Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 993: Chúng ta nên chạy thôi

Lâm Phàm chép miệng cảm thán:
- Đám người kia muốn ăn đòn hay sao, láo như vậy là muốn khoe cho ai xem? May mắn bị ta phát hiện, không thì thế giới này lại có thêm người không hài hòa.
Hắn phát hiện trách nhiệm trên vai ngày càng nặng.
Theo đuổi thế giới hòa bình là điều khó khăn biết bao.
Trên con đường này sẽ xuất hiện rất nhiều tồn tại không hài hòa, tác dụng của hắn là đập chết những người không hài hòa.
- Nơi này gần Thượng Khung Vực, chắc rất nhanh sẽ tìm được đám người đó.
Lâm Phàm đứng trên cao, đầm ngón tay kẹp trữ vật giới chỉ, hơi gồng sức, trữ vật giới chỉ nháy mắt vỡ vụn, đồ vật bên trong toàn bộ bay ra, nổi bồng bềnh giữa không trung.
Hắn lười nhìn, trực tiếp thu vào trữ vật giới chỉ.
Mặc dù Lâm Phàm đang giàu sụ nhưng lãng phí đáng xấu hổ, phải cất hết vào túi.
- Rốt cuộc ở phương hướng nào nhỉ?
Lâm Phàm lạc đường, biết là ở Thượng Khung Vực, nhưng Tri Tri Điểu cũng không biết vị trí cụ thể, chỉ biết đại khái chỗ nào.
Cứ tìm kiếm kiểu này chưa biết tìm đến bao giờ, dù khó khăn là vậy nhưng không thể ngăn ưbcó chân của hắn gặp chuyện gì thì phải tìm cách giải quyết, hắn không để bụng.
- Xem ra đành dùng cách cũ.
Hiện nay thực lực của Lâm Phàm rất mạnh, Đế Thiên cảnh, đến đỉnh cao mà vực ngoại giới không thể đạt tới, tuy không có cách tìm được Hàn sư đệ nhưng không chừng sẽ dụ kẻ xâm nhập đến.
Lâm Phàm hít sâu, toàn bộ lực lượng uấn nhưỡng trong người, sau đó dâng lên tận cổ rồi phát ra tiếng gầm nhức óc:
- Tất cả kẻ xâm nhập ở Thượng Khung Vực nghe đây, bản phong chủ là gia gia của các ngươi, Lâm Phàm! Giờ bản phong chủ muốn đánh các ngươi xịt phân ra, không phục thì mau chịu chết tìm tới!
Sóng âm khủng bố phát ra từ miệng Lâm Phàm hình thành vằn sóng hủy thiên diệt địa khuếch tán ra.
Không gian xung quanh nổ, mặt đất tức thì bị phá hủy chia năm xẻ bảy, sau đó âm thanh lạn xa bốn phương tám hướng.
- Làm vậy chắc được rồi.
Lâm Phàm không biết nhóm kẻ xâm nhập có đến hay không, nhưng hắn chắc chắn âm thanh đã khuếch tán ra.
Đế Thiên cảnh dồn hết sức rít gào không khó lan truyền khắp Thượng Khung Vực.
Sức phá hủy của sóng âm này khủng bố biết bao, trong phạm vi ngàn dặm đã thành phế tích.
Trong một khu rừng.
Năm kẻ xâm nhập đang nghỉ ngơi tại chỗ, bọn họ đến đây không phải để giết Hải Quân mà muốn phân tích tình huống Thượng Khung Vực.
Trong khoảng thời gian này, nhóm kẻ xâm nhập đã phát hiện nhiều vùng đất mạo hiểm có bí mật kinh người, đem đến ích lợi lớn cho họ.
Khi họ buông xuống có nhận được thông báo là nếu phát hiện vùng đất mạo hiểm đặc biệt thì không được vào thám hiểm, phải ghi lại vị trí, chờ nhiều đội buông xuống rầm rộ giáng lâm.
- Nhưng dân bản xứ khốn kiếp nào trộm Không Gian Thần Trụ đi khiến đường hầm không gian không ổn định? Không thì đại bộ đội đã xuống từ lâu.
Bọn họ buông xuống đây có thể nói là liều mạng, đường hầm không gian không ổn định rất nguy hiểm, lúc gặp nguy cơ không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Năm kẻ xâm nhập bỗng đứng bật dậy, giương mắt nhìn phía xa. Chốc lakst sau, sóng âm cực mạnh ập đến thổi vạt áo họ bay phần phật.
Nam nhân vạm vỡ mặc da thú nhíu chặt chân mày:
- Có chuyện gì vậy?
Rồi bên tai nghe tiếng nói khiến họ tức giận.
Các kẻ xâm nhập khác nổi giận:
- Láo lếu!
Câu tuyên bố này là sỉ nhục với họ, không giết đối phương thì khó nguôi giận.
Nam nhân vạm vỡ mặc da thú rất giận, thấy đồng bạn cũng giận thì không nhịn được, nhưng gã cảm giác có gì đó kỳ kỳ.
Nam nhân vạm vỡ mặc da thú giơ tay lên, mắt sáng ngời lấp lóe tia sáng khác lạ:
- Các vị chờ đã!
Kẻ xâm nhập khác không nhịn được:
- Tại sao phải chờ? Nghe âm thanh truyền đến từ hướng đó, ta muốn đi xem ai có bản lĩnh dám láo như vậy!
Nam nhân vạm vỡ mặc da thú bề ngoài thô kệch nhưng thật ra tỉ mỉ:
- Vì sao không thể chờ? Các ngươi đi vào vực ngoại giới đã nghĩ mình vô địch sao? Hãy cảm nhận sóng âmn ày, nó xuyên thấu chúng ta mà lực lượng không giảm tiếp tục lan ra xa, Đạo cảnh có thể làm được sao? Hay chúng ta làm được không?
Nam nhân càng thô kệch thì càng nhạy cảm, có thể sống đến bây giờ cũng có lý do của nó.
Nam nhân vạm vỡ mặc da thú nói xong, những kẻ xâm nhập khác lặng im, cảm thấy có lý.
Một kẻ xâm nhập có mái tóc dài màu xám trông hơi trẻ trông đồng ý:
- Đúng rồi, Mãng ca nói có lý.
- Những dân bản xứ vực ngoại giới làm ra Tri Tri Điểu, các ngươi nên biết người buông xuống đã có nhiều người bị dân bản xứ giết. Theo ghi chép thì dân bản xứ chỉ cỡ Đạo cảnh đỉnh, không thể nào đánh lại Đế Thiên cảnh. Nên ghi chép có sai lầm, khác với điều chúng ta biết. Người kia kêu gọi kiểu đó chắc muốn dụ chúng ta mắc câu, nên phải ráng nhịn, không thể khinh thường, nếu không sẽ tai họa ngầm vô cùng.
Mãng Vũ nhìn bốn đồng bạn, hy vọng họ nghe khuyên.
- Chết tiệt, đám dân bản xứ nham hiểm quá. Mãng ca phân tích rất đúng, suýt nữa bị lừa. Thật khiến người khó tin, dân bản xứ vực ngoại giới sao có Đế Thiên cảnh được? Chúng ta từ bên kia giết tới chỗ này, không biết chém giết bao nhiêu dân bản xứ, đến bây giờ mới gặp được một dân bản xứ Đạo cảnh đỉnh, còn lại đều rất rác rưởi.
Kẻ xâm nhập vẫn ôm nghi ngờ, nhưng cảm nhận lực lượng từ trong sóng âm đúng là phi phàm, dân bản xứ bình thường không thể có được.
Sóng âm không ngừng khuếch tán, như vòi rồng quét qua Thượng Khung Vực.
- Rốt cuộc có người đến hay không đây?
Lâm Phàm rống lớn khô cổ họng, có lẽ hiệu quả không tệ, sẽ hấp dẫn một số kẻ xâm nhập kéo tới.
Sẽ có người nào trong những kẻ xâm nhập thần phục Dương Thần Điện?
Lâm Phàm đang rất nhức đầu, đành trước tiên tìm kiếm.
Lâm Phàm lao đi xa, tốc độ cực nhanh, không gian nổ, tốc độ đạt tới cực hạn khiến không gian khó chịu nổi.
Chỉ có thể thử cầu may, có lẽ sẽ đụng tới thật, cái này phải chờ xem mặt.
Một chỗ nào đó trong Thượng Khung Vực.
Trong một ngọn núi to lớn có căn cứ tổng bộ của Hải Quân.
Từ khi trở về từ Hằng Thiên Vực thì Hải Quân đóng ở đây nghỉ dưỡng, lần đó nếu không nhờ Lâm huynh đến giúp thì rất thảm.
Trong phòng họp, bầu không khí hơi nặng nề, nhiều người ngẩng đầu nhìn Tần Phong ngồi xoa huyệt thái dương. Bọn họ có rất nhiều lời muốn nói nhưng không nói nên lời.
Có người không kiềm được hỏi:
- Nguyên soái, chúng ta thật sự không chạy?
Chịu chết và liều chết là hai chuyện khác nhau, hiện tại là muốn đưa đầu người, còn tặng cho người ta chặt.
Bởi vậy không khí hiện trường hơi khác lạ.
- Không thể chạy.
Tần Phong tự phong nguyên soái, xưng hô này là Lâm huynh đệ nói cho gã biết. Ban đầu Tần Phong cũng muốn chạy, chợt nhớ Lâm huynh từng bảo có thể mất mạng nhưng tổng bộ là tượng trưng, dù chết quyết không thể vứt bỏ tổng bộ rời đi.
Cho nên Tần Phong cũng rất bất đắc dĩ, sâu trong lòng gã cũng muốn chạy.
Nhưng ngẫm lại lời Lâm huynh nói hơi có lý, nếu bỏ chạy thì coi sao được.
- Nguyên soái, không chạy không được, không chạy thì ngay cả mạng sống cũng không còn.
Có thể ngồi cạnh bàn dài mở họp đều là nhân vật quan trọng của Hải Quân, trong lòng họ rất khủng hoảng.
Tần Phong lắc đầu, vẫn nói câu cũ:
- Không thể chạy.
Dường như gã muốn đấuh tới cùng với Dương Thần Điện.
Dương Thần Điện mang kẻ xâm nhập đến ,Tri Tri Điểu đã biết việc này, nên họ sớm nhận được nhắc nhở từ Tri Tri Điểu.
Người xung quanh nóng nảy, cuối cùng nhìn về phía Hàn Bích Không:
- Hàn phó nguyên soái, ngươi nói xem không chạy có được không?
Hàn Bích Không cảm nhận đám người tràn trề hy vọng nhìn mình, rất là bất đắc dĩ.
Hàn Bích Không từng ẩn núp trong Nhật Chiếu tông, nhẫn nhịn nhiều năm, lăn lộn đến chức vị trưởng lão, quan trọng là một chữ nhịn.
Nên Hàn Bích Không rất đồng ý đề nghị chạy trốn.
- Các vị hỏi cũng như không, Hàn phó nguyên soái chắc chắn sẽ đồng ý với ta. Nơi này là đâu? Là tổng bộ của chúng ta, nếu như không đánh mà chạy, nhường ra tổng bộ thì tinh thần của chúng ta ở đâu, ý chí của chúng ta ở đâu!?
Tần Phong kích tình phấn khởi nói:
- Các vị hãy nhìn thứ treo trên tường, đều là từ khi chúng ta thành lập tới nay, những người được giúp đỡ tặng quà cho chúng ta, chúng là vinh dự, chúng ta có thể đi sao? Không thể đi, cho dù chết cũng phải liều mạng với kẻ xâm nhập, dùng tâm huyết của chúng ta làm tấm gương cho tất cả người vực ngoại giới thấy. Hàn huynh thấy sao?
Hàn Bích Không vốn muốn nói chạy cũng là một cách, nhưng nghe Tần Phong nói như thế khiến gã á khẩu.
Huynh đệ, ngươi đã nói đến mức này rồi còn cho người ta đường nào để nói?
Hàn Bích Không trầm giọng nói:
- Ừm, nói đúng, chúng ta không thể đi, tuy là kiếp nạn cho chúng ta nhưng ta tin tưởng các vị ở tại đây đều không phải người bình thường, đều là người có khí vận lớn. Chỉ khi ở trong kiếp nạn chúng ta mới có thể đột phá bản thân, đạt tới chỗ cao chưa từng có.
Hàn Bích Không thầm bất đắc dĩ, xem ra không thể tránh khỏi chịu chết.
Phụ thân của Tần Phong, Tần Dật Thiên nói:
- Nhi, phụ thân cho rằng nên tạm tránh mũi nhọn, không thể liều mạng.
Chỗ Tần Dật Thiên thanh tu bị kẻ xâm nhập phát hiện, thế là lão chạy trốn, không liều mạng với đối phương. Tần Dật Thiên biết nhi tử có tổng bộ nên đến tị nạn.
Vào phútn guy cấp này, Tần Dật Thiên cảm thấy mình nên ngăn cản hành vi chịu chết của nhi tử.
Tần Phong phất tay nói:
- Phụ thân đừng nói nữa, phụ thân không tham gia Hải Quân, không thể can thiệp bất cứ chuyện gì trong Hải Quân.
Người dự họp thích điểmn ày nhất của Tần Phong, mọi việc làm theo quy định.
Dù Tần Dật Thiên là phụ thân của Tần Phong cũng không được đặc quyền gì, không có quyền ra lệnh bọn họ làm bất cứ chuyện gì.
Tần Dật Thiên nhìn nhi tử của mình, tiểu tử này muốn ăn đòn sao?
Đột nhiên một âm thanh xuyên qua ngọn núi chui vào tai mọi người.
Hàn Bích Không nghe xong bỗng nở nụ cười.
Không cần chết.
Vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận