Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 996: Một đám đồ con rùa

Cung Hàn Vũ nhìn thoáng qua điện chủ Dương Thần Điện:
- Ngươi đang ra lệnh cho ta?
Ánh mắt này làm điện chủ Dương Thần Điện sợ muốn teo tim, như bị đẩy xuống vực sâu, nếu như không liều mạng bò lên thì cả đời đừng nghĩ đi ra được.
Điện chủ Dương Thần Điện không chút do dự quỳ gối ở trước mặt Cung Hàn Vũ, hèn mọn giống như một con chó.
- Đại nhân hiểu lầm, tiểu nhân nào dám ra lệnh đại nhân.
Điện chủ Dương Thần Điện cúi mặt sát đất, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Lão hiểu rõ hơn ai hết sự khủng bố của kẻ xâm nhập, nhất là hai vị ở trước mắt, cường đại vượt sức tưởng tượng.
Tần Dật Thiên cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Nhìn xem bộ dáng bây giờ của ngươi, không khác gì con chó, chỉ biết vẫy đuôi mừng chủ nhân, ngươi không cảm giác thật đáng buồn sao?
Tần Dật Thiên mỉa mai xong cơ mặt cứng ngắc, trán túa ra mồ hôi, thân thể bị đánh mạnh rớt xuống đất.
Tốc độ quá nhanh, không thấy rõ đối phương ra tay thế nào.
- Dân bản xứ, ngươi nói nhảm hơi nhiều.
Cung Hàn Vũ đứng tại chỗ, lắc cổ tay, hiển nhiên vừa rồi là gã ra tay, tốc độ mau đến nỗi khiến người không nhìn kịp.
Tần Phong kinh hoàng kêu lên:
- Phụ thân!
Gã bị Hàn Bích Không giữ chặt:
- Đừng đi ra, dù ngươi ra ngoài cũng không ích gì, không thể cứu phụ thân của ngươi.
Tần Phong không cam lòng:
- Chết tiệt!
Lỗi tại thực lực của gã quá yếu, nếu gã mạnh lên một chút thì sẽ không bất lực như bây giờ.
Tần Dật Thiên bị đánh rớt xuống đất chưa chết, ho khan hộc máu:
- Khụ khụ!
Cú đánh vừa rồi không lấy mạng của Tần Dật Thiên, nếu không phải lão chuẩn bị sẵn mười mấy loại pháp bảo hộ thể thì đã chết thật.
Hàn Bích Không khẽ nói:
- Tần Phong, đừng xúc động, phụ thân của ngươi chưa chết.
Tần Phong tỉnh táo lại, vắt óc nghĩ cách, phải làm sao giải quyết nguy hiểm trước mắt đây?
Nhưng gã nghĩ mãi không ra cách gì.
Trước thực lực tuyệt đối thì cách gì cũng vô dụng, chỉ khi cách biệt nhỏ nhoi mới dùng mưu kế được.
Mặt Tống Võ ngờ nghệch, người mới đứng bên cạnh sao chớp mắt đã bị đánh rớt xuống đất? Gã không kịp phản ứng.
Thật sự mạnh đến thế sao?
Tống Võ rất muốn hỏi phó nguyên soái, sư huynh của ngươi bao giờ mới đến? Ta sợ mình sắp không chống đỡ nổi nữa.
Khi gã lấy lại tinh thần thì thấy bóng người xuất hiện trước mắt, là kẻ xâm nhập khủng bố kia.
Cung Hàn Vũ đến gần, thì thầm bên tai đối phương:
- Hơi thú vị, khi không ai đi ra thì ngươi là người đầu tiên dám bước ra đối diện với chúng ta. Dân bản xứ nhà ngươi có chút tài, nói cho ta biết, ngươi dựa vào cái gì?
Mặc dù Cung Hàn Vũ không ra tay nhưng nghe vào tai Tống Võ thì tiếng nói kia khủng bố quấn quanh trong lòng thật lâu không tán.
Tống Võ sợ hại và căng thẳng đến nỗi lắp bắp:
- Ta . . . ta . . .
Cung Hàn Vũ cười, trêu tức nhìn dân bản xứ tội nghiệp trước mắt mình:
- Đừng căng thẳng, nói ra sự tự tin của ngươi đến từ đâu, vì sao khiến dân bản xứ thấp hèn như ngươi dám đứng ra đầu tiên, lên mặt với ta?
Tống Võ muốn chửi thề, quá đáng, ăn hiếp người, dù không đánh người nhưng giọng điệu này hù chết người.
Nhưng Tống Võ nhớ đến thân phận của mình, gã thuộc Hải Quân, là đại biểu của chính nghĩa và hòa bình.
Bây giờ người ta đều đánh tới cửa nhà, sao gã có thể e ngại. Sư huynh của phó nguyên soái ở sau lưng ủng hộ bọn họ, càng không thể sợ hãi.
Tống Võ hét lớn một tiếng:
- Được!
Giọng gã to làm Cung Hàn Vũ giật nảy mình.
- Ngươi nghe cho kỹ! Đúng là Hải Quân chúng ta không đánh lại ngươi, nhưng sư huynh của phó nguyên soái đang trên đường tới. Chờ hắn đến thì đám kẻ xâm nhập các ngươi sẽ cảm nhận được cái gì là khủng bố thật sự!
Khi Tống Võ nói ra lời nói này cũng tìm về can đảm bị hù bay mất.
Tống Võ cảm thấy kẻ xâm nhập không vô địch như đã tưởng, bên mình cũng có người đánh lại họ.
Vang tiếng cười lớn:
- Ha ha ha ha ha ha!
Điện chủ Dương Thần Điện cười sắp đau sốc hông, sau đó chỉ vào Tống Võ, mắt nhìn xuống dưới:
- Thì ra là thế, các ngươi có suy nghĩ này sao? Không lẽ xem Tri Tri Điểu, biết có người có thể giết kẻ xâm nhập nên mới tự tin như vậy?
Điện chủ Dương Thần Điện đổi sang giọng mỉa mai:
- Nói cho đám vô tri các ngươi biết, các ngươi có biết hai vị đại nhân đứng trước mắt các ngươi là ai không? Họ là cường giả Thế Giới cảnh mới buông xuống, các ngươi không hiểu Thế Giới cảnh là cường giả gì đúng không? Vậy hãy nghe cho kỹ, đó là cảnh giới mạnh còn hơn Đế Thiên cảnh.
Điện chủ Dương Thần Điện cười sắp té lăn quay, chẳng ngờ có người ôm hy vọng như vậy.
Vô tri, thật sự là quá vô tri.
- Cái gì?
Đám Hải Quân núp bên dưới nghe tin này thì xoe tròn mắt. Bọn họ tràn ngập hy vọng nhưng giờ cảm giác trước mắt một mảnh tối tăm.
Bọn họ biết phân chia thực lực của kẻ xâm nhập.
Đạo cảnh, Đế Thiên cảnh.
Là hai cảnh giới này.
Đạo cảnh không là gì, cường giả vực ngoại giới bọn họ cũng có Đạo cảnh đỉnh, có thể sánh ngang với kẻ xâm nhập.
Nhưng Đế Thiên cảnh siêu mạnh mẽ, bọn họ không cách nào đối kháng.
Xem Tri Tri Điểu mới biết có người có thể giết kẻ xâm nhập Đế Thiên cảnh, đó còn là sư huynh của phó nguyên soái, nên khi biết Dương Thần Điện dẫn kẻ xâm nhập tìm đến thì bọn họ tự tin có thể giết ngược lại.
Nhưng bây giờ tình huống không đúng, kẻ xâm nhập đến đây có hai vị là Thế Giới cảnh, cảnh giới vượt trên Đế Thiên cảnh.
Cái này thì ngăn cản kiểu gì?
Hàn Bích Không thở phào nhẹ nhõm, may mắn không liên lạc với sư huynh.
Ban đầu Hàn Bích Không cũng tràn ngập hy vọng với sư huynh, nhưng nghe đối phương nói xong, gã biết đây là tồn tại mà sư huynh không thể đối kháng.
Tống Võ trừng mắt to, không thể tin được:
- Ngươi . . .
Sao có thể như vậy?
Nói thật hay xạo vậy?
Hư không phía xa.
Tịnh Thánh ẩn trong hư không vô tận, nhíu mày nói:
- Không có cường giả, vậy tại sao bất an như thế?
Mặc dù Tịnh Thánh không đi cùng nhóm Cung Hàn Vũ nhưng âm thầm theo sau.
Không hiểu thì phải làm rõ ra.
Rốt cuộc tình huống gì mà khiến người tâm tình bất an.
Tịnh Thánh nhìn xem đến bây giờ không thấy cường giả xuất hiện, người mạnh nhất đã bị Cung Hàn Vũ đánh rớt xuống đất, mất sức chiến đấu.
Vậy rốt cuộc là . . .
- Này huynh đệ, hỏi chuyện này, có thấy một đám kẻ xâm nhập mặt mũi khả ố đi ngang qua nơi này không?
Tịnh Thánh rùng mình, trên đầu trọc phản quang chậm rãi chảy xuống giọt mồ hôi.
Chuyện gì đây?
Gã không phát hiện có người.
Người ở phía sau khoác lên vai gã là ai? Có lai lịch gì?
Trong chốc lát, vô số vấn đề dâng lên trong lòng Tịnh Thánh.
Tịnh Thánh là người đã gặp trường hợp lớn, gã ổn định nỗi lòng, chắp tay trước ngực, quay đầu, miệng niệm phật hiệu:
- A Di Đà Phật, xin hỏi thí chủ có cần gì?
Lâm Phàm nhìn đối phương từ trên xuống dưới:
- Thì ra là hòa thượng. Ủa, sao bản phong chủ cảm giác ngươi hơi giống với con lừa trọc từng bị bản phong chủ đập chết. Đừng căng thẳng, giỡn thôi, núi dựa của bản phong chủ là Tam Thanh, phật và đạo vốn là một nhà, coi như có chút quan hệ, không đập chết ngươi, đừng sợ, con người của bản phong chủ tốt tính lắm. Bản phong chủ đang tìm một đám kẻ xâm nhập khuôn mặt đáng ghét. Ngươi không biết đâu, bản phong chủ sắp điên rồi, bản phong chủ đi một vòng nguyên Thượng Khung Vực nhưng không tìm ra, chỉ còn chừa chỗ này, ngươi có thấy họ không?
Lâm Phàm không biết nên nói cái gì, lần sau phải kêu Tri Tri Điểu hỏi thăm rõ vị trí, chứ không thì chạy mệt chết.
Tịnh Thánh chớp chớp mắt, không nghe hiểu đối phương lại nói cái gì, nhưng cố gắng ra vẻ hiểu:
- Thì ra là thế, vị thí chủ này, nếu thí chủ hỏi một đám kẻ xâm nhập khuôn mặt đáng ghét thì đúng là bần tăng có thấy, ngay đằng trước không xa, thí chủ có thể đi nhìn xem.
Dứt lời, Tịnh Thánh thấy người kỳ lạ này dán sát vào mình, cánh mũi hít hà.
- Hòa thượng, mùi trên người của ngươi hơi khó chịu, rất giống hòa thượng bị bản phong chủ đập chết. Ngươi là kẻ xâm nhập đúng không?
Tịnh Thánh nghe vậy thấy lòng lạnh lẽo, rốt cuộc vẫn không thể tránh thoát sao?
Đây là kiếp nạn mà gã bấm đốt tính ra?
Không được, mệnh là của ta không do trời.
Tịnh Thánh sắc mặt bình tĩnh, nhưng giọng nói nghe như cố ý chứng minh bản thân:
- Thí chủ, người xuất gia không nói dối, bần tăng đích thật là người buông xuống, nhưng bần tăng khác với họ. Bần tăng lần này hạ giới là vì giải cứu thương sinh, để bọn họ khỏi bị cực khổ.
Lâm Phàm cười nói:
- A, có vẻ ngươi khác với kẻ xâm nhập khác.
Tịnh Thánh cười, chắp tay trước ngực:
- Thí chủ nói sai rồi, dù là thượng giới hay hạ giới đều không có gì khác nhau, chỉ khác một trái tim.
Lâm Phàm vừa lòng gật đầu:
- Ừ, tuy không biết ngươi nói cái quái gì nhưng nghe cũng hay.
Hắn vỗ vai Tịnh Thánh:
- Yên tâm, đừng sợ, bản phong chủ sẽ không đánh ngươi, nhìn hòa thượng nhà ngươi tạm được, tiếp tục như vậy đi. Đừng để bị người khác dạy hư, nếu không bản phong chủ sẽ đánh chết ngươi.
Tịnh Thánh gật đầu nói:
- Đa tạ lời thiện của thí chủ.
Lâm Phàm xông thẳng lên trước, xem ra ở ngay đằng trước, dễ tìm.
Tịnh Thánh nhìn thấy Lâm Phàm rời đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm:
- Phù, người này là ai?
Tim Tịnh Thánh đập nhanh, người đó lặng lẽ xuất hiện sau lưng, khi chạm vào vai gã mới phát hiện đối phương, khả năng này, thực lực này hơi khủng bố.
Hay đây là kiếp nạn của gã?
Tịnh Thánh bấm đốt tay, đúng là kiếp nạn đã tan biến nhưng chưa mất hẳn.
- Không được, nhất định phải xem thử tiếp theo xảy ra chuyện gì.
Tịnh Thánh không rời đi mà chờ chuyện sắp xảy ra.
Lúc này.
Các thành viên Hải Quân đã rơi vào cảnh tuyệt vọng.
Họ vốn nghĩ sư huynh của phó nguyên soái đến thì mọi việc an toàn, nhưng xem tình hình bây giờ dù sư huynh tới cũng vô dụng.
Điện chủ Dương Thần Điện cuồng cười:
- Ha ha ha ha ha ha! Thế nào, có cảm giác được nỗi tuyệt vọng chưa? Các ngươi thật sự cho rằng có hy vọng sao? Nói cho các ngươi biết, đã không có!
Chợt một giọng nói vang lên:
- Tổ cha nó! Đám con rùa các ngươi hại bản phong chủ tìm mệt chết. Sư đệ đâu rồi? Có nghe lời ta hét lúc trước không? Nếu có nghe sao không biết liên lạc hả?
Lâm Phàm chưa đến nhưng đã nghe tiếng mắng của hắn.
Một đám đồ con rùa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận