Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 995: Tất cả là vì niềm tin

Tổng bộ Hải Quân, đã có thành viên ở bên ngoài quan sát, nếu như phát hiện có người của Dương Thần Điện đến là báo ngay cho cả nhóm.
- Cẩn thận một chút, đừng quá chủ quan, lần này có thể sẽ có kẻ xâm nhập đến.
- Biết rồi, chắc chắn không khinh thường. Nhưng sư huynh của Hàn phó nguyên soái sẽ tới, chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau, mặc dù chưa thấy kẻ xâm nhập nhưng không dám lớn tiếng.
Ai biết kẻ xâm nhập có khi nào ở gần đó không.
Bọn họ không còn sợ sệt như lúc trước, vì Hàn Bích Không cho bọn họ hy vọng quá lớn.
Phía chân trời chợt lóe tia sáng, tuy không thấy rõ ràng nhưng hư không chỗ đó có dấu hiệu vặn vẹo.
- Đến rồi, mau đi báo cáo!
Hai người hơi kinh hoàng, tuy trong lòng có niềm tin nhưng khi chuyện xảy ra trước mắt thì họ dần hốt hoảng.
Trong phòng họp Hải Quân.
Vì Hàn Bích Không nên đám người không còn căng thẳng nữa, tuy vẫn gưi lòng cảnh giác với chuyện sắp xảy ra.
Hai người vội vàng chạy vào, hô lớn:
- Đến rồi, người Dương Thần Điện mang theo kẻ xâm nhập đến!
Xôn xao!
Tần Phong phản ứng nhanh, ra lệnh ngay:
- Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, ẩn giấu, chờ đợi thời cơ tốt nhất!
Khuôn mặt Hàn Bích Không nghiêm túc, trong những người có mặt chỉ mình gã và Tần Phong biết thật ra chưa báo tin cho Lâm Phàm.
Những người khác chờ đợi Lâm sư huynh của gã đến cứu, nếu để họ biết sự thật chắc sẽ có người suy sụp.
Điện chủ Dương Thần Điện mặt lạnh lùng nói:
Phương xa.
- Phía trước là vị trí của Hải Quân.
Rốt cuộc chờ đến lúc này, lão không biết đã nhẫn nhịn bao lâu.
Tần Dật Thiên chết tiệt không nể mặt chút nào, nếu không phải lúc ấy Tần Dật Thiên đến Dương Thần Điện đánh lão tơi bừoi ngay trước mặt vô số đệ tử thì lão đã không ghim sâu trong lòng.
Tất cả là báo ứng, chờ xem ngươi có thể càn rỡ tới khi nào.
Vù vù vù vù vù!
Mấy bóng người lao đến.
Càng ngày càng tới gần, tiếng sóng âm càng trầm đục.
Đám người núp trong núi nghe tiếng nổ trầm đục, lòng nặng trĩu, chỉ nghe tiếng động đã biết toàn là cường giả đến, không yếu chút nào.
Lấy năng lực của bọn họ mà đấu cứng với đối phương e rằng sẽ bị diệt cả đám.
Cung Hàn Vũ lơ lửng trên trời nhìn ngọn núi to bên dưới, hơi khinh thường hỏi:
- Ngươi nói bọn họ ở chỗ này?
Tổ chức rác rưởi gì, trốn ở chỗ như vậy.
Thượng giới bọn họ dù là tổ chức nào đều quang minh chính đại, không phục thì đánh, chưa từng bó tay bó chân.
Điện chủ Dương Thần Điện tức giận nói:
- Đại nhân, bọn họ trốn trong chỗ này. Phải tiêu diệt tổ chức Hải Quân, nếu không sẽ ảnh hưởng lớn đến việc khống chế vực ngoại giới của các đại nhân. Bọn họ mở rộng chính nghĩa hòa bình gì đó, ta thì thấy bọn họ là một đám ngụy quân tử, khi không để người khác mất mạng, họ thì núp ở phía sau hoạt động kiếm ích lợi.
Đây là điển hình bị tức giận làm mụ đầu.
Đến nay nhớ lại sỉ nhục đó vẫn làm lão thấy mất mặt.
Ngay trước mắt các đệ tử Dương Thần Điện dạy lão bài học nhớ đời, mặt mũi biết đút vào đâu? Về sau lão lấy gì đối mặt các đệ tử?
Giờ thì tốt rồi.
Cơ hội báo thù tới, tâm tình của lão dần vui vẻ.
Hàn Bích Không núp trong bóng tối nhìn đám người trên trời, mắt gã phản chiếu hình ảnh khí thế cực kỳ hùng hậu quấn quanh mấy người. Khí thế đó làm người ta sợ hãi, loại thực lực này thật sự là quá khủng bố, căn bản không có chỗ cho người chống cự.
Tần Phong trầm giọng nói:
- Hàn huynh, e rằng chúng ta phải đánh một trận.
Thật ra Tần Phong sợ chết khiếp, nhưng làm nguyên soái Hải Quân, thà bị người đánh chết chứ không thể gặp trận bỏ chạy.
Lúc trước nghe Lâm huynh sẽ đến khiến Tần Phong vui vẻ, nhẹ nhõm. Sau đó biết Hàn Bích Không chẳng có cáchn ào liên lạc với Lâm huynh, gã mới biết bị hố, nhưng chỉ có thể liều chết đánh một trận.
Hàn Bích Không gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Khi ấy sư huynh kêu gã về tông môn, gã từ chối, đâu ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế.
Bi kịch, quá thảm.
Nếu có thể quay ngược thời gian, có lẽ khi sư huynh nói ‘hay về tông môn nhìn xem’, gã sẽ gật đầu đồng ý ngay, sư huynh đã mời thì gã trở về nhìn xem sao.
Đáng tiếc . . .
Thời gian không quay người.
Có người lén hỏi:
- Hàn phó nguyên soái, khi nào sư huynh của ngươi đến?
Tuy tình huống bên ngoài không rõ ràng nhưng sư huynh của Hàn phó nguyên soái đến thì không còn sợ nữa.
Kẻ địch đến thì đến, sợ gì ai.
Hàn Bích Không không biết trả lời như thế nào, cảm giác có chút xin lỗi đám người kia, nhưng vào lúc này không thể hoảng.
- Sắp rồi, đang trên đường tới.
Câu trả lời này ổn định lòng người, nhưng cũng có thể đến chết cũng chờ không được.
Trong hư không.
Nghê Phượng Tuyết chán ghét tìm kiếm dân bản xứ, bởi vì quá yếu, căn bản không đáng ra tay. Ở trong mắt nàng thì việc làm này hơi phí thời gian.
- Cung ca, đám dân bản xứ trốn ở trên núi, tìm kiếm rất lãng phí thời gian.
Nghê Phượng Tuyết nhìn điện chủ Dương Thần Điện, nàng sớm xem thấu lão muốn báo thù.
Cung Hàn Vũ giơ tay, lực lượng ngưng tụ trên năm ngón tay:
- Dễ thôi.
Gã vỗ chưởng xuống, ngưng tụ thành bàn tay lực lượng to lớn từ trên trời giáng xuống.
Cây cỏ trên núi bị lực lượng nghiền nát thành tro tàn.
Hàn Bích Không trợn mắt há hốc mồm nhìn:
- Cái gì?
Vang tiếng nổ điếc tai.
Đất rung núi chuyển, vô số đá tảng rơi xuống, bụi bay mù mịt che khuất bầu trời, không thấy cảnh bên ngoài thế nào.
Đám người Hàn Bích Không như mất lỗ tai, màng nhĩ ù đặc.
Điện chủ Dương Thần Điện sững sờ há hốc mồm:
- Thật là khủng khiếp.
Uy lực một chưởng kinh khủng như vậy, nếu đánh trúng người thì làm sao đỡ nổi?
Sẽ thành thịt vụn ngay, hoặc không chừa mẩu thịt.
Cung Hàn Vũ phe phẩy tay gần chóp mũi:
- Tro bụi chán ghét.
Gió kéo tới thổi tan tro bụi.
Núi đá to lớn bị đập nát, san bằng.
Uy thế và sức bật này làm điện chủ Dương Thần Điện xem ngây người.
Năng lực đó quá kinh người.
Hàn Bích Không đẩy tảng đá trên đầu ra, giương mắt nhìn:
- Đây rốt cuộc là tu vi gì?
Một ngọn núi cứ thế bị san bằng, bọn họ may mắn không bị lực lượng lan đến gần, nhưng tạo thành chấn động tác động lên họ.
Tần Phong cũng rơi vào trạng thái bị sợ ngây người.
Gã từng nghĩ kẻ xâm nhập rất mạnh, nhưng không ngờ biến thái đến thế.
Khuôn mặt Tần Dật Thiên nghiêm túc, lão nhìn rõ ràng hơn bất cứ ai. Tuy chỉ phá hủy một ngọn núi, nhưng lực lượng này đẳng cấp quá cao, bọn họ không chống lại nổi.
- Nhi tử, chạy đi, các ngươi không chống lại nổi. Để ta tranh thủ chút thời gian cho các ngươi, chạy được bao nhiêu người hay bấy nhiều!
Vào lúc này Tần Dật Thiên muốn tranh thủ thời gian cho Tần Phong.
Sao Tần Dật Thiên không biết Hàn Bích Không vốn không liên lạc với sư huynh của gã được, những câu nói kia chỉ để yên ổn lòng người.
Tần Phong nhìn phụ thân:
- Phụ thân biết rồi?
Tần Dật Thiên lườm gã:
- Ngươi xem phụ thân như đám ngốc kia sao? Nếu không nhìn ra điều này thì sao phụ thân sống đến bây giờ?
Tần Phong lúng túng:
- Cũng đúng.
Phụ thân đúng là không phải người ngu, không qua mắt được.
Nhưng việc này không phải trọng điểm. Hàn Bích Không hỏi có ai chết không, may mắn một chưởng này không đánh trúng bọn họ mà nổ ở bên cạnh.
Nhưng có nhiều người bị tổn thương trong chấn động, may mà tạm thời chưa ai chết.
Điện chủ Dương Thần Điện tức giận quát:
- Tần Dật Thiên, đồ nhát như chuột, đi ra cho ta!
Người điện chủ Dương Thần Điện run nhẹ, rốt cuộc có thể báo thù, lão muốn giẫm đối phương ở dưới chân, hung hăng giẫm chết.
- Các đại nhân người buông xuống vĩ đại đang đợi, các ngươi còn các ngươi còn muốn trốn đến lúc nào. Một đám chuột nhắt tự xưng chính nghĩa, lại xen vào việc của người khác muốn đê tiện núp ở phía dưới giữ lại mạng sống sao? Đi ra, đều đi ra cho ta!
Lời sỉ nhục này chui vào tai từng thành viên Hải Quân.
Bực tức, hơi kop chịu nổi, rất quá đáng.
Cạch!
- Phụ thân!
Tần Phong thấy phụ thân đẩy ra tảng đá trước mặt chậm rãi bay lên thì khuôn mặt bình tĩnh gã trở nên kinh hoàng, căng thẳng.
Tần Dật Thiên lắc đầu, ra hiệu Tần Phong ở yên tại chỗ.
Tần Dật Thiên thì thầm:
- Xem có cơ hội thì đừng do dự, Hải Quân của ngươi rất tốt, vi phụ rút lại lời đã nói.
Hốc mắt Tần Phong ửng đỏ, lần đầu tiên được thừa nhận. Trước kia gã là người có thân phận, nhưng không có năng lực gì, ở trong mắt người khác thì ý tưởng của gã là ảo, vớ vẩn, phụ thân cũng nghĩ vậy.
Nhưng giờ đã thay đổi, phụ thân công nhận lý niệm của gã.
Cạch!
Lúc này một thành viên Hải Quân đẩy tảng đá to trên người ra, bay nhanh lên trời, bất mãn giận dữ hét:
- Này, các ngươi láo quá vậy? Có biết mình khinh người quá đáng không? Chúng ta không đánh lại các ngươi, nhưng có giỏi thì chờ một lát. Sư huynh của phó nguyên soái chúng ta sắp đến, chờ tới lúc đó sẽ đánh cho các ngươi kêu phụ gọi mẫu. Càn rỡ, phách lối, khinh người quá đáng!
Thành viên của Hải Quân, Tống Võ không thể nhịn được nữa, chỉ vào nhóm kẻ xâm nhập trên cao, mắng té tát.
Hàn Bích Không ngây ra:
- Trời ạ, hắn muốn làm gì?
Tống Võ đang tự sát, sư huynh đến chỉ là lời nói dối, sao lại trở thành niềm tin ccho bọn họ khiêu chiến với kẻ xâm nhập?
Tống Võ nói xong những lời này thì tay chân run rẩy, bảo gã không sợ là nói dối, nhưng thật tình không nhịn được nữa. Bị bắt nạt đến mức này mà không đánh trả thì sao được?
Đối mặt kẻ xâm nhập, Tống Võ cảm giác thân thể giống như bị gió lạnh bao phủ, toàn thân lạnh lẽo, trái tim nóng bỏng nhịp đập cũng dần lạnh băng.
Cường đại, thật sự là quá cường đại.
Có thể nói những lời đó với kẻ xâm nhập chỉ vì cảm xúc nóng giận thôi thúc Tống Võ vứt bỏ nỗi sợ rống ra.
Tần Dật Thiên ngây người một lúc, tên này cướp mất nổi bật của lão.
Tần Dật Thiên phản ứng lại, đi tới bên Tống Võ, ngước đầu, nhếch mép khinh thường nói:
- Điện chủ Dương Thần Điện, ngươi giỏi thật, bị lão phu dạy cho bài học, không báo thù được nên trở thành con chó của người khác mượn tay người ta báo thù, giỏi lắm.
Điện chủ Dương Thần Điện tức giận sắc mặt xanh mét:
- Láo lếu! Tần Dật Thiên, ngươi sắp chết đến nơi còn dám ngông cuồng như thế. Đại nhân, giết hắn, không thể giữ lại!
Bản thân điện chủ Dương Thần Điện không đánh lại Tần Dật Thiên, chỉ có thể dựa vào kẻ xâm nhập ra tay giúp đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận