Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1011: Cô ngốc chuyên dụng

Đường Kim không hề biét rằng vừa rồi Tần Thủy Dao còn nói sợ hắn làm mất mặt nàng, không muốn cho người khác biết quan hệ của hai người mà vừa quay mặt đi đã đem thân phận của hắn nói toẹt ra. Lần này Đường Kim không có trở về đại học Thiên Nam mà ở lại kinh thành, cụ thể mà nói thì là tới Mẫu Đơn Các.
Lầu một của Mẫu Đơn Các, mấy nữ tử xinh đẹp người của Tống gia đang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không hiểu chuyện gì xảy ra, tên gia hỏa cực phẩm nghe nói là vị hôn phu của tiểu thư này lại chạy tới đây làm chuyện quái dị.
Còn nhớ vài tháng trước tên gia hỏa này cũng tới đây, cứ ngỡ rằng hắn mang sính lễ tới đón tiểu thư về, ai ngờ hắn lại tới chỉ để mua một đôi bông tai, nhờ tiểu thư chọn hộ xong hắn lại đem tặng cho nữ minh tinh Băng Di, từ đó về sau mọi người ở Mẫu Đơn Các ai ai cũng coi Đường Kim như dị nhân.
Hiện tại tên gia hỏa này lại tới chơi trò cũ, lần này không phải bông tai nữa mà là vòng tay, tiểu thư rõ ràng là đang ở trên lầu mà hắn lại cứ không chịu lên đó, còn nói hắn tới đây chỉ để mua đồ.
Bất đắc dĩ không biết làm gì hơn, các nàng chỉ có thể giúp hắn chọn vòng tay, đương nhiên chuyện này các nàng sớm đã hồi báo với tiểu thư ở lầu trên, bất quá lần này không biết tại sao tiểu thư cũng không xuống lầu, chỉ nói cứ mặc hắn.
-Người muốn mua vòng tay tặng ai? - một nư nhân viên nhịn không được, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
-Tặng vị hôn thê của ta. – Đường Kim nghiêm trang đáp.
-Người muốn tặng cho Tống tiểu thư sao? - nữ tử kia vui sướng hỏi.
-à, Không phải nàng, mà là một vị hôn thê khác.. – Đường Kim làm bộ như sực tỉnh sau đó vội vàng giải thích.
Nữ tử kia nhất thời cạn lời, tên gia hỏa dị nhân này đến vị hôn thê còn có tận mấy người lận.
-phải rồi,, ở đây các cô có thể giúp ta đi tặng hộ được không? – Đường Kim hỏi.
-Trong nội thành kinh thành chúng ta có thể ship được, không biết người muốn ship tới đâu. - nữ tử kia hỏi lại.
- Đại học Yến Kinh. – Đường Kim vừa đáp vừa chỉ vào một cặp vòng tay:
-Đôi này đi, bất quá các cô phải giúp ta gia công một chút, khắc vài chữ lên đó..
- không thành vấn đề, người muốn khắc chữ gì? - nữ tử kia hỏi.
-4 chữ: cô ngốc chuyên dụng. Cả hai cái vòng tay đều phải khắc. – Đường Kim nghiêm túc nói.
-A? Người...người có thể nói lại lần nữa không, là bốn chữ gì cơ? - nữ tử kia cứ ngỡ mình nghe lầm.
-Để ta viết ra cho cô. – Đường Kim lấy một cái bút viết ra bốn chữ, lần này thì mấy nữ tử ở Mẫu Đơn Các đều cảm thấy đầu óc hỗn loạn, cô ngốc chuyên dụng, làm gì có ai khắc loại chữ như thế này a?
Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mấy nàng, Đường Kim lấy ra một tấm thẻ:
-Được rồi, thanh toán đi.
-Vâng. - một nữ nhân viên xinh đẹp nhận lấy thẻ đem đi quẹt, đôi vòng tay này giá trị cũng không nhỏ, tới tận hơn hai trăm vạn tệ.
Thanh toán xong Đường Kim lại nói:
-Các người giao hàng trong vòng 10 ngày là được, tặng cho Tần Thủy Dao của Đường Kim Yến Kinh, ta đi trước đây, thuận tiện báo với Ngọc Mỹ Nhân một tiếng, ta vẫn đang tìm sính lễ, lần sau sẽ tới tìm nàng.
Cũng không đợi mấy nàng kịp phản ứng, Đường Kim rất nhanh đã rời đi, chỉ để lại mấy nàng ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
-Đưa vòng tay cho ta đi, ta sẽ phái người đi tặng. – đúng vào lúc này, một thanh âm nhàn nhạt vang lên, một nữ tử ngọc y tuyệt sắc xuất hiện, không ai khác chính là Tống Ngọc Đan.
Nghe nàng nói như vậy mấy nữ nhân viên của Mẫu Đơn Các mới như chút được gánh nặng, bất quá trong lòng lại có chút tò mò, lẽ nào tiểu thư không tức giận sao?
...
Rời khỏi Mẫu Đơn Các, Đường Kim vẫn chưa trở về đại học Thiên Nam bởi vì lúc này hắn nhận được điện thoại của Vân Vũ Tuyết.
-Đường Kim đệ đệ, ta muốn quay lại. – Vân Vũ Tuyết chỉ nói một câu như vậy Đường Kim liền hiểu ý của nàng là muốn trở lại Thiên Đạo Tiên Cảnh.
Kể từ lần trước rời đi, Vân Vũ Tuyết vẫn một mực ở lại trong Vân Môn, hiện tại nàng đã trở thành tân môn chủ, sau khi dùng thời gian hai tháng để chỉnh đốn lại môn phái, nàng cảm thấy tiếp tục ở lại cũng không còn nhiều ý nghĩa nữa.
Vân Vũ Tuyết rất thích Thiên Đạo Tiên Cảnh, không chỉ là vì ở trong đó không khí trong lành, linh khí nồng đậm, mà còn là vì bên trong còn có vô số kì trân dị bảo cho nàng nghiên cứu, nàng có thể ở bên trong làm những việc mà mình thích, hơn nữa ở bên trong sẽ không sợ bị người khác làm phiền.
Đối với Vân Vũ Tuyết mà nói thì Vân Môn là trách nhiệm còn Thiên Đạo Tiên Cảnh mới là nơi quy túc của nàng.
Nhận được điện thoại của nàng xong, Đường Kim không chút do dự liền thuấn di ngay tới trước đại môn Vân Vụ Sơn Trang, trước mặt hắn chính là một tiên nữ tuyệt sắc mặc bạch bào.
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, muốn về nhà rồi sao? – Đường Kim cười hì hì nói.
-Đường Kim đệ đệ, đưa ta vào trong đi, mọi việc ở đây đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi, nếu như bọn họ có việc gì không thể giải quyết được lập tức sẽ liên hệ với đệ. – Vân Vũ Tuyết khẽ cười nói.
- Vũ Tuyết tỷ tỷ, lâu như vậy không gặp, tỷ không muốn nói chuyện với ta vài câu sao? –Đường Kim có chút thất vọng nói
- Đường Kim đệ đệ, tỷ càng thích làm luyện đan sư tư nhân của đệ hơn. – Vân Vũ Tuyết cười cười nói.
-Vậy được, tỷ không muốn nói lời cáo từ với người nhà một chút sao? – Đường Kim đưa mắt nhìn Vân Vụ Sơn Trang một cái.
-Không cần, tất cả mọi thứ ta đều an bài xong rồi. – Vân Vũ Tuyết lắc đầu nói.
- Vũ Tuyết tỷ tỷ, hiện tại bên trong đang không có ai, có cần ta tìm một người bầu bạn với tỷ không? – Đường Kim hỏi.
- Đường Kim đệ đệ, không phải còn có đệ luôn bầu bạn với ta sao? – Vân Vũ Tuyết hỏi ngược lại.
- Vũ Tuyết tỷ tỷ, tỷ nói đúng lắm. Hì hì . – Đường Kim cười nói.
- Được rồi, Đường Kim đệ dệ, mau đưa ta vào trong đi. – Vân Vũ Tuyết có chút bất đắc dĩ nàng tự nhiên biết Đường Kim đang cố ý muốn kéo nàng nói chuyện một lúc.
- Vũ Tuyết tỷ tỷ, thật ra ta thấy chúng ta nên hôn tạm biệt một cái mới phải. – Đường Kim nghiêm trang nói, bất quá lại lập tức bổ sung:
-Nhưng mà ta biết tỷ keo kiệt lắm, nhất định sẽ không chịu đâu, cho nên đành thôi vậy.
Vừa nói hắn vừa nắm lấy tay Vân Vũ Tuyết, một giây sau nàng đã trực tiếp biến mất cùng Đường Kim.
Bất quá lần này là mỗi người tới một nơi, Vân Vũ Tuyết là vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, còn Đường Kim thì là trở về đại học Thiên Nam, chính xác hơn mà nói là trở về bãi cỏ hắn nằm lúc trước.
Về lại chỗ cũ, Đường Kim vô thức thuận thế nằm ngay xuống, chỉ là lưng hắn vừa chạm đất thì liền cảm thấy có gì đó không đúng, dường như ngay lúc đó, bên cạnh cũng truyền tới một tiếng kinh hô.
-Ngươi làm gì thế? - một tiếng hô thất thanh tràn đầy vẻ phẫn nộ và kinh hoàng của một nữ sinh:
-Lưu manh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận