Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 997: Ngươi làm vậy là tặng vũ khí cho người

- Ai đó?
Xoẹt xoẹt!
Điện chủ Dương Thần Điện cùng nhóm kẻ xâm nhập chợt xoay người nhìn lại.
Có người đến.
Hơn nữa nghe giọng nói hơi hống hách.
Đồ con rùa?
Tên khốn này mắng ai là con rùa? To gan bằng trời, không biết chữ ‘chết’ viết như thế sao?
Hàn Bích Không kinh ngạc kêu lên:
- Sư huynh!
Gã không rõ sư huynh làm cách nào tìm tới được.
Thượng Khung Vực lớn như vậy, nếu như không biết vị trí, muốn tìm được bọn họ rất khó khăn.
Vèo!
Một bóng dáng xuất hiện, Lâm Phàm làm bộ rất mệt mỏi, ánh mắt nhìn thoáng qua, không thèm để kẻ xâm nhập lơ lửng trên cao vào mắt, hắn nhìn xuống dưới.
Nơi đó đã bị phá hoại nhưng có hơi thở của sư đệ toát ra từ bên trong.
- Sư đệ, làm gì vậy hả? Ta đã đến rồi còn không mau chạy ra đây.
Lâm Phàm muốn đánh người, nếu đây không phải là sư đệ của hắn thì đã cho ăn đấm rồi.
Lâm Phàm dám bảo đảm tiếng la lúc trước của mình chắc chắn truyền tới nơi đây, sư đệ cũng nghe được, vậy mà lơ hắn, khiến người hơi giận.
Lạch cạch!
Hàn Bích Không không ẩn núp nữa, gã đẩy tảng đá trước mặt ra, lộ vẻ mặt vừa mừng vừa lo:
- Sư huynh.
Các thành viên Hải Quân nhìn Lâm Phàm, đó là sư huynh của phó nguyên soái, rất mạnh, rất khủng bố.
Tuy bọn họ đã biết mình đang đối mặt kẻ xâm nhập Thế Giới cảnh, nhưng không hiểu sao vẫn cảm giác sư huynh của Hàn phó nguyên soái có thể cứu mạng bọn họ.
Lâm Phàm đặt tay lên vai Hàn Bích Không, nheo mắt nói:
- Nhà ngươi thật tình, lúc trước không nghe ta kêu gọi sao? Vì sao không liên lạc? Ngươi có biết ta đến như thế nào không?
Hàn Bích Không phát hiện ánh mắt sư huynh nhìn mình hơi khó chịu, hình như muốn đánh đòn.
- Ta có nghe, cũng muốn liên lạc với sư huynh, nhưng kẻ xâm nhập đến lần này là Thế Giới cảnh, ta sợ sư huynh qua đây sẽ gặp phải nguy hiểm.
Hàn Bích Không không thể nói là vì không biết cách liên lạc, vì trả lời như vậy sẽ bị sư huynh nghi ngờ năng lực tự gánh vác của mình, nên phải giải thích theo hướng sư huynh muốn.
Quả nhiên, sư huynh nghe lời nói dối sơ hở chồng chất thì sắc mặt dịu lại.
Lâm Phàm vỗ vai Hàn Bích Không bồm bộp:
- Ài, sư đệ phải tin tưởng sư huynh, sư huynh rất mạnh, ngươi không hiểu được đâu. Ngươi chỉ cần vô điều kiện tin tưởng sư huynh là mạnh nhất.
Hắn vui mừng, rất vui, sư đệ suy nghĩ cho hắn nói lên hắn làm sư huynh chiếm địa vị rất cao trong lòng sư đệ.
- Vâng.
Hàn Bích Không không biết nên nói cái gì, sư huynh đã nói đến mức này rồi chẳng lẽ kêu gã phản bác lại?
Nhưng Hàn Bích Không vẫn thấy lo.
Sư huynh thật sự đánh lại nhóm kẻ xâm nhập này được sao?
Tần Phong đẩy tảng đá ra, đến bên cạnh Lâm Phàm, lòng yên ổn:
- Lâm huynh, ngươi rốt cuộc đến.
Vào phút nguy cơ có cường giả ở bên người, bất cứ ai cũng đều thấy yên lòng.
Lâm Phàm nhìn đối phương:
- Tần huynh, ngươi lăn lộn thảm vậy.
Hải Quân đúng là không tệ, phát triển vững mạnh, nhưng đụng phải cường giả thì sụp đổ ngay.
Tần Phong không cảm giác xấu hổ, cảm kích nói:
- Lâm huynh, rất đa tạ, vào phút nguy cơ thế này Lâm huynh tìm đến cứu chúng ta.
Lâm Phàm phất tay:
- Khách khí, nhưng đừng nghĩ quá đương nhiên, ta đến vì cứu sư đệ của ta thôi.
Xấu hổ!
Tần Phong thấy đau trứng, Lâm huynh không thể lừa dối người ta một chút được sao? Có cần nói thẳng vậy không? Làm tổn thương trái tim.
Đám người nhỏ giọng thảo luận:
- Đó là sư huynh của Hàn phó nguyên soái à, quả nhiên là tuấn tú lịch sự. Ta đứng cách xa như vậy vẫn cảm nhận được hơi thở cường giả phát ra từ người hắn.
- Thật không vậy? Ngươi cảm nhận được thứ đó?
- Đương nhiên rồi.
- Nhưng bọn họ nói thực lực của kẻ xâm nhập rất khủng bố, sư huynh của Hàn phó nguyên soái có lẽ không đánh lại.
- Vớ vẩn, ngươi nhìn kỹ xem, biểu tình hờ hững đó, cảm giác không coi đối phương ra cái đinh gì, ngươi không cảm nhận được sao?
Tống Võ lơ lửng trên cao thì kích động muốn khóc, thật là khó cho gã, rốt cuộc chống chọi chờ người đến rồi.
Gã cũng không biết sao mình có gan như vậy nữa, có lẽ vì sau lưng có chỗ dựa.
Bộp!
Cung Hàn Vũ siết chặt nắm tay, trong lòng có lửa giận thiêu đốt, thanh âm rất lạnh:
- Ngươi là ai?
Cái kẻ đột nhiên xuất hiện này hiển nhiên cũng là dân bản xứ.
Thật đúng là không biết trời cao đất rộng.
Lâm Phàm giơ tay ngăn Cung Hàn Vũ lên tiếng:
- Ngươi chờ một chút.
Hắn đang bận, có lời muốn tâm sự với sư đệ.
Cung Hàn Vũ sửng sốt, biểu tình khó xem:
- A?
Có ý gì? Rõ là coi thường gã.
Sâu trong hư không.
Tịnh Thánh vẫn luôn chờ, tuy nói người xuất gia không thể quá gấp, nhưng gã đang rất nôn nóng.
- Đánh đi chứ, lề mề đến bao giờ.
Chỉ cần ra tay là Tịnh Thánh sẽ biết đối phương rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Đến lúc đó Tịnh Thánh cũng biết mình đã tránh thoát kiếp nạn chưa. Nếu đối phương bị Cung Hàn Vũ đánh chết thì nói lên mục tiêu cuối cùng của kiếp nạn không phải đối phương, nó vẫn tồn tại.
Lâm Phàm hỏi:
- Sư đệ, lần này ngươi có đi theo sư huynh về không?
Hắn không có nhiều thời gian cứu hỏa, cách tốt nhất là tập thể ở trong tông môn là an toàn nhất.
Vương Phù cũng vậy, ở trong tông môn của thê tử, không biết lang thang đi đâu rồi, vẫn rất nguy hiểm.
Nên Lâm Phàm cho rằng tất cả trở về tông môn, ngoan ngoãn ở một chỗ là lựa chọn tốt nhất.
Như Vạn Trung Thiên, ở trong tông môn không tốt sao? Có ăn, có uống, rất an toàn, tốt hơn bên ngoài gấp ngàn lần, vạn lần.
Hàn Bích Không nhìn sư huynh:
- Sư huynh, không thể coi thường những kẻ xâm nhập này, Thế Giới cảnh rất cường đại.
Hàn Bích Không không biết sư huynh nghĩ sao.
Chẳng lẽ không nhìn ra tình huống hiện giờ hơi phức tạp sao?
Lâm Phàm nói:
- Sư đệ, sư huynh đang nghiêm túc nói chuyện với ngươi, mấy chuyện nhỏ nhặt này chờ chút giải quyết, không cần quá để ý.
Sư đệ không hiểu sự cường đại của hắn, hắn không trách sư đệ, dù sao mỗi người tầm mắt đều có giới hạn.
Rất khó có tồn tại mạnh như hắn.
Hàn Bích Không đầu hàng, cảm thấy nên theo mạch suy nghĩ của sư huynh, muốn rẽ sang hướng khác quá khó khăn.
- Sư huynh, sư đệ vẫn không muốn trở về, sư đệ ở đây tìm được chân lý cuộc đời, biết mình phải làm những thứ gì.
Hàn Bích Không không biết trở lại có thể làm gì?
Dưới sự bảo vệ của sư huynh làm chàng trai nhỏ sống vô âu lo sao?
Đây không phải điều Hàn Bích Không mong muốn, gã muốn đi con đường của mình.
Lâm Phàm nhấn mạnh:
- Ài, được rồi, sư huynh tôn trọng lựa chọn của ngươi, nhưng sư huynh làm phiền ngươi lần sau nghe giọng của sư huynh thì nhớ liên lạc, chứ kiểu này rất mệt người.
Không tự mình nếm thử sẽ vĩnh viễn không biết tìm sư đệ khắp Thượng Khung Vực là nỗi khốn khổ cỡ nào.
Hàn Bích Không gật đầu nói:
- Biết rồi.
Điện chủ Dương Thần Điện không nhịn được nữa:
- Đại nhân, dân bản xứ đáng giận này hoàn toàn lờ đi đại nhân, đây là nhục nhã đại nhân!
Quá kiêu ngạo, láo lếu, hoàn toàn không thèm để kẻ xâm nhập vào mắt.
Điện chủ Dương Thần Điện không thể tin được, chỉ số thông minh cỡ nào mới khiến dân bản xứ này không thèm để kẻ xâm nhập cường đại vào mắt.
Đáng chết.
Đúng là đáng chết.
Trong bảy kẻ xâm nhập Đế Thiên cảnh đi theo sau có người không nhịn được.
Một kẻ xâm nhập tóc đen hét to một tiếng:
- Dân bản xứ càn rỡ, chịu chết!
Kẻ xâm nhập tóc đen hóa thành luồng sáng lao tới, uy thế cường đại khiến mọi người không có sức chống cự.
Kẻ xâm nhập tóc đen cầm trường đao không quá dài, nhưng đao ý rất mạnh.
Hàn Bích Không thấy cảnh đó thì hoảng hốt kêu lên:
- Sư huynh, cẩn thận!
Đầu óc không kịp nghĩ nhiều, Hàn Bích Không bản năng muốn đỡ đao cho sư huynh.
Lâm Phàm vô cùng bình tĩnh đẩy Hàn Bích Không ra.
Phập phụt!
Kẻ xâm nhập tóc đen chém vào vai Lâm Phàm.
Có tiếng keng, da thịt bị cắt ra, vết thương không sâu, máu ứa ra.
Kẻ xâm nhập tóc đen cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Thứ chó chết, một đao chém trúng, có bấy nhiêu thực lực . . .
Kẻ xâm nhập tóc đen định rống to thì đột nhiên sững sờ.
Bộp!
Năm ngón tay Lâm Phàm chộp lưỡi đao, trường đao trong tay đối phương bị hắn giật lấy.
Kẻ xâm nhập tóc đen không dám tin:
- Sao có thể như vậy?
Mọi thứ diễn ra đơn giản mà khiến người không thể ngăn cản.
- Đừng tùy tiện cầm đao chém người, nhìn như rất hung mãnh, rất bá khí, sơ ý một chút là cho người khác đưa đao chặt lại ngươi.
Vừa dưới lời.
Phập!
Lâm Phàm lắc nhẹ cổ tay, mũi đao đâm vào bụng kẻ xâm nhập, rạch một đường dài.
Máu phun tung tóe, nhiều khúc ruột già rơi xuống.
Nam nhân tóc đen ôm bụng, liên tục thụt lùi, khuôn mặt hồng hào dần tái nhợt, gã giơ tay chỉ vào Lâm Phàm, không tin được:
- Ngươi . . .
Lâm Phàm bỗng ném trường đao, tốc độ siêu nhanh. Con ngươi kẻ xâm nhập tóc đen co rút, mắt gã phản chiếu đòn công kích vốn dễ né tránh nhưng bỗng hóa thành ánh sáng, chớp mắt biến mất không thấy gì nữa.
Khi gã lại thấy đốm sáng thì . . .
Phập phụt!
Lưỡi đao chém vào đầu đối phương, lực lượng mạnh mẽ bộc phát ra.
Thân thể kẻ xâm nhập tóc đen bay cái vèo ra sau, đụng vào tảng đá to, khảm vào trong.
Miệng vết thương trên đầu nứt nẻ như bị xẻ thành mấy mảnh.
- Sư đệ, nhìn thấy chưa? Loại này là tự tìm cái chết.
Lâm Phàm không hiểu nổi đám kẻ xâm nhập, rõ ràng có kẻ xâm nhập rất thông minh, vì sao cũng có người vụng về như thế.
Hàn Bích Không chớp chớp mắt nhìn kẻ xâm nhập bị đóng đinh trên tảng đá ở phía xa.
Thực lực của kẻ xâm nhập này không yếu, rất mạnh, dù là Hàn Bích Không cũng không đánh lại, nhưng vào tay sư huynh thì chết quá mau.
Nói sao nhỉ, hơi khác với kẻ xâm nhập trong tưởng tượng của họ.
Đám người Cung Hàn Vũ hóa đá, hiển nhiên không ngờ kết quả sẽ như vậy.
Điện chủ Dương Thần Điện sợ ngây người:
- Đại nhân, hắn cũng dám . . .
Lão biết kẻ xâm nhập đại nhân này thực lực rất mạnh. Đế Thiên cảnh, biết không? Đó là cường giả mạnh hơn Đạo cảnh.
Vậy mà chết mau quá.
Bốp!
Cung Hàn Vũ tát bay điện chủ Dương Thần Điện.
- Ngươi câm miệng cho ta!
Điện chủ Dương Thần Điện một tay che gò má sưng, gật đầu nói:
- Vâng vâng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận