Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 998: Ngươi không phải Tuyết Nhi của ta

Các thành viên Hải Quân há hốc mồm, bọn họ hưng phấn.
- Trời ạ, mạnh quá, mạnh đến làm ta sắp ướt quần!
- Không thể tin được, kẻ xâm nhập kia chết dễ vậy, chết dưới binh khí của mình, quá mất mặt.
- Ta đã nói mà, sư huynh của Hàn phó nguyên soái chắc chắn rất mạnh, những thứ kẻ xâm nhập kia là rác rưởi! Vì sao Tống Võ có can đảm nói chuyện? Là vì biết sư huynh của Hàn phó nguyên soái chắc chắn sẽ đến.
Đám người kia cảm xúc tăng vọt, tựa như chính bọn họ đánh chết kẻ xâm nhập.
Lâm Phàm không hiểu bọn họ hưng phấn vì điều gì.
Lâm Phàm hỏi:
- Sư đệ thấy sao? Sư huynh cũng được chứ hả?
Hắn luôn cố gắng biểu hiện thật tốt trước mặt sư đệ, sư muội.
Dù sao là sư huynh, không làm tấm gương tốt sao được.
Hàn Bích Không gật đầu nói:
- Sư huynh lợi hại!
Gã không thể không phục, trong tông môn chỉ có sư huynh là mạnh nhất.
Đương nhiên, gã là người rất có chủ kiến, càng cho rằng mình không thua người khác.
Nhưng đối với Lâm Phàm thì Hàn Bích Không thật sự phục, không có lòng muốn so sánh, sâu trong lòng xem hắn như tồn tại không thể đuổi kịp.
Cả đời cũng không thể bắt kịp.
Lâm Phàm kiên nhẫn nói với sư đệ:
- Giờ sư đệ đã biết chưa, về sau đừng cứ nghĩ sư huynh không đánh lại người khác. Sư huynh không đánh lại người ta chỉ là tưởng tượng của các sư đệ, hành vi này rất không tốt.
Lâm Phàm muốn thay đổi suy nghĩ này trong đầu tất cả sư đệ.
Sao có thể áp đặt ý nghĩ với người khác lên người hắn?
Đây là không ngang nhau, không đối xứng.
Tịnh Thánh kinh ngạc đến ngây người, một chiêu liền giết đối phương, quá dễ dàng, thực lực sâu không thể đo lường. Tịnh Thánh không biết kết cục của nhóm Cung Hàn Vũ như thế nào.
Với thực lực của họ cũng có thể làm điều này, nhưng nay xem ra đối phương mạnh không thua gì họ.
Từ Thế Giới cảnh trở xuống không là cái đinh gì với đối phương.
Cung Hàn Vũ cùng Nghê Phượng Tuyết đều là Thế Giới cảnh, liên hợp lại xem như lực lượng không thể xem thường, dân bản xứ này có thể chiến thắng không?
Tịnh Thánh không dám xác định, chỉ có thể lén lút rình xem.
Hàn Bích Không chỉ vào cường giả Thế Giới cảnh trên trời:
- Sư huynh, bọn họ . . .
Hàn Bích Không muốn nói rằng hai vị này mới là bàn tay đen sau màn, nhưng gã không thể nói hết câu vì bị sư huynh ngắt ngang.
- Sư đệ cứ kệ họ, đối với sư huynh thì đều như nhau, không khác gì.
Lâm Phàm đang lâng lâng, hoàn toàn không để kẻ xâm nhập vào mắt.
Từ khi đột phá đến Đế Thiên cảnh thì trái tim kiêu ngạo của hắn mỗi ngày phình to hơn, nếu không tìm thấy ai nghiền áp hắn, sau này cách hành xử của hắn sẽ không tốt.
Hàn Bích Không cười lúng túng, sư huynh nói rất dễ hiểu, dễ đắc tội với người, gã không biết nên tiếp lời thế nào.
Giọng Cung Hàn Vũ lạnh lùng nói:
- Dân bản xứ, ngươi thật là càn rỡ.
Cung Hàn Vũ không ngờ trong vực ngoại giới còn có người kiêu ngạo như vậy.
Lâm Phàm quay đầu nhìn Cung Hàn Vũ đứng trên trời, không nể mặt nói:
- Bản phong chủ càn rỡ liên quan gì đến ngươi? Có bản lĩnh đến đánh bản phong chủ này!
Cách!
Lâm Phàm lấy Không Gian Thần Trụ ra khỏi trữ vật giới chỉ giọng xuống đất.
Ầm!
Mặt đất nứt rạn, Không Gian Thần Trụ khá nặng, đập trúng người thì không chết cũng tàn.
Nhóm kẻ xâm nhập nhìn thấy Lâm Phàm lấy đồ ra đều xoe tròn mắt kinh kêu:
- Không Gian Thần Trụ!
Từ lúc buông xuống vực ngoại giới là tất cả bọn họ nhận một mệnh lệnh.
Đó là tìm kiếm Không Gian Thần Trụ bị mất, nếu không thì đường hầm không gian rất không ổn định, không cách nào số đông buông xuống.
Cho dù đám đông buông xuống, đường hầm không gian không ổn định nếu xảy ra bạo động e rằng bị diệt toàn quân, tổn thương nặng nề, không ai chịu nổi kết quả này.
Cung Hàn Vũ kinh ngạc nói:
- Không Gian Thần Trụ ở trong tay của ngươi?
Sau đó gã cười to bảo:
- Tự động chui vào cửa, không ngờ nằm trong tay dân bản xứ nhà ngươi, ha ha ha ha ha ha!
Cung Hàn Vũ cười lớn, thật sự hưng phấn.
Đồ vật mọi người không tìm được bị gã phát hiện, siêu may mắn.
Vai Lâm Phàm vác Không Gian Thần Trụ, nhe răng cười tự cho là rất tàn nhẫn:
- Nhìn các ngươi cười vui vẻ như vậy bản phong chủ cũng vui lây. Xuống dưới, để bản phong chủ đánh chết các ngươi, yên tâm, sẽ chừa toàn thây.
Rốt cuộc có thể công bằng đấu cứng với cường giả Thế Giới cảnh, Lâm Phàm vô cùng hưng phấn.
Bằng vào cố gắng của mình rốt cuộc đi đến một bước này.
Sức chịu đựng, cố gắng như vậy nếu không thành cường giả đỉnh cao được mới vô lý.
Nghê Phượng Tuyết không muốn giết dân bản xứ, sợ dơ tay mình, nhưng dân bản xứ này thật tình quá càn rỡ, nàng không thể chịu đựng được.
- Để ta dạy hắn bài học.
Nghê Phượng Tuyết bước ra một bước, bàn tay ngọc thuôn mảnh vung lên, một vòng gợn sóng từ bàn tay khuếch tán ra đến, không gian xung quanh nhận dao động cũng rung theo.
Bùm!
Lâm Phàm bay lên cao, vung Không Gian Thần Trụ đập về phía cô nương.
Nghê Phượng Tuyết cười khinh miệt:
- Dân bản xứ, ta đã nhìn thấu ngươi, bằng vào lực lượng của ngươi không cách tổn thương đến ta.
Mới có bấy nhiêu thực lực mà muốn làm bị thương nàng, thật là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình.
Thân thể Lâm Phàm vạch một đường sáng trên không trung, cánh tay quay ra sau, khi Nghê Phượng Tuyết ở trong phạm vi công kích thì mắt hắn lóe tia sáng.
Dồn hết sức mạnh.
Lực lượng kinh khủng bùng nổ từ cơ thể Lâm Phàm.
Không gian chấn động.
Cung Hàn Vũ vẻ mặt ung dung bỗng kinh hoàng hét to:
- Cẩn thận!
Cung Hàn Vũ không ngờ dân bản xứ này âm hiểm như thế.
Nghê Phượng Tuyết phản ứng lại, vẻ mặt bối rối. Lực lượng của dân bản xứ này tăng vọt quá nhanh, hại nàng chủ quan.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Một gậy đập chết ả đàn bà nhà ngươi!
Hắn lắc cổ tay, Không Gian Thần Trụ đập thẳng vào Nghê Phượng Tuyết.
Bùm!
Uy lực một gậy rất kinh người, không gian trực tiếp nổ.
Uy thế xung quanh Nghê Phượng Tuyết tan vỡ, Không Gian Thần Trụ ập đến, đánh trúng người nàng.
Vèo!
Nghê Phượng Tuyết hóa thành luồng sáng đập mạnh xuống đất, sức mạnh lớn đập vỡ nền đất, mặt đất rung bần bật.
Cung Hàn Vũ trợn to muốn toét mắt, hốc mắt đỏ rực:
- Tuyết Nhi!
Lâm Phàm một kích thành công, hắn không tấn công tiếp mà thắc mắc:
- A, dở chịu đòn vậy?
Thế Giới cảnh không nên yếu như thế.
Lần trước đánh với Liệt Thanh làm hắn ăn đòn không có sức đánh trả, dù hắn đã mạnh lên cũng không hung mãnh đến thế chứ.
Hay cô nương này coi thường hắn quá nên không hết sức?
À phải rồi, suýt quên, cô nương này chỉ là Thế Giới cảnh sơ kỳ, đúng là yếu thật.
- Hic hic hic!
Trong hố sâu bên dưới vang tiếng khóc thút thít.
- Mặt của ta, mặt của ta . . .
Nghê Phượng Tuyết từ trong hố sâu bò lên, bị thương hơi nặng, nàng chỉ lo ôm khuôn mặt biến hình khóc tấm tức.
Cung Hàn Vũ đáp xuống, vội chạy lại:
- Tuyết Nhi, nàng sao rồi?
Gã rất đau lòng, nhìn Tuyết Nhi cúi đầu bụm mặt mà tim gã đau nhói.
- Mau ngẩng đầu lên để ta xem nàng sao rồi.
Nghê Phượng Tuyết buông tay ôm mặt xuống, rơi lệ như mưa, nàng cảm giác mặt mình đã không có tri giác, cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Cung Hàn Vũ nhìn mặt Nghê Phượng Tuyết, hít một hơi thật sâu.
Đây còn là mặt người sao?
Cung Hàn Vũ lặng im một lúc lâu, khi Nghê Phượng Tuyết thúc giục hỏi gã mặt nàng ra sao thì gã đẩy nàng ra, không dám tin nói:
- Ngươi không phải Tuyết Nhi của ta!
Cung Hàn Vũ nhìn Lâm Phàm, tức giận quát:
- Đồ khốn, ngươi đã đánh Tuyết Nhi của ta bay đi đâu!?
Lâm Phàm nháy mắt, tình huống gì?
Tên này đã choáng váng?
Người ta ở ngay trước mặt gã mà sao không biết?
Nghê Phượng Tuyết kêu lên, chộp lấy Cung Hàn Vũ:
- Cung ca, là ta đây mà!
Nhưng là Cung Hàn Vũ lắc đầu, đẩy nàng ra:
- Không, ngươi không phải Tuyết Nhi của ta.
Cung Hàn Vũ không thể chấp nhận, người trước mắt có điểm nào giống Tuyết Nhi? Gã muốn hỏi rằng cho khuôn mặt được không? Một cục bột mì, cái thứ quái quỷ này có thể xem như người sao?
Cung Hàn Vũ tức giận quát:
- Dân bản xứ, rốt cuộc đã giấu Tuyết Nhi của ta đi đâu? Trả lại cho ta!
Cung Hàn Vũ vô tình đẩy Nghê Phượng Tuyết khuôn mặt bánh nướng ra.
Bảo gã thừa nhận đây là Tuyết Nhi là chuyện không thể nào.
Với Cung Hàn Vũ thì biến dạng đã không phải Tuyết Nhi trong lòng gã.
Cạch!
Lâm Phàm duỗi thẳng tay, đầu gậy giộng xuống đất, khóe môi cong lên, chân bước nhanh hòa thành luồng sáng.
- Đừng nói nhảm, để bản phong chủ nhìn xem Thế Giới cảnh rốt cuộc mạnh cỡ nào!
Lâm Phàm chớp mắt xuất hiện ngay trước mặt Cung Hàn Vũ, vung Không Gian Thần Trụ đập vào đối phương.
Hiện giờ lực lượng của Lâm Phàm quá mạnh, từng cử động tạo thành gánh nặng lớn cho không gian.
Cung Hàn Vũ gầm lên, hai tay đẩy tới trước:
- Vô Cực Ấn!
Một ấn ký lấp lóe tia sáng xuất hiện trước mặt gã, xoay tròn mở rộng ngăn Lâm Phàm lại, va chạm với Không Gian Thần Trụ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ kinh thiên động địa.
Sóng xung kích mạnh mẽ khuếch tán ra.
Các thành viên Hải Quân quan sát cuộc chiến đấu này, nhưng bị sóng xung kích làm lảo đảo té xuống đất, bị thổi ra xa.
Có người bấu mặt đất, sức gió cuồng bạo thổi không mở mắt ra được, bị hất bổng lên:
- Đệt, mạnh quá vậy!
Người Cung Hàn Vũ run rẩy, Vô Cực Ấn vỡ nát trước mặt gã, không đỡ nổi lực lượng của đối phương. Thế là sao? Đối phương sao có thể mạnh đến mức này được?
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Xuống cho bản phong chủ!
Không Gian Thần Trụ đè xuống, đập mạnh lên người Cung Hàn Vũ.
- Gia cố, thể thế giới!
Trong khoảnh khắc người Cung Hàn Vũ trở nên rực rỡ chói mắt.
Bùm!
Cung Hàn Vũ bị đánh rớt xuống đất thủng hố sâu, vô số đá vụn bị bắn tung tóe lên trời. Đám người ở phía xa cũng bị đá vụn bắn trúng, đá bắn rất mạnh làm họ đổ máu.
Với người vây xem thì quá nguy hiểm, đứng coi thôi mà bị thương, họ đã chọc ai?
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Thế Giới cảnh thật thần kỳ.
Mới rồi đánh trúng Cung Hàn Vũ, Lâm Phàm phát hiện thân thể của đối phương đột nhiên đổi màu, sáng lấp lánh, giống như thi triển bí pháp.
- Này, đã chết chưa? Không chết thì đứng dậy đánh tiếp.
Lâm Phàm không quan tâm mấy thứ khác, chỉ muốn đánh một trận đã tay với Thế Giới cảnh rồi trực tiếp đập chết.
Điện chủ Dương Thần Điện toàn thân run lên, trời ạ, có lẽ lão nên chạy thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận