạt khiển áp chế, không dám làm càn.
Huyết Ma Đế đành phải vùi đầu tiếp tục làm việc.
Đắng, đắng lòng mề.
Vốn tưởng một năm qua trong chớp mắt, nhưng xem tình huống hiện tại chờ qua một năm không biết y sẽ thành ra thế nào.
Huyết Ma Đế cứ thấy là lạ.
Tên kia làm sao đột phá đến Đế Thiên cảnh, một năm về sau sẽ như thế nào?
Đừng nói là sẽ mạnh hơn y, cuối cùng không cho y đi.
Không thể nào, phải có danh dự chứ, sao có thể nuốt lời.
Huyết Ma Đế tự an ủi mình, làm bộ rất tin tưởng Lâm Phàm.
Phía sau núi.
Mặc Kinh Chập đã sớm bị tông chủ nhuộm mực, mỗi ngày koi làm gì, chỉ nằm ườn ra cảm nhận thứ huyền diệu khó giải thích.
Nhiều đệ tử thấy thế đều lẩm bẩm rời đi.
Bọn họ đã cảm ứng động tĩnh bên Vô Địch phong.
Mặc Kinh Chập vốn muốn nói gì nhưng thấy tông chủ bình tĩnh như nước không chút dao động thì gã bình tĩnh lại, cảm giác đạo hạnh của mình chưa đủ.
Tông chủ không chút dao động, gã thì bị hấp dẫn.
Tâm không kiên định, còn phải tiếp tục tu luyện.
Vô Địch phong.
Lâm Phàm giải tán các sư đệ, sư muội, đuổi Thanh Oa đi, một mình hắn nằm trên ghế, lấy tờ giấy vàng rực ra liên lạc với người xét duyệt Tri Tri Điểu.
Mới kết nối đã nghe giọng hoảng loạn của người xét duyệt Tri Tri Điểu:
- Tông sư, ngài rốt cuộc xuất hiện, xảy ra chuyện lớn, loạn, thật loạn!
Lâm Phàm trả lời:
- Loạn cái gì loạn, bản phong chủ vẫn khỏe đây.
Bên ngoài hỗn loạn chẳng liên quan gì Lâm Phàm, hắn chỉ cần trông chừng tông môn là được.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Tông sư nói đúng nhưng cũng sai, gần đây có thêm kẻ xâm nhập mới tới nghe đồn đều là Thế Giới cảnh, mấy giới vực đều tan vỡ, nhiều tông môn đầu vào kẻ xâm nhập. Theoi ta được biết thì thủ lĩnh tổ chức Hải Quân, Tần Phong cũng không sống yên.
Lâm Phàm nổi hứng thú:
- Tình huống như thế nào?
Tổe chức Hải Quân này có thể sống sót đến hiện tại phải công nhận Tần Phong là nhân tài.
Tần Phong coi như là bằng hữu, khiến Lâm Phàm quan tâm hơn hết là Hàn Bích Không Hàn sư đệ đang lăn lộn trong Hải Quân, Lâm Phàm làm sư huynh, sao có thể ngồi nhìn mặc kệ.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu hỏi:
- Tông sư, ngài còn nhớ rõ Dương Thần điện không?
Lâm Phàm mờ mịt hỏi lại:
- Dương Thần điện? Ai vậy? Không nhớ rõ.
Hắn đã ném Dương Thần Điện ra sau đầu, quên bẵng đi.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu có chút bất đắc dĩ, nói sao thì Dương Thần Điện người ta là thế lực không kém, hắn còn bắt thần tử đi dọn nhà vệ sinh, giờ bảo quên người ta, đúng là nam nhân đa số bạc tình bạc nghĩa, chơi qua đường liền quên.
Nhưng người ta thì nhớ mãi không quên.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu mệt tâm nhắc nhở:
- Tông sư, thần tử Phong Thiếu Liệt của Dương Thần Điện đang dọn nhà vệ sinh chỗ của tông sư.
Đắng lòng thanh niên.
Nếu để điện chủ Dương Thần Điện biết việc này có lẽ sẽ hộc máu.
- Phong Thiếu Liệt? Ai vậy?
Lâm Phàm thiệt tình không nhớ, hắn đâu rảnh nhớ tên ai. Toàn tông môn có nhiều sư đệ, sư muội như vậy, đến nay hắn không nhớ tên từng người, nên càng không rảnh rỗi nhớ tên người lạ.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu không muốn nói nữa, được rồi, có lẽ đối với tông sư thì nhớ tên ai là gánh nặng cho đầu óc.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Tông sư, vậy chúng ta không thảo luận ai là ai nữa. Phụ thân của thủ lĩnh Hải Quân Tần Phong thật lâu trước kia đi Dương Thần Điện đánh điện chủ một trận, làm điện chủ Dương Thần Điện mất hết mặt mũi, luôn ghi hận trong lòng. điện chủ Dương Thần Điện, đã nói cho họ biết về Hải Quân, làm kẻ xâm nhập chú ý, định hoàn toàn tiêu diệt Hải Quân.
Lâm Phàm nghe xong lời này thì buồn cười, sao cứ cảm giác Hàn sư đệ tham gia Hải Quân này luôn bi kịch.
Lâm Phàm đã nhớ ra rồi.
Chuyện này thật ra không 0e đến phụ thân của Tần Phong, là Lâm Phàm gắp lửa bỏ tay người, xúi cha của Tần Phong đánh đối phương một bữa.
Không ngờ điện chủ Dương Thần Điện thật đúng là lòng dạ hẹp hòi, mãi luôn ghi hận đến bây giờ.
Lâm Phàm hỏi:
- Biết vị trí không?
Hắn phải đi một chuyến, Hàn sư đệ đi theo Hải Quân, tính an toàn không quá cao.
Lâm Phàm muốn mang Hàn sư đệ về, nhưng cảm giác hơi khó.
Hàn sư đệ không phải đệ tử khác, có quyết tâm người khác không có.
Nói khó nghe chút là hơi thánh mẫu, nói dễ nghe thì là gieo rắc ánh sáng đến từng góc tối trên thế giới, để mỗi người sống trong bóng tối đều nhìn thấy tia sáng hy vọng.
Chí hướng rộng lớn, rất là không tệ.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu đáp:
- Tông sư, đã biết vị trí cụ thể. Những kẻ xâm nhập bên Dương Thần Điện tạm thời chưa biết, nhưng dựa theo tình huống trước mắt tìm một lúc rồi sẽ tìm ra chỗ của Hải Quân thôi.
- Được rồi, cho bản phong chủ biết vị trí cụ thể, chuyện còn lại để bản phong chủ giải quyết.
Lâm Phàm hơi nôn nóng, hắn đột phá Đế Thiên cảnh, máu nóng đang sôi sục, rất muốn đụng độ nhóm kẻ xâm nhập Thế Giới cảnh.
Lúc trước hắn không đánh lại là vì thực lực không bằng người ta, nhưng với tình trạng hiện giờ thì hắn có thể đánh bọn họ đến phụ mẫu không nhận ra.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu báo vị trí cho Lâm Phàm biết.
Tri Tri Điểu bọn họ quản lý tất cả tin tức trong vực ngoại giới, đã thấy bao nhiêu thiên kiêu vực ngoại giới đối kháng lại kẻ xâm nhập vì bảo vệ tôn nghiêm và tông môn của mình.
Trận chiến ấy tuy rực rỡ nhưg cũng bi thương.
Người vực ngoại giới tan tác trong tay kẻ xâm nhập, không có chút đường chống cự.
Sau cùng Tri Tri Điểu cho rằng toàn vực ngoại giới có hy vọng chống lại kẻ xâm nhập nhất chỉ có một mình phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông, Lâm Phàm, cũng là Lâm tông sư hành văn vô song, khiến người muốn chém chết giục hắn viết bài.
Cắt đứt liên lạc với người xét duyệt Tri Tri Điểu, Lâm Phàm chuẩn bị bắt đầu hành động.
Không đùa được, người có thể ăn hiếp sư đệ của hắn dù chưa sinh ra cũng sẽ rất nhanh bị đánh tới nỗi đi đầu thai.
Tông môn có Huyết Ma Đế trấn thủ, đại khái không đáng lo.
Lâm Phàm kêu Thanh Oa điên cuồng luyện đan, giúp thế giới tan vỡ của Huyết Ma Đế dần phục hồi. Tuy chưa lành hoàn toàn nhưng nhìn Huyết Ma Đế là biết thuộc loại lão bất tử, dù thế giới vỡ nát cũng dư sức đối mặt kẻ xâm nhập hiện giờ.
Tu vi thời đỉnh cao của Huyết Ma Đế không chỉ là Thế Giới cảnh, lạc đà chết vẫn to hơn ngựa, trong bụng Huyết Ma Đế có chút hậu chiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận