Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 999: Ta lợi hại nhất là nắm đấm

Đây mới là chiến đấu thật sự.
Cung Hàn Vũ không để hắn thất vọng.
Tâm tình Lâm Phàm vui vẻ, mới rồi đánh qua một kích tuy bị ngăn cản nhưng tạo thành sức phá hoại cực mạnh, cười tủm tỉm không dễ chịu gì.
Hàn Bích Không nhìn về phía phương xa, thán phục thực lực của sư huynh khủng bố như thế:
- Lợi hại.
Tu vi của kẻ xâm nhập này là Thế Giới cảnh, cảnh giới như vậy mà bị sư huynh đập rớt xuống đất.
Vậy thực lực của sư huynh đến trình độ nào?
Hàn Bích Không cảm giác cho tới nay chưa hiểu thấu thực lực của sư huynh.
Với Lâm Phàm, bị các sư đệ thăm dò rõ ràng gốc gác thì sau này làm sao lăn lộn?
Tần Phong nhìn ngây người, quên luôn phụ thân bị đánh gần chết. Nếu không phải phụ thân của gã vì chứng minh mình chưa chết rên vài tiếng chắc đã bị người lãng quên.
Lâm Phàm lơ lửng trên cao:
- Này, mau bò dậy, đòn vừa rồi chưa đánh chết ngươi, đừng giả bộ chết.
Hắn thô bạo vác Không Gian Thần Trụ trên vai, từ khi tặng Lang Nha Bổng cho đồ nhi thì hắn cảm giác mình trở nên lương thiện, ít khi đập người nát bấy, bình thường chỉ đập dẹp thôi.
Đây là một loại tiến bộ, một sự thay đổi.
Trong hố sâu phía xa vọng lên tiếng tức giận:
- Chết tiệt!
Người Cung Hàn Vũ dính tro bụi, bờ vai đau nhức thấu óc. Mới rồi nếu gã không thi triển thủ đoạn thì gậy kia có thể đập chết gã rồi.
Lực lượng rất mạnh, không thể coi thường.
Cung Hàn Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, cái tên chết tiệt kia rốt cuộc có lai lịch gì? Trong dân bản xứ sao có tồn tại mạnh như thế?
Lâm Phàm cười hỏi:
- Này, chết rồi chưa? Còn đánh được không?
Thực lực đột phá đến Đế Thiên cảnh làm Lâm Phàm hơi nhớ Liệt Thanh, lần đầu tiên hắn đấu với Thế Giới cảnh là với tên đó.
Thực lực cường đại như hắn mà không thể phá vỡ phòng ngự của Liệt Thanh, khiến người khó chịu.
Giờ thì tốt rồi, tu vi của hắn đã đạt tới Đế Thiên cảnh, phòng ngự gì đó không còn là vấn đề.
Cung Hàn Vũ lạnh lùng nói:
- Không chết, ngươi cho rằng chỉ bằng vào lực lượng của ngươi có thể gây tổn thương cho ta sao? Nói cho ngươi biết, đó là chuyện không thể.
Nhưng gã không hỏi Tuyết Nhi đi đâu nữa.
Cô nương biến thành mặt bánh nướng đúng là Tuyết Nhi, nhưng Cung Hàn Vũ không chịu thừa nhận.
Quá thảm, không dám nhìn thẳng.
Lâm Phàm cười nói:
- He he, vậy thì tiếp tục.
Hắn vung tay lên, Không Gian Thần Trụ chấn động không gian.
Bùm!
Hắn hóa thành luồng sáng lao thẳng vào Cung Hàn Vũ.
- Lay Động Sơn Kình!
Lâm Phàm vung Không Gian Thần Trụ, không dùng chiêu thức gì, chỉ đơn giản huơ đập, mục tiêu cuối cùng là Cung Hàn Vũ.
Môn công pháp này là loại bình thường hắn tu luyện vào thời kỳ đầu.
Với Lâm Phàm thì công pháp bình thường vẫn có thể tỏa sáng rực rỡ, không ai ngăn được lực lượng đó.
Không gian tan vỡ, xuất hiện cơn lũ đen ngòm, sinh ra lực hút lớn, muốn hút hết mọi thứ xung quanh vào.
Khuôn mặt Cung Hàn Vũ nghiêm túc nói:
- Thật mạnh.
Trán gã rịn mồ hôi, tuy chưa bị đánh trúng nhưng từ xa đã cảm giác áp lực từ Không Gian Thần Trụ nghiền ép không gian.
Cung Hàn Vũ hung hăng rống to:
- Dân bản xứ, ngươi thật sự rất mạnh, nhưng ngươi mãi mãi cũng không biết Thế Giới cảnh kinh khủng đến cỡ nào!
Gã có niềm kiêu hãnh của cường giả Thế Giới cảnh, sao chịu đựng dân bản xứ nhảy nhót trước mặt mình.
Lực lượng thế giới bộc phát ra từ người Cung Hàn Vũ, đây là lực lượng vượt qua Thế Giới cảnh, đẳng cấp cao hơn nữa. Cung Hàn Vũ đẩy mạnh tới trước va chạm với Không Gian Thần Trụ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ trầm đục khủng bố vang vọng thiên địa.
Hai tay Cung Hàn Vũ va chạm vào Không Gian Thần Trụ, gã bỗng biến sắc mặt nói:
- Không thể nào!
Lực lượng khủng bố như sóng triều từ xa liên tục đánh vào người Cung Hàn Vũ.
Răng rắc!
Lực lượng thế giới ngưng tụ không thể ngăn cản.
- Không thể nào . . .
Ầm!
Cung Hàn Vũ đứng không vững, hai chân lún sâu xuống đất, xới từng lớp đất lên, trượt dài ra sau.
Oong!
Hai tay Cung Hàn Vũ run rẩy, lực lượng ngưng tụ đã tan tác, cực kỳ không ổn định.
Trong giao đấu vừa rồi gã đã thua.
Cung Hàn Vũ nhìn bàn tay nứt nẻ, tức giận siết chặt mười ngón:
- Chết tiệt, tay của ta!
Cung Hàn Vũ ngước đầu nhìn Lâm Phàm:
- Nhà ngươi! Không nghiêm túc đấu với ngươi thì tưởng ta dễ ăn hiếp sao?
Lâm Phàm cười nói, bình tĩnh vung Không Gian Thần Trụ:
- Ừ đấy, bản phong chủ cho rằng ngươi dễ ăn hiếp, nếu ngươi cảm thấy mình không phải thì mời biểu diễn.
Chỉ cần dám tới là một gậy đập chết tươi.
Cảm giác vừa rồi rất tuyệt, rất thoải mái.
Thể xác và tinh thần đều chiếm được thăng hoa.
Hắn chờ mong cảm giác này lâu rồi, bây giờ rốt cuộc có thể cảm nhận được.
- Ngươi . . . !
Cung Hàn Vũ vô cùng tức giận, người này không biết cách ăn nói, khinh người quá đáng, hoàn toàn không để gã vào mắt.
Hắn nói câu nào là đáng đánh câu đó.
Lâm Phàm giơ tay ngoắc đối phương:
- Nào, đập nát bản phong chủ, hoặc để bản phong chủ đánh chết ngươi.
Luồng gió vụt qua, mái tóc đen của Lâm Phàm bay theo gió, cuốn lấy tro bụi phất qua chân hắn.
Thế giới yên tĩnh.
Đối với Cung Hàn Vũ thì đây là một loại khiêu khích.
Lúc này, Cung Hàn Vũ cười, nụ cười có chút âm trầm, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo:
- Ha ha ha!
Phực phực!
Ngọn lửa nóng cháy bùng lên từ người Cung Hàn Vũ, ảo ảnh thế giới nổi lên sau lưng gã.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Uy áp khủng bố càn quét, kinh khủng hơn lúc trước nhiều.
Cung Hàn Vũ lạnh lùng nói:
- Tốt, rất tốt, ngươi đã tự tìm chết thì ta chiều, cho ngươi nhìn xem Thế Giới cảnh khủng bố đến cỡ nào. Lực lượng hèn mọn của ngươi không đáng một đồng trước mặt ta, chênh lệch giữa ngươi và ta là cả cuộc đời ngươi không thể vượt qua.
Cung Hàn Vũ nhấc tay chỉ lên trời, một luồng sáng bắn lên cắt đuôi thiên địa, một tia chớp đen ngòm như mãng xà gấp khúc lao xuống quấn quanh ngón tay gã.
Oong!
Ánh sáng loá mắt, sau đó ngưng tụ thành một cây trường thương đen nhánh.
Ngọn lửa rực cháy trên trường thương, cho người cảm giác bùng nổ, uy áp không thể đối kháng.
Xoẹt!
Cung Hàn Vũ vung nhẹ, trường thương bắn ra luồng sáng đen cắt mặt đất kéo dài ra xa không ngừng.
- Vẫn mạnh như vậy.
Cung Hàn Vũ cười, tràn đầy tự tin, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phàm:
- Tốt lắm, để ta xem ngươi có bản lĩnh bao nhiêu.
Bùm!
Dứt lời, Cung Hàn Vũ biến mất tại chỗ, tốc độ rất nhanh, không nhìn thấy bóng dáng, nhưng không gian nổ liên tục, từng vòng xung kích như sóng triều khuếch tán.
Đó là vì tốc độ đạt tới cực hạn, không gian không chịu nổi lực lượng như vậy.
Lâm Phàm cười nói:
- Hơi thú vị, tốc độ rất nhanh. Đáng tiếc, chỉ có bấy nhiêu.
Hắn không thèm nhìn, vung Không Gian Thần Trụ đập vào không gian phẳng lặng.
- Cái gì?
Cung Hàn Vũ nhìn Lâm Phàm như theo dõi con mồi, nhưng đột nhiên Không Gian Thần Trụ đánh về phía gã làm gã choáng váng.
Chết tiệt, bị dân bản xứ phát hiện vị trí.
Khoảnh khắc này Cung Hàn Vũ không có đường lùi, chỉ có thể vung trường thương đấu cứng với đối phương.
Bùm!
Không Gian Thần Trụ đập vào trường thương, dao động kịch liệt khuếch tán ra.
Cung Hàn Vũ biểu tình cực kỳ khó xem, vốn định một tay cầm thương ngăn lại, nhưng gã phát hiện mình hơi coi thường, phải dùng hai tay ngăn lại.
Đôi tay gã bị chấn động làm tê dại.
Cung Hàn Vũ rống to:
- Đại Thiên Tinh Vẫn Lạc!
Khí thế ngưng tụ vào một điểm hình thành cột sáng bắn thẳng thiên địa, rạch một khe hở đen ngòm trong thiên địa.
Trong khe hở có dòng khí khủng bố lưu động, như có đôi tay khổng lồ vô hình xé khe hở.
Sâu trong khe hở đen ngòm lóe tia sáng đỏ, dần dần sáng ngời, thiên địa đều bị nhuộm đỏ.
Đám người không chịu nổi uy thế trận chiến chợt ngước đầu lên:
- Các ngươi xem kìa, đó là cái gì?
Không trung biến đổi kinh người.
Một tảng đá lớn, bề mặt rực cháy lửa đen kéo cái đuôi dài từ trên trời giáng xuống, xem tình hình thì mục tiêu của nó là chỗ bọn họ đứng.
Cung Hàn Vũ tức giận quát:
- Dân bản xứ, ngươi hoàn toàn chọc giận ta, ta muốn làm thịt tất cả người ở đây!
Gã là cường giả Thế Giới cảnh đã bị đối phương đánh nóng máu.
Tịnh Thánh ẩn trong hư không lúc này khuôn mặt yêu dị nghiêm túc.
Đây là chiêu thức tràn ngập hủy diệt và hy vọng.
Đạt đến Thế Giới cảnh đỉnh sẽ có thế giới hoàn chỉnh, tự nhiên có uy năng như vậy.
Dùng trời giáng tai nạn phá hủy hết thảy, mang đến hủy diệt cho tất cả sinh mệnh, mang hy vọng cho tương lai.
Đây là chiêu thức tinh hoa nhất cũng kinh khủng nhất của cường giả Thế Giới cảnh.
- Không ngờ dân bản xứ này mạnh đến vậy, bấm đốt tay tính thì bần tăng có tai nạn, xem ra là đúng. Nhưng nếu không thể giết Cung Hàn Vũ thì sao bần tăng có họa sát thân?
Tịnh Thánh chìm trong suy tư, sau đó đột nhiên phản ứng lại.
- Nguy rồi, dân bản xứ này chắc chắn sẽ giết Cung Hàn Vũ! Lợi hại, năng lực của bần tăng quả nhiên không phải khoác lác, sớm tránh một kiếp. Người xưa nói không thể trái ý trời, với bàn tăng thì cũng không có gì khó.
Tịnh Thánh tiếp tục quan sát tình huống hiện trường.
Gã không biết dân bản xứ giải quyết chuyện này thế nào.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn, là thiên thạch đây mà. Uy thế rất mạnh, đúng là không phải người bình thường chống lại được.
Cung Hàn Vũ huơ ttrường thương đấu với Lâm Phàm:
- Ha ha ha, dân bản xứ, nhìn thấy chưa? Ngươi cường đại có ích gì? Ta muốn tất cả các ngươi đều biến mất không còn dấu vết!
Cung Hàn Vũ cố ý dùng trường thương hạn chế hành động của Lâm Phàm, cho hắn nhìn tận mắt cảnh thiên thạch rơi xuống, hủy diệt hết thảy.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Thấy thì thấy rồi, còn về hủy diệt sạch sẽ thì bản phong chủ cảm thấy ngươi nghĩ nhiều quá.
Dù tình huống bây giờ không đúng nhưng Lâm Phàm vẫn không để bụng.
Cung Hàn Vũ quát lớn:
- Huênh hoang!
Hai tay gã cầm trường thương đâm thẳng vào Lâm Phàm.
- Vô tri.
Lâm Phàm bỏ Không Gian Thần Trụ vào trữ vật giới chỉ, siết chặt nắm tay, lực lượng khủng bố ngưng tụ trên đầu ngón tay, tung cú đấm ngay giữa trường thương.
Cung Hàn Vũ cho rằng dân bản xứ ngu xuẩn dùng nắm tay thịt va chạm với trường thương sẽ nhận kết quả thảm liệt vô cùng.
Nhưng xảy ra cảnh kinh người.
Lực lượng khủng khiếp hơn Không Gian Thần Trụ truyền đến.
Răng rắc!
Trường thương nứt rạn li ti, không cản nổi uy lực nắm đấm này.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Mợ nó, quả nhiên vẫn là nắm đấm dễ chịu hơn.
Cung Hàn Vũ kinh ngạc nói:
- Sao có thể như vậy?
Lâm Phàm mỉm cười nói:
- Thật ra bản phong chủ lợi hại nhất là nắm đấm.
Răng rắc!
Trường thương hoàn toàn vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ bay tứ phía trước mắt Cung Hàn Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận