Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 994: Nguy rồi, nguy rồi

Hàn Bích Không chẳng phải loại người vứt bỏ đoàn đội, gặp trận liền chạy. Nên khi biết Dương Thần điện mang theo kẻ xâm nhập đến đây, trong lòng Hàn Bích Không lo lắng nhưng cũng rất bình tĩnh, không có chút cảm xúc hốt hoảng.
Giờ Hàn Bích Không bỗng đứng dậy, nở nụ cười hiếm hoi.
Hàn Bích Không cười nói:
- Lùi hay không đã không cần thiết.
Kẻ xâm nhập chó chết gì đó mới rồi đúng là đáng sợ, nhưng giờ ngẫm lại đúng là tự mình hù mình.
Tần Phong reo lên:
- Hình như là giọng của Lâm huynh? Không đúng, thật sự là Lâm huynh!
Khi nãy gã nói hiên ngang lẫm liệt, nhưng khi thật sự đối mặt kẻ xâm nhập, không có sức chống cự, đặt ai vào chỗ này đều không cam lòng.
Giờ thì khác rồi.
Sư huynh đến là hậu thuẫn kiên cường cho gã.
Thành viên Hải Quân trải qua trận chiến Hằng Thiên Vực đềuh lộ nụ cười hưng phấn, người chưa trải qua sự kiện đó thì hoang mang không hiểu đám người cười vì điều gì.
Tần Dật Thiên thắc mắc hỏi:
- Nhi tử, các ngươi cười gì vậy? Ai tới?
Vào lúc thế này cười vì một người, cứ thấy là lạ.
Tần Phong nói:
- Phụ thân, đó là Lâm phong chủ của Vô Địch phong Viêm Hoa tông, cũng là sư huynh của Hàn phó nguyên soái. Hắn đã tới Thượng Khung Vực, chúng ta an toàn!
Tần Phong rất tin tưởng thực lực của Lâm Phàm, sự cường đại đó không thể tưởng tượng, may mắn lúc trước gã thấy tận mắt, mạnh đến kinh người.
Tần Dật Thiên không tin, nói:
- Lâm phong chủ? Nhi tử nghĩ hơi đẹp, thực lực của kẻ xâm nhập quá khủng bố, ngươi cho rằng vực ngoại giới sẽ có người đánh lại họ sao?
Không ngờ nhi tử của lão dễ dàng tin tưởng một người.
Hàn Bích Không cực kỳ tin tưởng Lâm Phàm:
- Không, đó là sư huynh của ta, người khác không được không có nghĩa là sư huynh của ta không được. Ta đã thấy trận chiến đó, kẻ xâm nhập ở trong tay sư huynh của ta đều tan tác, không có chút sức chống cự, nhiều người ở đây đều thấy.
Hàn Bích Không không ngờ sư huynh sẽ đến nơi này, có lẽ Tri Tri Điểu nói cho sư huynh.
Không đợi Tần Dật Thiên nói gì thêm, Hàn Bích Không nhanh chóng bước ra ngoài. Sư huynh không biết rõ vị trí của họ, gã phải tìm cách liên lạc với sư huynh, cho sư huynh biết chỗ.
Trong phòng họp có một số người không biết chuyện thì hào hứng hỏi thăm người khác.
Bọn họ đều muốn biết lai lịch của chủ nhân âm thanh vừa rồi, thật sự ghê gớm đến thế sao?
Người trải qua sự kiện Hằng Thiên Vực thì ngẩng đầu, rất là đắc ý kể cho mọi người nghe, như thể bọn họ đã làm việc đó.
- Thật không vậy? Lợi hại như vậy?
- Trời ạ, lần đầu tiên biết sư huynh của Hàn phó nguyên soái đồ sát kẻ xâm nhập như con kiến. Nếu các ngươi không nói thì ta không dám tin tưởng.
Đám người vốn sợ chết khiếp bỗng chốc yên lòng.
Thì ra chúng ta cũng có hậu đài, vậy còn sợ cái quái gì. Núi dựa đã đến, nghĩa là Dương Thần Điện mang đám kẻ xâm nhập đến là tự tìm chết.
Chốc lát sau.
Hàn Bích Không từ bên ngoài tiến vào.
Đám người ùa lên thăm tình huống, có phải đã liên lạc được với ông trùm rồi?
Dù sao mạng nhỏ của bọn họ có thể giữ được hay không toàn trông nhờ vào ông trùm.
Vào phút nguy hiểm thế này bọn họ đồng ý bỏ chạy, vì còn sống thì muốn bao nhiêu tổng bộ có bấy nhiêu. Nhưng nguyên soái muốn đánh tới cùng ,còn lôi đạo lý lớn ra khiến người không phản bức được, không biết cãi lại thế nào.
May mắn, đang lúc bọn họ bó tay thì hy vọng rốt cuộc xuất hiện.
- Các vị yên tâm đi, ta đã liên lạc với sư huynh, chắc không có vấn đề gì. Nhưng mọi người cũng đừng chủ quan, không ai biết đám người Dương Thần Điện xuất hiện vào lúc nào, chuẩn bị sẵn sàng mới không có sơ suất.
Dường như Hàn Bích Không có điều gì giấu diếm, mặt ngoài vẫn bình tĩnh ứng đối.
Đám người nghe vậy cười toe, đều thở phào nhẹ nhõm.
- Vậy thì tốt rồi, chúng ta là thành viên Hải Quân, vì giữ gìn hòa bình thế giới, để người khác không bị ức hiếp. Dương Thần điện phản bội mọi người trong vực ngoại giới, cấuh kết với kẻ xâm nhập, chúng ta phải cho họ biết tay!
- Đúng vậy! Cho bọn họ xem sự lợi hại của chúng ta!
Thành viên Hải Quân vẻ mặt phấn khởi, dũng cảm trào dâng từ đáy lòng.
Tần Phong cảm giác Hàn Bích Không có chuyện giấu diếm, gã bước tới gần hỏi nhỏ:
- Có phải là có tình huống gì?
Hàn Bích Không nhỏ giọng đáp lại:
- Ta không biết cách liên lạc với sư huynh.
Tần Phong chớp chớp mắt, cảm giác đau trứng. Hàn Bích Không nói không biết? Nếu không biết thì đi ra ngoài làm gì?
Nhức đầu.
Tình huống này có chút phức tạp.
Hàn Bích Không nói khẽ:
- Ngươi nói đúng, chúng ta là Hải Quân, có vinh dự, ý chí của chúng ta không cho phép chúng ta lùi bước, liều chết với kẻ xâm nhập mới là chính xác!
Hàn Bích Không nói thật lòng, nhưng cũng hơi khó chịu.
Rõ ràng hy vọng đang ở trước mắt nhưng khiến người bất lực.
. . .
Một luồng sáng vụt qua bầu trời Thượng Khung Vực, dấy lên cơn lốc mãnh liệt, mặc dù cách mặt đất rất cao nhưng xung lực mạnh mẽ vẫn cắt mặt đất vệt sâu hoắm.
Tốc độ của Lâm Phàm đã tới đỉnh, vượt qua Đế Thiên cảnh, càng vượt trên Thế Giới cảnh đỉnh.
Mắt thường chỉ thấy bầu trời bị cắt ra, không thấy bóng dáng của hắn.
- Bà nội nó, rốt cuộc nằm ở đâu?
Lâm Phàm muốn điên, không có vị trí cụ thể khiến người bất đắc dĩ.
- Bản phong chủ không tin đi một vòng Thượng Khung Vực vẫn không tìm thấy vị trí!
Lâm Phàm nói được thì làm được, tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Lấy thực lực của hắn bây giờ đủ sức làm được chuyện này trong khoảng thời gian ngắn.
Mở cảm giác ra, phạm vi mấy vạn dặm nằm trong tầm kiểm soát.
Đế Thiên cảnh bình thường chỉ khống chế cảm giác cỡ trăm dặm, ngàn dặm là cực hạn.
Với Lâm Phàm thì dễ như trở bàn tay, mọi cử động đều nằm trong khống chế.
. . .
Cung Hàn Vũ thấy Tịnh Thánh không ngừng bấm ngón tay như đang tính cái gì thì hỏi:
- Tịnh Thánh, ngươi làm sao vậy? Xem biểu tình của ngươi là lạ. Thủ ấn của ngươi hơi quen mắt, ngươi thuộc Đại Thiên Vân Phật Điện mà nhỉ?
Tịnh Thánh không để ý tới Cung Hàn Vũ, chân mày nhíu chặt:
- Không ổn, không ổn.
Tịnh Thánh hơi hoang mang, bấm đốt ngón tay tính toán tình huống rất tệ, cảm giác nguy hiểm khó tả.
- Tịnh Thánh, ta đang hỏi ngươi, thủ ấn đó là sao? Từ khi nào Đại Thiên Vân Phật Điện có thủ ấn này? Nhìn giống thần thông thuộc mạch di tộc của Đạo Đức Chi Chủ.
Cung Hàn Vũ thật sự xem không hiểu.
Tịnh Thánh vẫn không trả lời, đang lúc rảnh nên gã thử bói cho mình, phát hiện ra việc ghê gớm.
Đằng trước không có đường về, nguy hiểm đến mức tận cùng.
Loại tình huống này hơi không thực tế.
Nơi này có ba vị cường giả Thế Giới cảnh, bảy vị Đế Thiên cảnh, còn lại đều là Đạo cảnh.
Đây là lực lượng cực kỳ khủng bố, vực ngoại giới có ai đánh lại?
Nhưng thuật thần thông đến từ mạch di tộc của Đạo Đức Chi Chủ nhắc nhở Tịnh Thánh rằng lần này gặp nguy hiểm.
Tịnh Thánh không nghi ngờ thuật thần thông được mạch di tộc của Đạo Đức Chi Chủ tặng cho có trục trặc, nhiều lần gặp nguy hiểm toàn dựa vào thần thông này né qua.
Cung Hàn Vũ khó chịu nói:
- Tịnh Thánh, ta đang hỏi ngươi, tại sao không nói chuyện?
Gã đã hỏi mấy lần mà Tịnh Thánh không thèm trả lời câu nào, không nể mặt gì hết.
Tịnh Thánh phản ứng lại, gã không nói ra kết quả bói toán mà mỉm cười nói:
- Không có gì, bần tăng đang nghĩ vực ngoại giới có cường giả vượt trên chúng ta không.
Cung Hàn Vũ ngây người, không ngờ Tịnh Thánh nói ra lời như vậy, gã cười phá lên:
- Tịnh Thánh, ngươi suy nghĩ nhiều quá đi, vực ngoại giới? Không thể nào, mãi mãi cũng không thể nào.
Cung Hàn Vũ rất bất ngờ khi nghe Tịnh Thánh nói ra lời buồn cười đến vậy.
Không lẽ người thừa kế chân phật của Đại Thiên Vân Phật Điện đều suy nghĩ vớ vẩn thế sao?
Điện chủ Dương Thần Điện khom người, hạ thấp tư thái nhất:
- Thánh Sư, đây là chuyện không thể nào, ta hiểu rõ tình huống vực ngoại giới nhất, Đạo cảnh đã là cực hạn, làm sao xuất hiện người lợi hại hơn Thánh Sư được?
Điện chủ Dương Thần Điện không có chút tôn nghiêm khi ở trước mặt kẻ xâm nhập.
Tịnh Thánh gặn hỏi:
- Ngươi chắc chắn vậy sao?
Tịnh Thánh nhớ lại có kẻ xâm nhập Đế Thiên cảnh chết trong vực ngoại giới, gã cảm giác vực ngoại giới không đơn giản như đã biết, nhất định có vấn đề.
Nếu không thì họ đã chẳng mất bao công sức mở ra đường hầm không gian đưa người xuống.
Điện chủ Dương Thần Điện không dám lên mặt với kẻ xâm nhập, nghe hỏi thì sửng sốt, sau đó gật đầu ngay:
- Chắc chắn, khẳng định, tuyệt đối không có cường giả. Trăm ngàn năm qua vực ngoại giới luôn là Đạo cảnh đỉnh là điểm cuối cùng, đây là cân bằng không thể phá vỡ.
Điện chủ Dương Thần Điện nôn nóng muốn đi tổng bộ Hải Quân tiêu diệt đám người kia.
Nhất là Tần Dật Thiên, tên kia khinh người quá đáng, dám đánh lão bầm dập ngay trong Dương Thần Điện, hại lão mất hết mặt mũi. Lão không nhịn được, tuyệt đối không nhịn, phải đánh chết, đạnh tan nát.
Cung Hàn Vũ góp lời:
- Tịnh Thánh, đừng nghĩ nhiều như vậy, khi ở thượng giới có thấy ngươi sợ ai đâu? Sao xuống vực ngoại giới ngược lại nhát gan? Nếu ngươi thật sợ hãi thì đừng đi.
Cung Hàn Vũ hơi bất mãn với Tịnh Thánh, con lừa trọc này lúc trước chửi bới gã, vẫn ghim chuyện này trong lòng không quên.
Tịnh Thánh giơ tay tiễn đám người:
- Cũng tốt, bần tăng còn có chuyện không nghĩ thông, cần suy nghĩ tại chỗ. Các vị đi trước, bần tăng sẽ theo sau.
Tịnh Thánh không cần chứng minh bản thân với ai, chỉ muốn tìm hiểu rõ ngọn nguồn nỗi bất an này.
Cung Hàn Vũ khinh thường, mang theo đám người rời đi:
- Hừ, nhát như chuột, đi.
Nghê Phượng Tuyết hỏi:
- Cung ca, hắn có vấn đề gì không?
Nàng quay đầu nhìn lại, cảm giác không thích hợp.
Cung Hàn Vũ nói:
- Sẽ không.
Gã hơi trơ trẽn Tịnh Thánh, có vẻ như Tịnh Thánh được tuyên truyền khoa trương trên thượng giới.
Gì mà người thừa kế chânp hật mạnh nhất Đại Thiên Vân Phật Điện, nhảm nhí, đối phó dân bản xứ tầm thường mà bó tay bó chân, mất mặt ném về tận nhà.
Tịnh Thánh thầm thắc mắc:
- Rốt cuộc nguyên nhân gì khiến bất an như vậy?
Di tộc của Đạo Đức Chi Chủ đưa tặng thần thông tuyệt đối rất cường đại, hơn nữa Tịnh Thánh cũng không biết tại sao được tặng cho thần thông này, là hy vọng gã chìm đắm trong đó, rời khỏi Đại Thiên Vân Phật Điện, tham gia vào di tộc của Đạo Đức Chi Chủ sao?
Tịnh Thánh không từ chối, xem đây là tôi luyện phật tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận