Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 992: Kẻ nào hách vậy

Lữ Khải Minh kinh ngạc hỏi:
- Sư huynh lại đi ra ngoài? Không phải đã nói sẽ ở tông môn một thời gian sao?
Gã không ngờ sư huynh nhanh vậy lại đi.
Bình thường có người đột phá tu vi chắc chắn sẽ ở trong tông môn ổn định một thời gian, nào ngờ sư huynh nói đi là đi, không chút do dự.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Đợi không được, sư đệ, bên ngoài có nhiều chuyện, tu vi của sư huynh cao như vậy, trên vai gánh trách nhiệm càng nhiều.
Hết cách rồi, hắn cường đại như vậy, không phục đều không được.
Lữ Khải Minh nghe vậy không kiềm được rơi giọt lệ thương cảm:
- Vất vả cho sư huynh.
Cực khổ cho sư huynh quá, nếu bọn họ có thể cường đại một chút thì san sẻ gánh ặng cho sư huynh được rồi.
Lâm Phàm vỗ bồm bộp vai sư đệ:
- Sư đệ, thực lực càng mạnh thì gánh nặng trên vai càng nặng hơn, vì có câu ta không cực khổ thì ai cực? Vì sáng tạo hoàn cảnh tốt hơn cho các ngươi, đây đều là việc sư huynh phải làm. Thôi, tạm thời không nói nhiều, sư huynh đi trước.
Lâm Phàm nói xong bay lên cao, hóa thành luồng sáng biến mất bên trên tông môn.
Lữ Khải Minh ngước đầu nhìn, không nhịn được móc ra cuốn sổ nhỏ mà gã yêu quý cất chứa như mạng sống của mình, trong sổ ghi lại mỗi tiếng nói cử động và sự tích của sư huynh.
Giờ Lữ Khải Minh lại không nhịn được muốn viết chút gì vào sổ.
Lữ Khải Minh là người tự hiểu mình, tu vi không được, chỉ có thể giúp sư huynh quản lý Vô Địch phong, chừa chút đồ vật cho người đời sau, truyền lưu sự tích sáng mắt của sư huynh.
Gã cầm bút lông, thè lưỡi chấm nước.
Trong khoảnh khắc này, tinh khí thần của Lữ Khải Minh lên đến đỉnh, múa bút.
Viêm Hoa tông nổi gió.
Ánh sáng mơ hồ nhấp nháy trong hư không.
Lữ Khải Minh không phát hiện mấy thứ đó, vẫn chìm đắm trong ghi chép sự tích của sư huynh.
Cách đó không xa, có đệ tử dụi mắt, cảm giác đã nhìn nhầm.
- Chuyện gì xảy ra? Sao cảm giác trên người Lữ sư huynh có gì là lạ?
Đệ tử kia nhìn kỹ, nhưng không thấy màn kinh người gì.
Rõ ràng mới rồi có gì đó.
. . .
Lâm Phàm ẩn vào hư không, hơi bất mãn lẩm bẩm:
- Trời ạ, không chịu nổi mà, cái tên Tần Phong chạy thật giỏi.
Lần này chỗ Tần Phong ở là Thượng Khung Vực xa tít mù, ở đầu bên kia Nguyên Tổ vực, xa còn hơn lần đi Tinh Hải Vực, không biết tiểu tinh quái ở trong Tinh Hải Vực sao rồi.
Nhưng tiểu tinh quái được hắn tặng nhiều hạt châu nhỏ chắc đủ sức trở thành Quỷ Nguyên Chi Chủ.
Huyền Tinh tông.
Tông môn này ở gần Thượng Khung Vực, một tông môn mạnh mẽ, hơn nữa truyền thừa đã lâu.
Nhưng hiện giờ Huyền Tinh tông đối mặt kẻ xâm nhập.
Tông môn rối loạn từ trên xuống dưới, có đệ tử lén lút chạy mất, có đệ tử sống còn với tông môn.
Các đệ tử Huyền Tinh tông căng thẳng thần kinh xem đại chiến trên trời.
Bùm!
Bùm!
Có người đánh nhau trong hư không, uy thế mạnh mẽ, không gian không ngừng nổ, sóng xung kích mạnh mẽ khuếch tán ra càn quét toàn bộ tông môn.
Cách không xa có một đám người đứng lơ lửng.
Bọn họ đều là kẻ xâm nhập, có Đạo cảnh, cũng có Đế Thiên cảnh.
Với cảnh tượng trước mắt, họ nhìn như đang xem kịch, mỗi người môi treo nụ cười.
Trong đám kẻ xâm nhập có một nam nhân tóc đỏ cười nói:
- Thương Long muốn chơi tới khi nào, nhìn chán chết.
- Đừng nóng vội, Thương Long thích nhất là cho đám dân bản xứ hy vọng, cuối cùng giết tan nát trong khi bọn họ tràn ngập hy vọng. Phải công nhận cảm giác đó rất sướng.
- Ha ha ha ha ha ha!
Nhóm kẻ xâm nhập cười, cuồng cười.
Nam nhân tóc đỏ khom lưng, cười đau sốc hông:
- Cười chết mất, suýt nghẹt thở.
Nam nhân tóc đỏ chỉ hướng đệ tử tông môn ở phía xa:
- Các ngươi nhìn xem kìa, những đệ tử kia ngẩng đầu, mắt tỏa sáng hy vọng. Có vẻ Thương Long nhẹ tay quá, cho dân bản xứ như con kiến nghĩ có hy vọng chiến thắng chúng ta.
Vừa dứt lời.
Phương xa vang tiếng nỏ cực kỳ trầm đục.
Trong không trung, một nam nhân của Huyền Tinh tông hai tay xuyên qua dưới nách Thương Long, mười ngón đan nhau nhấn vào gáy kẻ xâm nhập Thương Long, rống to:
- Ra tay đi sư huynh!
Thương Long vùng vẫy, nhưng mất lóe tia nghiền ngẫm:
- Buông ra, đám dân bản xứ như con kiến các ngươi.
Chu Đề biểu tình điên cuồng nói:
- Ha ha ha! Trhả ngươi ra? Không thể nào, đám kẻ xâm nhập chết tiệt các ngươi hủy tông môn của chúng ta, dù chết cũng phải kéo ngươi chết chung!
Chu Đề nhìn bóng người đứng phía dưới:
- Sư huynh còn do dự cái gì? Mau ra tay, mặc kệ sự sống chết của ta!
Hai thánh Huyền Tinh tông.
Chu Đề, Triệu Huyền là người mạnh nhất Huyền Tinh tông, cũng là lão tổ của tông môn, tu vi đỉnh trong Đạo cảnh đỉnh.
Kẻ xâm nhập đến, nhiều cường giả Đạo cảnh của tông môn bị trấn áp, nhưng cũng khiến kẻ xâm nhập trả giá đôi chút.
Nhưng khi kẻ xâm nhập tu vi Đế Thiên cảnh xuất hiện thì cường giả Đạo cảnh của Cấm Thể không đánh lại.
Chu Đề, Triệu Huyền xuất hiện là ôm quyết tâm phải chết khi đánh với cường giả Đế Thiên cảnh.
Mắt Triệu Huyền đượm nỗi buồn:
- Sư đệ, xin lỗi!
Nhưng Triệu Huyền biết cơ hội hiếm có, bỏ qua lần này là không có lần tiếp theo.
Tông môn còn có nhiều đệ tử, nếu có thể giết kẻ xâm nhập này có lẽ sẽ có càng nhiều đệ tử chạy thoát, giữ lại hương hỏa cho tông môn.
Dù sao còn có nhiều kẻ xâm nhập đứng trên cao nhìn xem.
Triệu Huyền bay lên cao, người tỏa ánh sáng chói mắt, lực lượng kinh người quấn quanh bàn tay, gầm rống lao về phía Thương Long.
- Sư đệ!!!
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai.
Triệu Huyền vỗ chưởng vào ngực Thương Long, lực lượng kinh khủng trực tiếp xuyên thấu, Chu Đề ở sau lưng kẻ xâm nhập rùng mình, sóng xung kích lực lượng xuyên qua người gã bắn lên trời.
- Ọe!
Thương Long và Chu Đề há mồm ọc bãi máu.
Tay Chu Đề ghì chặt sau gáy Thương Long dần thả lỏng, đã đến giới hạn chịu đựng.
Hai bóng dáng từ trên trời giáng xuống, chậm rãi rớt xuống đất.
- Sư đệ!!!
biểu tình của Triệu Huyền bi thương căm hờn, không ngờ sẽ có kết quả như vậy.
Trong không trung.
- Thương Long chơi quá lố đã chịu thiệt?
- Không thể nào, Đạo cảnh đỉnh mà muốn tổn thương Thương Long sở trường về phòng ngự thì đúng là nằm mơ, giỡn với họ thôi, diễn y như thật.
Nhóm kẻ xâm nhập trò chuyện với nhau, không thèm để ý chuyện này.
Chỉ có dân bản xứ mới liều mạng đổi lấy mạng, nhưng họ không biết rằng cố gắng đến mấy cũng vô ích.
Triệu Huyền thoáng chốc đến bên cạnh Chu Đề, nhìn ngực sư đệ bị lực lượng của gã xuyên thủng, vết thương rất nặng. Triệu Huyền vội móc đan dược ra cho Chu Đề ăn.
Mắt Triệu Huyền đã tan rã, hỏi:
- Sao rồi sư huynh?
Triệu Huyền nhìn thoáng qua bóng người ở cách đó không xa, thở phào:
- Không sao rồi, hắn bị ta trọng thương.
Thật sự bó tay trước Đế Thiên cảnh, nhưng bọn họ đã liều mạng, thực lực của họ mạnh hơn ngày xưa.
Triệu Huyền nói:
- Sư đệ, đợi lát nữa ngươi cùng các đệ tử đi trước, nơi này có ta và các trưởng lão cùng nhau ngăn cản.
Sự việc còn chưa kết thúc, bị thương nặng một tên đã hết sức, nếu để tất cả kẻ xâm nhập ra tay thì chắc chắn không ngăn được.
Cộp!
Phía sau vang lên tiếng động.
Với Triệu Huyền thì âm thanh này như trong mơ.
- Hơi thú vị, thế nào? Có phải tràn ngập hy vọng, đánh ngã ta cho các ngươi cảm giác thành tựu?
Thương Long vốn nằm dưới đất hộc máu chậm rãi đứng lên, quay đầu phun búng máu, sau đó nhìn về phía Triệu Huyền, khóe miệng lộ ra nụ cười.
- Nắm đấm vừa rồi khá lắm, có chút sức mạnh, nhưng lực lượng quá nhỏ.
Thương Long búng nhẹ tro bụi trước ngực, nở nụ cười ngông cuồng:
- Như thế nào? Có cảm giác hy vọng tan biến không? Bằng vào hai Đạo cảnh đỉnh các ngươi? Lão tử một tay có thể nghiền chết các ngươi, còn tưởng liều mạng có thể tổn thương được ta? Nằm mơ. Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười khủng bố vang xa.
Các đệ tử Huyền Tinh tông biểu tình sợ hãi, bọn họ không ngờ kết quả như thế nào, đối phương bình yên như không, tất cả đều là giả vờ, trêu đùa, đùa bỡn bọn họ.
Triệu Huyền tức giận, sau đó bất lực lắc đầu nói:
- Vô dụng, chênh lệch quá xa.
Chu Đề cúi đầu, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng:
- Không cam lòng.
Nhóm kẻ xâm nhập nói:
- Thương Long, chơi đủ rồi, không thần phục thì diệt nhanh lên, còn đi chỗ khác nữa.
- Biết.
Thương Long giang hai cánh tay, thân thể chậm rãi lơ lửng.
- Lũ kiến kia, tu vi như các ngươi mãi mãi kém xa trong mắt ta. Nghe kỹ, người buông xuống Đế Thiên cảnh Thương Long này hôm nay cho các ngươi máu nhuộm nơi đây, chuẩn bị sẵn sàng đi.
Uy thế mạnh mẽ bộc phát từ người Thương Long.
- Đứa nào láo vậy?
Một luồng sáng từ xa lao nhanh đến trước mặt Thương Long, tùy ý phất tay, trực tiếp đánh gã nát bấy, không dừng lại mà tiếp tục bay xa.
Lâm Phàm đi ngang qua nơi đây, biết phía dưới xảy ra chiến đấu, hắn không định ngừng lại, vì thời gian eo hẹp.
Nhưng hắn nghe câu nói ngông cuồng kia.
Cái này làm hắn không nhịn được, nên lao qua tiện tay đập chết.
Kẻ xâm nhập chưa phản ứng lại, thấy luồng sáng bay xa trốn mất thì tức giận quát:
- Chạy trở về nhận lấy cái chết!
Nhưng la xong nhóm kẻ xâm nhập sững sờ.
Bọn họ thấy Thương Long không còn mẩu xương, chỉ có đống thịt từ trên cao rơi xuống.
Chuyện gì đây?
Triệu Huyền cùng Chu Đề kinh ngạc xoe tròn mắt giống như gặp quỷ, xảy ra chuyện gì?
Oong!
Luồng sáng phía chợt khựng lại, một bóng người hiện ra.
Ban đầu Lâm Phàm chỉ định tiện đường đập chết cái tên phách lối, không ngờ có người tiếp tục láo với hắn.
Câu 'Chạy trở về nhận lấy cái chết' nghe vào tai Lâm Phàm giống câu 'Có gan đừng chạy, xem ta đánh không chết ngươi'.
Hắn nên chạy tiếp không?
Chắc chắn là không, phại quay về chứ, nam nhân mà hèn thì còn là nam nhân không?
Lâm Phàm quay về, xông hướng nhóm kẻ xâm nhập.
Lâm Phàm đang bận, không muốn nói nhảm, hắn chỉ vào kẻ xâm nhập lơ lửng trên trời:
- Ai láo vậy? Kêu bản phong chủ trở về nhận cái chết? Tới đây, đứa nào nói?
Nhóm kẻ xâm nhập nhìn đống thịt ở phía xa, lại nhìn Lâm Phàm ở gần đó, không người thừa nhận.
Bên dưới vọng lên tiếngk êu ngạc nhiên:
- Tông sư . . . !
Lâm Phàm ngây người, nhìn về phía Triệu Huyền:
- Ngươi biết bản phong chủ?
Triệu Huyền kích động nói:
- Ta biết tông sư! Ta đọc Đan Giới Chi Chủ do tông sư viết hơn mười lần rồi, viết siêu hay, tiếc là chưa viết hết. Nhưng tông sư hãy cẩn thận, những người đó đều là kẻ xâm nhập, tu vi Đế Thiên cảnh, rất . . .
Ầm!
Lời còn chưa nói hết Triệu Huyền đã đứng ngay như phỗng.
Lâm Phàm nháy mắt xuất hiện trước mặt một kẻ xâm nhập, đấm ra một đấm đánh xuyên qua thân thể của đối phương.
Tu vi Đế Thiên cảnh quá yếu.
- Thời gian của bản phong chủ eo hẹp, không chơi với các ngươi, sớm đi báo danh đầu thai.
Tốc độ của Lâm Phàm siêu nhanh, lực lượng cực kỳ khủng bố, nhóm kẻ xâm nhập hoảng hốt, phản ứng lại, nhưng đã là trận đồ sất nghiêng về một phía.
Lâm Phàm đạt tới Đế Thiên cảnh, trong cảnh giới ngang nhau thì kẻ xâm nhập Đế Thiên cảnh chỉ to hơn con kiến một chút.
Bùm!
Bùm!
Chẳng mấy chốc, tất cả kẻ xâm nhập bị đập nát bấy.
Lâm Phàm vung vẩy cánh tay hất máu dính trên tay, sau đó nhìn về phía Triệu Huyền:
- Ngươi vừa mới nói rất cái gì?
Triệu Huyền trân trân nhìn Lâm Phàm, cuối cùng bảo:
- Rất yếu.
Lâm Phàm cười nói:
- Nói rất đúng, bản tông sư đang gấp, không trò chuyện, có cơ hội sẽ nói sau vậy.
Lâm Phàm nói xong không đợi đối phương đáp lời đã biến mất tại chỗ.
- Đây rốt cuộc là . . .
Triệu Huyền ngồi bệch dưới đất nhìn phía xa, kẻ xâm nhập suýt diệt tông môn của họ mà cứ như thế bị tông sư đập nát?
Thật giả, ảo thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận